Trên đường về trời đổ mưa lớn , cô bước đi thẫn thờ , những hạt mưa rơi lã chã trên khuôn mặt cô như thể cô đang khóc , cảm xúc trong cô giờ đây vô cùng lẫn lộn vì dường như phải phũ sạch mối quan hệ với người cô coi là gia đình , thực sự cô cũng tự nhận thức thân phận thấp cổ bé họng như mình không thể sánh và coi cậu ấy như gia đình.
Lòng cô đau thắt không nói thành lời .
Cô không về nhà mà đến thẳng quán net của ông chú cô thường đến.
Vì mưa to mà quán cũng không có khách , Tiêu Dao chập chững bước vào người ướt như chuột lột .
Ông chủ quán net * sững người * nói :
" Sao vậy bé con ? Có chuyện gì buồn à " rồi ông đưa cô vào trong ngồi khoác một cái chăn cho cô rồi đưa cốc nước ấm để cô ấm người.
Tiêu Dao cũng im lặng , mắt cô ửng đỏ do nước mưa .
Ông hỏi " Nói ra sẽ giải toả được tâm trạng lên cứ nói đi " , Tiêu Dao vẫn im lặng không biết nói như thế nào ..
Ông chú lại nói " Hay có đứa nào bắt lạt cháu sao ? Hay để ta đi dạy dỗ bọn chúng ? " .
Tiêu Dao nghẹn ngào khóc nói " Cháu thật sự không biết phải làm sao nữa *huhuhu* , đáng lẽ ra mối quan hệ này không lên tồn tại .."
Ông chú nhìn chằm chằm như cũng hiểu ra điều Tiêu Dao đang nói " Tên nhóc nổi tiếng đó sao ? Ta cũng xem qua tin tức sáng nay, đúng thật là trớ trêu " .
Ông chú nghĩ " Ha..đúng là khốn nạn , vốn đã là người có gia thế, nếu cậu ta biết suy nghĩ thì cậu ta phải biết đáng lẽ mối quan hệ mập mờ này sẽ không bao giờ có kết quả nhưng rồi cái gì xảy đến cũng phải đến chỉ tội cho con bé Tiêu Dao phải qua cái chuyện tổn thương sâu sắc đến tinh thần như vậy "
Ngày hôm ấy cô đã khóc rất nhiều xả hết những nỗi lòng của mình.
Và bắt đầu từ ngày hôm đó cuộc sống cô dần trở nên khủng khoảng hơn.
Tối hôm đó , cô đã bất giác không có điềm lành , người chú và dì cô đã trở về và còn đem một số tiền vay nợ lớn dồn hết vào cờ bạc về bắt cô phải giao nộp thẻ bảo hiểm của mình để trả cho bọn xã hội đen.
Căn phòng của cô trở nên lộn xộn như đã thể lụng tìm thứ gì đó của cô .
Tiêu Dao nhỏ giọng nói " Tiền bảo hiểm hiểm cháu cho vào chi phiếu ngân hàng nhưng mà nó mất rồi "
Gì Tiêu Dao nói " Con đĩ sao chổi ăn gì mà ngu dữ vậy.
Cho mày chỗ ăn chỗ ngủ hẳn hoi rồi đến tiền bảo hiểm cũng làm mất "
Chú Tiêu Dao khinh khỉnh nói " Con nhỏ này cũng giống cái con điếm mẹ nó chẳng được cái tích sự gì ? Chỉ biết nói dối cho qua chuyện "
Tiêu Dao đáp " Không phải chú gì còn giữa tiền bảo hiểm của mẹ tôi hay sao ? "
" Hết rồi " , câu nói của người gì thản nhiên một cách lạ lùng.
..
Chú lại nói " Đôi co với con nhỏ này làm gì nếu mày không có tiền thì cút khỏi cái chung cư này cho tao , kiếm được tiền rồi thì đến đây mà lấy lại đồ đạc của mày.
Còn bây giờ cút đâu thì cút " .
Tiêu Dao run rẩy nói " Cháu chỉ thuê phòng chứ các đồ đạc ở trong là của cháu , sao phải cần tiền mới lấy được " ...
" Zề con súc sinh mày dám cái lời tao à.
Khổ công bọn tao nuôi mày cũng chỉ vì cái bảo hiểm của mày , bây giờ làm mất rồi tự giác kiếm tiền trả nợ bọn tao đi là vừa " , giọng rạnh ròi của người chú cô như thể một gáo nước lạnh khiến cô cảm thấy chạnh lòng .
Gì cô hét lớn " Còn không cút đi " , rồi lao ra cho cô một cái bạt tai kéo cô đẩy ra khỏi phòng .
Những đau khổ cứ dồn dập khiến cô cảm thấy mệt mỏi và tủi thân trên con đường đêm vắng tanh một mình cô lủi thủi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng không chốn lương thân .
Cô ra ngoài công viên ngồi ở trên xích đu thút thít khóc một mình nói " Một ngày xui xẻo " , cô lẩm bẩm " Mình đúng thật là đồ sao chổi " , những người ở bên cạnh cô dường như chỉ trong tức khắc họ có thể sẽ biến mất mãi mãi hoặc gặp xui xẻo không đáng có , cô cảm thấy vô cùng ân hận bản thân sao còn được sống trên đời.
Trong lúc đó có một thiếu niên bước tới , đứng đối diện Tiêu Dao hỏi " Bé hạt tiêu , em không sao chứ " - người đó có phong cách ăn chơi khá thoải mái với màu tóc đỏ rực rỡ và chiếc răng nanh khiến cậu càng trở nên điển trai ".[ Ôn Hạ - 20 tuổi ]
Tiêu Dao nức nở ngẩng đầu lên nhìn " Anh Ôn Hạ ..
"
" Ừm um , mà sao nửa đêm nửa hôm ngồi ngoài trời lạnh như vậy làm gì ? "
Tiêu Dao sụt sùi ôm Ôn Hạ khóc * huhuhu* .
Ôn Hạ mỉm cười thân thiện vỗ về nói " Rồi rồi kể chuyện đi nào " .
Sau đó Tiêu Dao đã kể toàn bộ những chuyện mình trải qua giải bày tâm sự làm cô thoải mái hơn phần nào ..
Ôn Hạ xoa đầu nói " Lỗi cũng không phải do em đừng tự trách bản thân như vậy".
Rồi hỏi Tiêu Dao " Hz con mụ đó đuổi em đi rồi hay bây giờ qua nhà anh tá túc luôn đi , ở một mình cũng chán "
Tiêu Dao nhẹ nhàng nói " Lần đó em tưởng mẹ anh bắt anh về nhà rồi mà , anh vẫn còn sống ở Bắc Thành sao ? "
" Ha..hà..Đó là cả một quá trình gian nan đó.
Mama đại nhân đúng là bắt anh về rồi nhưng sau một thời gian họ cũng đã chấp nhận lên anh lại ra Bắc Thành làm việc , trời không được cung cấp tiền đúng là một thảm hoạ nhưng vì cuộc sống anh đã vươn lên và xây lên một ngôi nhà cho riêng mình " , câu nói của Ôn Hạ dường như vô cùng tự hào về bản thân khiến cho Tiêu Dao phụt cười nhẹ .
" Anh vẫn con hài hước như vậy nhỉ " - Tiêu Dao
/ Nói đến đây mọi người cũng hiểu ra được phần nào nhỉ ? Ôn Hạ chính là "BADE" người con trai lúc trước sống chung căn hộ với Tiêu Dao , còn về phần anh ấy trở lại Bắc Thành làm việc cũng là do gia đình anh ta giàu sẵn lên âm thầm giúp đỡ cậu ấy /
Nhờ sự giúp đỡ của Ôn Hạ mà Tiêu Dao đã có chỗ nương tựa , nhưng cuộc sống cô cũng chẳng vui vẻ là bao khi hàng trăm cuộc gọi của Dạ liên tục và những dòng tin nhắn xin lỗi.
Vì muốn cắt đứt hoàn toàn với Dạ để cậu ấy không dính dáng đến một đứa sao chổi như cô , hay xảy ra những phiền phức mà đáng ra cậu không có
" Thà cậu cứ sống một cuộc sống hạnh phúc còn hơn là dính dáng với đứa xui xẻo như tôi "- Tiêu Dao vô cùng dằn vặt vì ban đầu cô cũng nghĩ điều này cũng không sớm thì muộn nếu càng lún sâu thì sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp.
Cô nói " Thà chỉ một mình chịu tổn thương chứ thật sự không muốn người xung quanh mình phải tổn thương "
Vì dính mưa lên sau đó cô đã sốt liền tù tì 1tuần .Trong những ngày đó Tiêu Dao đã khóc rất nhiều và người biết rõ hơn ai hết là Ôn Hạ .Sau khi cô khỏi ốm vì để an ủi cô , anh dẫn cô đi chơi để thoải mái hơn.
Và Trên đường đi dạo phố .
Tiêu Dao mỉm cười nhẹ nói " Ôn Hạ cảm ơn anh , thời gian qua em đã gây nhiều phiền phức cho anh rồi "
Ôn Hạ gãi đầu ngại ngùng " Làm gì có đâu , chứ hồi trước em còn giúp anh nhiều nhiều á "
Tiêu Dao cúi đầu xuống " Nhưng mà em không muốn anh phải gặp xui xẻo khi còn em ở bên cạnh.
Em là đứa sao chổi , em không muốn những người xung quanh mình phải hứng chịu những phiền phức do mình gây ra " .
Mắt Ôn Hạ chĩu xuống dường như cũng hiểu nỗi lòng của Tiêu Dao, anh ôm trầm cô nói " Bé hạt tiêu à không sao đâu , anh sẽ nuôi em mà.
Mặc dù anh không nhiều tiền nhưng ông bà già nhà anh giàu lắm đó.
Sẽ không để chúng ta một ngày đói khát đâu Hì hì ..."
Tiêu Dao phụt cười " Anh không cần phải vậy đâu ! Em cũng không muốn dựa vào anh cả đời nên em nghĩ mình đi làm "
" Ủa anh giàu thật mà !! Để anh nuôi em cả đời cũng được .." - Ôn Hạ ỉu xỉu
Từ đằng xa một chiếc xe ô tô hãng Voikswagen ( hãng xe lớn nhất nhì thế giới ) nhìn vô cùng xịn xò.
Trong xe có một bầu không khí lạnh lẽo , Dạ đã thấy toàn bộ cảnh Tiêu Dao gần gũi một người đàn ông khác ngoài anh , Dạ Hàn tức giận vô cùng kêu tài xế xe dừng tại chỗ ngay Tiêu Dao .
Tiêu Dao khó hiểu khi một chiếc ô tô dừng trước ngay mình.
Thì đột nhiên Dạ Hàn bước xuống xe với thái độ hầm hực khó chịu bước tới phía Tiêu Dao.
Tiêu Dao giật mình hơi hoảng né tránh ánh mắt của Dạ.
Ôn Hạ phát giác được điều gì đó liền đứng chắn trước Tiêu Dao .
Dạ Hàn bực mình vuốt tóc lên nói: " Ha..Thì ra mấy ngày nay chị không nghe máy với em là bận đi với cái tên õng ẹo này sao ? "
Ôn Hạ bực mình nói " Thằng nhóc chết tiệt mày bảo ai là õng ẹo " , tự nghĩ " À đúng mà nhỉ ?? "
Dạ Hàn bơ Ôn Hạ hỏi " Chị và tên này có mối quan hệ gì ? "
Đột nhiên đằng sau có một chiếc xe oto màu trắng hãng Ford vô cùng sang trọng.
Một người phụ nữ xinh đẹp , sang trọng bước ra xe hỏi " Anh Dạ có chuyện gì vậy ? "
An Kỳ nhìn chằm chằm rồi nói " À ha ..
thì ra tin đồn đúng là có thật ! Anh vì con nhỏ trông nghèo nàn như vậy sao ? "
Dạ Hàn tức giận nói " Giữ cái mồm của cô cận thận "
" Tiêu Dao chị trả lời em đi " , ánh mắt cậu nhìn cô như thể muốn cô hãy giải thích cô và anh ta không phải mối quan hệ đó !!
Tiêu Dao run rẩy , nắm chặt tay nói " Như cậu thấy đấy tôi và anh Ôn Hạ là mối quan hệ mà cậu nghĩ "
Ôn Hạ kiểu SOS ??? nghĩ " Mị thích đàn ông mà trời "
Tiêu Dao nói lớn " Thật ra tôi chỉ lợi dụng cậu thôi và bây giờ theo như cậu thấy tôi có đối tượng mới rồi ! Anh ấy vô cùng tốt và anh ấy cũng không thích tôi dính líu đến người đàn ông khác.
Mong cậu hiểu cho tôi , kết thúc đi đừng có đến tìm tôi nữa "
Tiêu Dao quay đi * bước đi nhanh * và cô đã rơi nước mặt .
Dạ Hàn định đuổi theo nhưng Ôn Hạ cũng hiểu được phần nào lý do khiến Tiêu Dao tổn thương đến vậy và chặn trước mặt Dạ Hàn nói " Mày điếc à ! Đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nước " , rồi rời đi chạy theo Tiêu Dao .
Dạ Hàn sững người như đơ luôn nghĩ " Chỉ vì mình lặng lời mà cô ấy đi tìm người khác sao ? "
An Kỳ khiêu khích " Những thể loại con gái thường dân chỉ có vậy thôi , không còn tác dụng thì bỏ.
Dạ à anh lên nhận thức được sự việc đi "
" Câm miệng lại đi " , Dạ bức bối rời đi ..
Tiếng chụp ảnh từ xa ...* tách *
An Kỳ cười nhếch môi lẩm bẩm " Muốn trèo cao sao ? Vịt hoá thiên nga à! Ha..đúng là ý nghĩ rác rưởi " , rồi quay vào xe ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...