Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2
Tiếng động bên trong căn nhà dần biến mất. Khoá cửa động đậy. Mạch Đinh dừng lại vài giây, chậm rãi đẩy cửa ra. An Tử Yến ngồi dưới đất. Ánh sáng bên ngoài chợt sáng chợt tối. Hai con người bên trong căn nhà cũng như vậy.
Vẻ mặt hắn mệt mỏi không chịu đựng nổi. Hốc mắt ửng đỏ. Bất kể khuôn mặt của An Tử Yến bình thường, giọng nói bình thường, thể hiện cũng bình thường. Mà chung lại hắn chính là hết sức bình thường. Nhưng như vậy lại không thích hợp với nỗi buồn đau lúc này. Hắn tựa đầu vào bờ tường, đặt cánh tay lên đầu gối. Trong bóng tối phát ra một tiếng cười trào phúng: “Thật mất thể diện”.
Mạch Đinh lắc đầu. Lồng ngực nhói đau đến mức không phát ra thành tiếng. Không mất thể diện. An Tử Yến một chút cũng không mất thể diện. Khóc thì sao? Hắn chính là người có tư cách khóc nhất.
“Em nghe thấy rồi”.
Mạch Đinh lắc đầu nguầy nguậy: “Không nghe. Em không nghe cái gì hết. Tiếng pháo hoa lớn quá. Em ghét pháo hoa. Em rõ ràng muốn nghe anh làm cái gì trong nhà”. Cậu không phải luôn muốn tìm cơ hội cười nhạo An Tử Yến sao? Bây giờ có cơ hội rồi, lại không ngừng phủ nhận là sao? Cho dù dùng một thanh đạo đâm thẳng vào trái tim, cậu cũng sẽ không thừa nhận. Có chết cũng không thừa nhận.
An Tử Yến nghiêng đầu nhìn Mạch Đinh, sau đó đưa tay lên: “Lại đây, để anh ôm em”. Mạch Đinh nhìn thấy những ngón tay của hắn đã rách da sưng đỏ cả lên. Thậm chí nó còn đang chảy máu. Cậu không hỏi An Tử Yến có đau hay không. Bây giờ câu hỏi đó quá ngu ngốc. Cậu bước tới, quỳ xuống cạnh An Tử Yến. Nhưng cậu không ngã người vào lòng An Tử Yến mà dang hai tay ra, kéo An Tử Tử Yến vào lòng mình. Khuôn mặt hắn ép sâu vào lòng cậu. Bàn tay hắn đặt lên lưng Mạch Đinh. Giềm chặt lấy cậu.
Một lúc lâu sau, An Tử Yến mới buông Mạch Đinh ra. Hắn đứng dậy rồi kéo Mạch Đinh lên: “Về thôi”.
“Vâng”.
Đêm đó, cả người An Tử Yến và Mạch Đinh lạnh băng trở về từ ngôi nhà gỗ. Đã ủ kín trong chăn nhưng cũng không khác là mấy. Mạch Đinh nghe nhịp đập của trái tim An Tử Yên bên tai. Yếu ớt mà chậm rãi. Cậu ngẩng đầu lên. Phát hiện An Tử Yến vẫn chưa ngủ. An Tử Yến luồn tay vào tóc Mạch Đinh, ấn đầu cậu trở lại lồng ngực hắn: “Ngủ đi”.
“Sao anh không ngủ?”
“Anh muốn đợi em ngủ”. Lừa người mà.
Người ta có thể im lặng trong đêm mà sinh ra nỗi đau không?
Có thể.
Người ta có thể im lặng trong đêm đen mà quên đi nỗi đau không?
Không thể.
An Tử Yến rời khỏi ngôi nhà gỗ, đón nhận sự ra đi của ông nội. Cũng không thể nói hắn đã nguôi ngoai. Ai có thể nguôi ngoai được? Mạch Đinh còn cảm thấy gượng gạo nữa là. Dường như cậu cảm thấy ông nội vẫn còn sống. Chỉ cần mở cánh cửa lớn kia ra, ông sẽ ngồi trên ghế salon, mỉm cười nhìn cậu.
Trên ti vi phát lại những chương trình về năm mới mà mọi người đã bỏ lỡ. Nhưng chẳng ai buồn quan tâm. Những từ ngữ vui vẻ trong đó không thể thay đổi được điều gì. Bàn tay băng bó của An Tử Yến không ngừng lướt trên phím đàn, ngày này qua ngày khác. Mạch Đinh quỳ dưới sàn dùng khăn lau, lau hết lần này đến lần khác.
Cậu muốn vì An Tử Yến làm chút gì đó. Nhưng lại không biết phải làm cái gì. Tại sao An Tử Yến luôn biết phải làm gì giúp cậu. Mạch Đinh cũng không thể hỏi An Tử Yến. Ông nội đã ra đi. Hắn như vậy đã tốt lắm rồi. Chúng ta không cần suy nghĩ nữa. Lần này cứ tiếp tục mà sống tiếp, dần quên đi ông nội chăng? Điều này quá tàn nhẫn. Bất kể là đối với An Tử Yến, hay với Mạch Đinh.
Chỉ có thể chờ đợi thời gian. Nhưng tính tình của thời gian cũng vô cùng kì lạ. Lúc bạn không muốn, nó sẽ ùa đến rất nhanh để trừng phạt bạn. Lúc bạn muốn nó, nó lại chần chừ không muốn động khiến con người ta mệt mỏi.
Tiếng gõ cửa vang lên, Mạch Đinh ngưng động tác. Cầm miếng khăn lau đứng lên mở cửa. Phó Thúc đứng bên ngoài. Nhanh chóng chào hỏi Mạch Đinh rồi hỏi: “Cậu ấy đâu?”
“Ở bên trong”.
Phó Thúc đi thẳng vào căn phòng có tiếng đàn truyền ra. An Tử Yến vẫn tiếp tục đàn. Miếng băng trắng trên tay hắn đã có chút rỉ máu. Phó Thúc đặt phong thư bên trên chiếc đàn piano: “Lúc dọn dẹp di vật của lão gia thì phát hiện. Hẳn là viết lúc nằm viện. Tôi đi trước đây”. Phó Thúc không nhiều lời. Nỗi đau vẫn còn đó trong lòng mỗi người. Không có cách nào tìm được lời nói thích hợp để an ủi đối phương. Sau khi phó Thúc đi khỏi. Tiếng đàn cũng dừng lại. An Tử Yến nhìn vào lá thư đơn sơ. Vài phút sau mới mở ra đọc.
[Tử Yến, thằng nhóc anh chắc không nghĩ tôi sẽ viết thư cho anh nhỉ. Cũng lâu lắm rồi ông không có dùng bút. Cũng không biết viết gì cả. Trước đây ông viết rất nhiều thư tình theo đuổi bà nội cháu đấy. Từ đó mới có ba cháu, rồi có cháu. Cháu nên là cảm ơn tài văn chương của ông đi.
Mấy tháng gần đây ông có cảm giác thân thể không được như lúc trước nữa. Ông không muốn nói cho mấy đứa biết để tránh mấy đứa lại đưa ông đi kiểm tra. Mấy năm nay ông nội đã làm quá nhiều kiểm tra rồi. Quá phiền phức. Lỡ như có ngày nào đó ông đi thật, cháu phải biết ông nội đã ra đi rất vui vẻ. Cuối cùng cũng có thể thoát được cái cuộc sống bệnh tật đau đớn này. Lúc nào cũng phải gượng cười nói. Lúc nào cũng sợ mất thể diện trước mặt mấy đứa. Ông thật sự rất sợ đau. Cũng không thích kim đâm vào người. Đương nhiên là ông nói lỡ như thôi. Sức khoẻ của ông nội rất tốt. Có thể sống đến 100 tuổi đấy.
Ông không biết đến bao giờ cháu mới tìm thấy bức thư này. Cũng không có ý định chủ động trao cho cháu. Nếu có ngày cháu tìm thấy được nó, có một số chuyện ông muốn nói cho cháu biết.
Ông hy vọng sau này cháu đừng có vạch trần ông khi ông lừa Mạch Đinh. Rất là mất hứng đó. Cũng mong đừng có vì nghe ông bị đau một chút đã bỏ hết công việc mà chạy đến chỗ ông. Ông nội xuất thân là quân nhân. Tự ái cao lắm. Không muốn biến thành gánh nặng cho bất kì ai. Ông rất vui khi cháu tìm được Mạch Đinh. Đừng bắt nạt nó nhiều quá. Bởi vì cháu sẽ không tìm thấy ai thích hợp với mình hơn đâu. Nếu nó mà tìm đến ông khóc lóc tố cáo, ông nội sẽ về phe của nó đấy.
Lúc nhỏ, ông nội nhìn cháu, thỉnh thoảng nghĩ: khi nào cháu mới lớn lên đây? Bây giờ ông nội nhìn cháu, lại có suy nghĩ: Từ khi nào mà cháu đã lớn như vậy? Haizz, càng già, lại dễ quên mấy chuyện mới xảy ra. Nhưng với những chuyện trước kia thì nhớ rất rõ. Ông nội đã chăm sóc cháu cả đời rồi. Bây giờ không cần ông nội nữa. Bởi vì sau này sẽ có người thích hợp hơn ông chăm sóc cháu.
Cho dù không phải bây giờ, đến một ngày nào đó, ông nội cũng sẽ rời xa cháu. Có một sự sống bắt đầu thì cũng sẽ có một sự sống kết thúc. Đó là quy luật tự nhiên. Không ai ngăn cản được.
Có lúc ông nội rất ganh tị với cháu. Ở một mình đối với ông nội mà nói rất cô đơn. Dù ở đây có cháu, có bố cháu, có Phó Thúc… có rất nhiều người thân. Nhưng… lại không có bà nội.
Cháu có hiểu cho cảm giác của ông không? Ông nghĩ cháu sẽ hiểu.]
– Hết chương 79 –
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...