Cậu Là Ánh Sáng Của Cuộc Đời Tôi

Ngay sân vân động Howlerm, có một căn toà soạn - nơi dành cho các ngôi sao trước khi biểu diễn. Trong căn phòng trang điểm, ba người đối mắt nhìn nhau mà có chút ngượng ngùng.

Quản lý thở dài, lấy khăn tay lau mô hôi, giọng điệu có chút than vãn nói:" Lạc Hy, cậu phải giữ hình tượng bản thân chứ! Lỡ đâu bị lên Hotsreach là không xong đâu. Không những cậu mà cả tôi sẽ liên lụy cùng đó."

Vẻ mặt Lạc Hy không quan tâm, thản nhiên đáp:" Thì sao? Dù gì tôi cũng là công cụ duy nhất kiếm tiền của công ty đó, chỉ là một chút tin đồn xấu cũng không giải quyết được sao? "

" Không lẽ mấy người đó lại vô dụng đến vậy!"

Quản lý bất lực trước tên nhóc cứng đầu này, giọng điệu trở nên nghiêm túc hẳn nói:" Vấn đề không nằm ở chỗ đó. Bởi vì giới giải trí rất phức tạp nếu không cận thận là bị ném đá như chơi đó!"

Tiêu Dao nghiêng người đứng nhìn cuộc cãi vã giữa hai người, khó hiểu tại sao bản thân lại bị kéo vào chuyện của bọn họ. Đột nhiên, ánh mắt cô va phải ánh mắt của Lạc Hy, cậu mỉm cười nói lời trêu đùa với cô:" A~ Tiểu Dao, cậu đến đây vì xem buổi biểu diễn của tôi đúng không?"

Cô liếc nhìn dáng vẻ quyến rũ người của Lạc Hy mà cảm thấy phiền phức trong lòng, đôi mặt cụp nhẹ xuống, hờ hững nói:" Cứ cho là như vậy đi."

" Lạnh lùng thật đó! "


Ai bảo tên khốn nào tự nhiên khiến tôi bị kéo vào mấy chuyện không đâu thôi.

Cùng lúc đó, quản lý quay sang liếc nhìn Tiêu Dao dường như không mấy vui vẻ, sượng cả ra mặt vì nghĩ cô là kiểu người thích gây sự chú ý. Nếu không vì danh tiếng của Lạc Hy, anh đã kêu bảo vệ lôi cô ấy đi rồi.

Phong thái nghiêm chỉnh, hạ thấp giọng nói:" Có vẻ hai người quen biết nhau từ trước nhỉ?"

Cả hai cùng đồng thanh trả lời nhưng mỗi người một ý. Khiến không khí dường như đã gượng còn thêm ngượng ngùng hơn.

" Không phải!" - Tiêu Dao

" Đúng vậy!" - Lạc Hy

Quản lý nghiêng đầu khó hiểu:" Vậy rốt cuộc là quen hay không quen?"

“Không quen!” - Tiêu Dao

“Quen!” - Lạc Hy

Câu trả lời của hai người như mèo vờn chuột khiến anh quản lý không chịu được nữa.

Lần này, anh quản lý đã thực sự bực rồi đó. Gương mặt như phát hoả, hầm hực nói:" Mỗi người một câu trả lời thì tôi biết nghe ai? "

Anh quản lý nhìn thẳng vào Tiêu Dao, chỉnh lại gọng kính, thái độ có chút lạnh lùng:" Thôi được rồi! Tôi không muốn lòng vòng nữa mà sẽ đi vào vấn đề chính luôn. Tôi muốn cô đây sẽ làm quản lý tạm thời cho Lạc Hy. "

Tiêu Dao nhướn mày, đôi môi cong lên một đường, ánh mắt đầy dấu chấm hỏi nhìn anh quản lý, đáp:" Đương nhiên là tôi không đồng ý rồi!"


Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiêu Dao, giọng điệu đôi phần đe doạ:" Nhưng cô bắt buộc phải làm. "

" Đó không phải việc của tôi. ", ánh mắt cô quyết liệt nhìn anh quản lý.

" Hzz…Chuyện chỉ có như vậy mà bắt tôi vào đây cùng mấy người sao?"

Trước không khí đầy căng thẳng, Lạc Hy vẫn bày ra vẻ mặt tươi cười hí hửng, nói:" Có chuyện gì mà anh quản lý đây lại kêu cô ấy làm quản lý tạm thời cho tôi. Không lẽ cảm thấy mình không phù hợp với chức vị này rồi đúng không?"

Anh quản lý nhăn mày trước lời nói không mấy thiện cảm của Lạc Hy, anh không tỏ ra tức giận hay cau có,bởi anh đã quen với lối sống thích châm chọc người khác của Lạc Hy rồi, thản nhiên nói:" Một đống rắc rối cậu vừa gây ra mà đã quên rồi sao? Đứng trước giới truyền thông mà cậu dám ngang nhiên tỏ ra thân thiết với một fangirl, cậu không nghĩ tới hậu quả sao? Không trừng cả ngày mai tin đồn đó sẽ lên Hotsreach đầu bảng đó."

" Trong giới giải trí, quãng đường mình vươn tới đỉnh cao rất dài và gian nan nhưng chỉ cần một lầm lỗi nhỏ của bản thân thôi dù sự nghiệp đang trên đà đỉnh cao cũng vì thế mà tụt dốc không phanh."

" Vì để giải quyết mối hiềm nguy nên tôi muốn cô gái này sẽ tạm thời làm quản lý của cậu tạm thời để cho qua mắt giới truyền thông, rồi sau đó tôi sẽ lấy cớ là cô ta không có phù hợp nên chuyển rời sang thực tập người khác."

Một tên quản lý biết tính toán thông suốt, không những giải quyết vấn đề một cách thông minh mà còn biết lường trước kết quả để đưa ra con đường an toàn nhất. Thì ra cũng chỉ muốn lợi dụng mình để không làm mất danh tiếng của tên Lạc Hy.

Anh quản lý họ nhẹ, nghiêm túc nói:" Được rồi, cô chỉ cần nói ra một con số. Làm được tôi sẽ trả không thiếu một đồng."


Ánh mắt ghét bỏ nhìn anh quản lý, đáp:" Nhìn tôi giống kiểu sẽ vì tiền mà làm sao?"

" 10 vạn " - Quản lý.

Tiêu Dao không trả lời mà cố tình lơ đi dường như cô đang mắng thầm: mình chỉ đáng giá với 10 vạn thôi sao?

"100 vạn " - Quản lý nói tiếp vì chỉ định nếu sau 100 vạn này cô còn không đồng ý thì cậu sẽ tự tìm cách khác.

“…”

Lạc Hy nhìn cô đăm chiêu, hình như cũng hiểu được cô đang nghĩ gì nên không đợi anh quản lý nói cậu liền hào phóng nói ra một con số khủng:" Vậy 1000 vạn thì sao?"

Tiêu Dao vểnh tai nghe rõ, liền không chần chừ đáp:" Chốt kèo!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui