Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2

Phòng họp rất lớn. Chính giữa căn phòng là một bàn gỗ dài hình bầu dục màu nâu. An Tử Yến cùng quản lý Thôi chia ra ngồi đối diện hai phía đầu bàn. Tất cả nhân viên khác đều tự tìm chỗ ngồi. Sự phân cực rất rõ ràng. Không ai muốn tranh dành gì. Mạch Đinh ngồi sau lưng An Tử Yến. Vương tổng đi đến ngồi chính giữa bàn. Nhìn An Tử Yến rồi quay sang nhìn quản lý Thôi. Mặt nhăn nhúm, tỏ thái độ nghiêm nghị: “Bây giờ bộ phận chăm sóc khách hàng là sao? Có phải muốn chia thành hai bộ phận không?”. Vương tổng lúc này so với người trong ấn tượng của Mạch Đinh hoàn toàn khác nhau. Chẳng lẽ mấy nhà lãnh đạo nói thay đổi liền thay đổi, như vậy mới có thể lộ bá khí được?

Một mảnh trầm mặc bao trùm cả căn phòng. Vương tổng nói tiếp: “Không ai nói gì à? Câm cả rồi?”. Quản lý Thôi đan mười ngón tay vào nhau đặt trên mặt bàn: “Vương tổng, cái này không liên quan đến chúng tôi. Chúng tôi đều chuyên tâm vào công việc. Làm sao có thể so đo với những người trẻ tuổi. Tôi cũng không phải nói cách quản lý nhân viên của An Tử Yến có vấn đề. Bất quá dù sao cậu ấy cũng còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, để mặc cho nhân viên làm loạn”. An Tử Yến chẳng qua chỉ nhìn vào ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn của hắn: “Làm loạn? Mấy người đã làm gì?”. Hắn hơi nghiêng người quay ra sau nhìn đám nhân viên: “Không lẽ kéo các tiền bối vào phòng vệ sinh rồi dở trò?”. Có vài người không kiềm được mà cười phát thành tiếng. Mạch Đinh nhân lúc không ai chú ý đá vào chân An Tử Yến. Ra hiệu cho hắn đứng đắn một chút. Phía bên kia bàn thì mặt nào mặt nấy đều xanh ngắt. Quản lý Thôi giận mà không có chỗ phát tiết: “Cậu nói kiểu gì đấy?”

“Tôi đối với cái từ làm loạn kia chỉ hiểu theo nghĩ đó”.

“Đừng có chơi trò miệng lưỡi với tôi”.

“Tất cả được rồi”. Vương tổng đập tay xuống bàn: “Bây giờ quan hệ nội bộ trong bộ phận chăm sóc khách hàng còn kém hơn các bộ phận khác. Là cố ý đề người khác chê cười sao? Tôi ở chỗ mấy sếp tổng khác, mặt mũi biết để đâu?”

“Vương tổng, ông cũng thấy đấy. Tôi cảm thấy An Tử Yến không đảm nhiệm nổi vị trí này. Kể từ lúc cậu ta lên ngồi vị trí đó, bộ phận chăm sóc khách hàng ra làm sao rồi. Tôi thấy An Tử Yến còn phải rèn luyện nhiều nữa. Người trong bộ phận chăm sóc khách hàng có tư cách ngồi vào vị trí của cậu ta có rất nhiều. Ví như lão Lý…”. Vương tổng ngắt lời ông: “Lão Thôi, ông là đang chất vấn tôi phán đoán sai lầm về An Tử Yến?”


“Đương nhiên không phải. Vương tổng hiểu nhầm ý tôi rồi. Tôi thừa nhận An Tử Yến vào công ty rất xuất sắc. Khó mà không bị người ta chú ý. Vương tổng, ông đương nhiên là có lý do chính đáng. Tôi cũng vì bộ phận này thôi. Nhưng người nổi bật không có nghĩa có thể hoàn thành tốt công việc quản lý. Tôi chỉ là muốn cậu ấy rèn luyện thêm. Tránh những bộ phận khác có ý kiến với khả năng của An Tử Yến. Tôi cũng là đứng trên lập trường của Vương tổng mà suy nghĩ thôi”.

Mạch Đinh nắm chặt tay khẩn trương lắng nghe. Không lẽ An Tử Yến bị xuống chức thật? Cậu thật muốn leo lên bàn họp đạp cho quản lý Thôi một phát. An Tử Yến cũng nên phản bác ông ta chút đi chứ. Nếu Vương tổng thật sự cho An Tử Yến xuống chức thì quá đúng ý quản lý Thôi rồi. Ông ta sẽ không phải đau đầu tìm mọi cách gây khó khăn cho hắn nữa. Mạch Đinh không dám nghĩ. An Tử Yến, mau bảo vệ mình đi. Nhưng hắn chỉ đơn giản cúi đầu nhìn xuống dưới bàn. Hắn là vì quản lý Thôi mà buồn bã sao? Cũng đúng! An Tử Yến là người luôn được gia đình và bạn bè cưng chìu. Đột nhiên bị quản lý Thôi nói như vậy sao mà chịu được.

Mạch Đinh nhướng người lên, muốn nhìn rõ biểu cảm của An Tử Yến. Cái… cái… cái người này. Lại còn chơi game dưới bàn!!! Lúc này không phải ở trường. Nghiêm túc đi chứ!!

Vương tổng trầm mặc. Tất cả mọi người ngừng thở, lo lắng trước sự trầm mặc của ông. Phỏng đoán tiếp theo Vương tổng sẽ nói gì. Dù sao An Tử Yến có lên chức hay xuống chức cũng đều do Vương tổng quyết. Ông là người có quyền cao nhất trong bộ phận chăm sóc khách hàng này.

“Lão Thôi. Đừng nghĩ tôi là một ông già hồ đồ. Cho rằng tôi không thường đến văn phòng thì cái gì cũng không biết. Tử Yến đã làm gì tôi đều biết cả. Ông nói cậu ta cũng chưa đủ tư cách đâu. Tuy bên dưới cậu ấy là những người trẻ tuổi nhưng lại xuất sắc hoàn thành công việc được giao. Dương tổng cũng vì sự quan hệ với cậu ấy đã không còn tìm tôi nữa. Không chỉ chuyện đó. Ông làm chuyện gì, tôi đây cũng biết cả”. Vương tổng còn giữ thể diện cho quản lý Thôi. Không nói ra chuyện công tác bên ngoài kia. Những sếp tổng khác có thể không nắm được tình hình. Nhưng An Tử Yến ra ngoài công tác, Vương tổng là người phụ trách quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng làm sao có thể không biết được. Mặt quản lý Thôi đỏ lên. Không nói thêm gì nữa. Ngay đến Vương tổng, ông cũng mắng chửi trong bụng. Không ngờ Vương tổng đánh động tới chuyện kia trước mặt ông. Xem ra muốn mượn tay Vương tổng hạ thủ không được rồi. Giờ cho ông ta chút mặt mũi, sau này không biết còn sẽ làm gì nữa. Dã tâm của quản lý Thôi rất lớn. Ông sẽ không vì cái chức quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng mà thỏa mãn. Ông ta đã sớm để mắt đến cái ghế của Vương tổng. Tình thế bây giờ khiến ông không thể chần chừ mà đẩy nhanh kế hoạch.

Vương tổng nhìn về phía An Tử Yến: “Còn cậu nữa. Lúc cậu nhận vị trí này, tôi đã nói đừng gây phiền phức cho tôi rồi mà”.


An Tử yến đặt di động lên bàn: “Ông là muốn tất cả mọi người trong bộ phận chăm sóc khách hàng tương thân tương ai với nhau? Tôi thấy không có hy vọng đâu. Thay vì miễn cưỡng làm việc cùng nhau. Chi bằng tách đôi ra”. Đối với đề nghị của An Tử Yến, Vương tổng hừ lạnh một tiếng: “Tôi muốn nghe cụ thể hơn về đề nghị của cậu”.

“Hôm nay bắt đầu, quản lý Thôi không được ra lệnh cho nhân viên của tôi. Việc của bọn họ không liên quan đến chúng tôi. Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ không quấy rầy công việc của các tiền bối. Việc ai người nấy làm. Tôi hy vọng quản lý Thôi cũng không đến quấy rầy tôi. Ví dụ như chỉ đưa chút tài liệu vô dụng rồi bảo tôi đi xử lý những việc tiếp theo”.

“Cậu!”.

“Tôi chỉ lấy ví dụ. Quản lý Thôi, cần gì kích động vậy?”

Quản lý Thôi ổn định tinh thần: “Cậu cũng đừng quên. Trước kia là dùng kinh nghiệm và năng lực những vị tiền bối này mới tạo dựng lên bộ phận chăm sóc khách hàng như ngày hôm nay. Đám nhân viên của cậu vào công ty được bao lâu? Đừng có kiêu ngạo mà làm xấu mặt trước những bộ phận khác”.

Vương tổng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: “Ông như vậy thì bộ phận chăm sóc khách hàng còn ra cái dạng gì nữa!”.


“Trước mắt chỉ có thể như vậy. Tôi thấy quản lý Thôi và các vị tiền bối nhất định không muốn bại dưới các hậu bối. Như vậy thì sẽ càng nghiêm túc hơn trong công việc. Có cạnh tranh mới có năng suất. Có năng suất rồi tự nhiên thành tích của bộ phận sẽ đi lên. Lên rồi thì các sếp tổng khác còn nói gì được nữa”.

Vương tổng sờ cầm, quay sang quản lý Thôi: “Lão Thôi, ông có ý kiến gì không?”

“Cũng được. Không cần dong dài. Bên chúng tôi cầu cũng không được đây!”

“Vậy đi! Chúng ta sẽ thử. Nếu như không thành. Tử Yến, cậu sẽ phải trả giá đắt vì không nghe lời khuyên của tôi mà thực hiện đề nghị này đấy!”

An Tử Yến nhún vai. Vương tổng ra ngoài. Cuộc họp kết thúc. Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhóm. Quản lý Thôi dùng các vị tiền bối cũng nghiêm túc bước ra ngoài. Những người trẻ tuổi còn lại trong phòng thì hoan hô. Cảnh tượng không khác gì nông dân được địa chủ phóng thích. Sắc mọi người cũng không còn vẻ căng thẳng như lúc nãy nữa. Mạch Đinh vì quá lo lắng mà cả bàn tay ra đầy mô hôi. An Tử Yến nhẹ giọng nói: “Lấy hết mười cái đồng hồ báo thức đó ra cho anh”.

Mới xảy ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, hắn không còn gì để nói sao? Chỉ quan tâm đến mười cái đồng hồ báo thức đó thôi hả? Mạch Đinh thật muốn sôi máu.


Nhìn theo bóng lưng An Tử Yến. Đàn ông tập trung vào công việc lúc nào cũng tỏa ra một loại mị lực không thể kháng cự được. Mới vừa rồi ngồi sau lưng hắn, nhìn dáng vẻ điềm tĩnh, quả quyết nói chuyện cùng Vương tổng và quản lý Thôi, giống như ngồi trên khán đài sân bóng rổ xem người thương thi đấu vậy. Khi người thương ghi điểm, trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc lạ thường. Nhìn đi, hắn là người đàn ông của cậu đó.

Nguồn:

Mạch Đinh quắn quéo: Người đàn ông của tôi, đúng là, đẹp trai quá đi.

An Tử Yến nhấn nút giữ cửa thang máy: “Tĩnh mạch gì đó. Cậu còn đứng đó cười cái gì? Còn không mau vào trong?”

“Vâng”.

Mach Đinh chạy đến chỗ An Tử Yến. Trong thang máy chật chội, mu bàn tay hai người họ sát cạnh bên nhau.

– Hết chương 70 –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui