Sáng hôm sau.
Trường Union.
Lớp 11a.
- Các em trật tự!!!!!!- Cô giáo chủ nhiệm gõ cành cạch lên bảng, quát to.
Cả lớp đang nhôn nhao trong buổi sáng bỗng nhiên im bặt. Cô giáo nở nụ cười:
- Trước khi các em vào lớp! Cô muốn giới thiệu với các em bạn mới!
Cả lớp đều hướng mắt ra cửa.
Con trai bắt đầu kêu lên khe khẽ…
Con gái bắt đầu xôn xao….
Thanh Linh mở to mắt nhìn thảng thốt….
Đang bước vào lớp chính là cô bé nó nhìn thấy ở cổng trường với Nhật Nam hôm nào. Đúng là mái tóc đen xoăn từng búp, đôi mắt to long lanh và đôi môi xinh xắn dường như lúc nào cũng đang cười.
Thanh Linh cảm thấy mồ hôi đang túa ra trong lòng bàn tay.
Cuối cùng thì Bảo Ngọc cũng đã đến…
- Xin chào các bạn!- Bảo Ngọc nói rất dễ thương- Tớ là Bảo Ngọc… Từ nay tớ sẽ học ở đây, rất mong các bạn sẽ giúp đỡ!
Bảo Ngọc cười làm tất cả con trai trong lớp đều đỏ mặt. Những tiếng khen ngợi vang lên khe khẽ.
- Hura…!!!!
- Cô ấy xinh quá!
- Cứ như búp bê vậy !
- Giọng nói cũng dễ thương nữa…
- Được rồi ! Các em trật tự !!!!- Cô giáo quát rồi quay sang Bảo Ngọc- Em tự chọn chỗ ngồi nhé !
- Vâng…- Bảo Ngọc đáp lễ phép.
Cô bé bước xuống phía dưới, chỉ đáp lại những tiếng mời gọi của mấy tên con trai bằng một nụ cười mỉm làm tim các chàng điêu đứng. Cuối cùng Bảo Ngọc dừng lại trước mắt Thanh Linh.
- Tớ có thể ngồi cạnh cậu được không ?
Linh bàng hoàng mất mấy s, cuối cùng nó cũng không thốt lên được câu nào mà chỉ khẽ gật đầu. Lần trước nhìn từ xa nó đã thấy Bảo Ngọc thật xinh đẹp, bây giờ ở gần còn cảm thấy cô bé xinh hơn nữa, một vẻ đẹp mong manh khiến cho người ta muốn được chở che.
Nhận thấy vẻ bối rối trên gương mặt nó, Bảo Ngọc mỉm cười :
- Cậu giúp đỡ mình nhé !
Sự dễ thương của cô bé làm Thanh Linh cảm thấy không thể không có cảm tình với Bảo Ngọc. Nó khẽ đáp :
- Ừm….
Với nó, mọi cô gái yếu ớt đều cần được bảo vệ.
Giờ ra chơi, cả nam lẫn nữa đều vây quanh hỏi han Bảo Ngọc. Cô bé cũng rất vui vẻ kể ọi người nghe những câu chuyện của mình, thái độ cởi mở của Bảo Ngọc làm cả lớp quý mến.
- Wa….nghĩa là trước khi về đây, cậu học ở nước ngoài à ?
- Ừm… - Ngọc khẽ đáp
- Bên đó chắc chắn là tuyệt hơn ở đây rất nhiều lần !...- cô bạn tỏ ý ngưỡng mộ.
- Nhưng… nhưng mình thích học ở đây hơn !- Ngọc mỉm cười hiền dịu
- Sao thế ?
- Vì…vì…- Ngọc đỏ mặt-… ở đây có người Ngọc thích !
- Waaaaaaaaa !!!!!- tất cả cùng đồng thanh kêu lên.
Thanh Linh ngồi im nãy giờ, nó bỗng thấy tim mình giật thót.
- Người Ngọc thích là ai thế ????- tất cả cùng tò mò.
Bỗng nó đứng phắt dậy :
- Xin…xin lỗi…mình phải đi đến văn phòng hội…
Thanh Linh vội bước đi thật nhanh, một cảm giác dâng lên làm nó thấy tim mình đau nhói. Một bóng người đi tới làm nó đứng khựng lại ở cửa lớp.
Nó ngước mắt lên, giật mình nhìn thấy Nhật Nam.
- Cậu….- mắt nó hốt hoảng.
- Tớ nghe nói Bảo Ngọc ở đây…- Nhật Nam cười buồn.
Thanh Linh cúi xuống, nó chưa kịp trả lời thì đằng sau đã nghe thấy tiếng Bảo Ngọc :
- A ! Anh ấy đến kìa !
Nhật Nam bước đi qua nó….
- Em đến đây sao không nói trước cho anh biết?
- Em muốn anh bất ngờ mà…
Linh nghe thấy tiếng Bảo Ngọc cười rất nhẹ.
- Thì ra người Ngọc thích là Nhật Nam sao?- tiếng một bạn gái.
- Ừm….- Ngọc đáp
- Waaaaaaaaa!!!!!!- mọi người reo lên bất ngờ.
Thanh Linh nhắm mắt lại, nó có cảm giác mọi tiếng động sau lưng nó đều ở một nơi nào đó rất xa. Mặt nó nóng bừng, mắt nó ươn ướt, tim nó giống như có ai đó đang bóp chặt, một cảm giác khó thở làm nó cảm thấy choáng váng.
Dựa tay vào tường, nó cố bước đi thật nhanh và không quay đầu lại.
******************************************
Thanh Linh khó nhọc bước lên sân thượng. Nó cảm thấy mình đang bị thiếu không khí trầm trọng. Ngay khi một luồng gió thổi tấp vào mặt, vào mũi, vào tóc, nó ngồi phịch ngay xuống gờ cửa… Một cảm giác mệt mỏi xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể làm nó phải thở dồn dập…
Linh có cảm giác như nó vừa bị ai đó bóp mũi, và bây giờ nó cần căng lá phổi lên đớp từng luồng không khí trong lành cho cơ thể đang khát dưỡng khí của mình.
Mặc dù đã biết trước về sự xuất hiện của Bảo Ngọc nhưng bây giờ nó lại cảm thấy nó đang mất tinh thần .Đó là một cô bé dễ thương, đáng yêu và yếu đuối … Làm sao nó có thể tranh giành với một cô bé như thế? Dù trước đó nó đã tự hứa phải giữ Nhật Nam bằng mọi giá nhưng bây giờ khi đối diện với Bảo Ngọc, với nụ cười ngây thơ đó nó lại cảm thấy không đành .Không có Nhật Nam, nó sẽ rất buồn nhưng vẫn có thể sống nhưng cô bé đó thì khác …
Liệu Nhật Nam trước cô bé đó có thể không động lòng được sao?
- Thanh Linh….
Linh quay mặt lại, thấy vẻ mặt lo lắng của nhỏ Hoa đang nhìn mình .Hoa chạy đến ngồi xuống bên cạnh nó, thở dài:
- Cậu không sao chứ?
- Tớ không sao…- nó gượng cười- Tớ chỉ muốn làm dịu cái đầu một xíu thôi…
- Cậu biết cô bé Bảo Ngọc đó à?
- Ừm… mình biết một chút…
- Cô bé đó với Nhật Nam….
Thanh Linh không đáp, nó nhìn xa xăm….
- Cậu thật sự không sao chứ?- nhỏ Hoa nhìn nó lo lắng.
Linh khẽ lắc đầu, toàn cơ thể nó như có ai đang rút đi hết sức lực .Nó có cảm giác nó không thể đến với Nhật Nam nữa rồi …
********************************************
Thanh Linh có cảm giác mình rất muốn chạy trốn, nó không muốn gặp Nhật Nam cũng không muốn thấy Bảo Ngọc, càng không muốn thấy hai người đó nói chuyện vui vẻ với nhau .Nhật Nam đối xử với Bảo Ngọc rất nhẹ nhàng và ân cần . Mỗi giờ ra chơi, Nhật Nam đều tới lớp nó hỏi thăm Bảo Ngọc
Thấy cảnh đó là nó cảm thấy tim mình đau thắt, nên chuông chưa kịp điểm, nó đã vội vã ra khỏi lớp . Linh đi lang thang khắp hành lang trường, tự thở dài…
- Này… cậu có biết cô bé dễ thương mới đến lớp 11b không?- một tiếng con trai phát ra từ trong một lớp học.
Thanh Linh bỗng giật mình đứng lại, cảm giác tò mò trong nó dấy lên .
- Sao không biết? Tiếc là cô bé đó lại là người yêu của Nhật Nam lớp 11b
- Công nhận là đáng tiếc….- một tên thở dài
- Nghe đâu Nhật Nam cũng rất để ý săn sóc cô bé đó … Tôi nghe mấy đứa bên lớp đó nói giờ ra chơi nào Nhật Nam cũng đến lớp 11a, hai người còn về chung nữa!
- Tôi mà có người yêu dễ thương như vậy, tôi còn săn sóc hơn nữa!
- Ha ha… không đến lượt cậu đâu! Người ta là thiên kim tiểu thư đó!
- Ha ha…
- Vậy còn hội trưởng, tôi thấy Nhật Nam với hội trưởng rất thân thiết mà!
- Thân thiết đâu có nghĩa là người yêu đâu!
…………………………………
- Thôi mau mang hình mấy em nóng bỏng ra coi..
- Đúng đấy! Dạo này không thấy hội trưởng đi tuần nữa!
- Wa!!!! Em này đúng là hết sẩy!!!!
- Này….- Linh nhìn vào với ánh mắt tóe lửa- Các cậu có biết báo chí cấm là sẽ bị tịch thu không?
- Á!!!!!!!!!!!!!! HỘI TRƯỞNG!!!- cả bọn hét lên, chạy ầm ầm ra khỏi lớp
-MAU ĐỨNG LẠI CHO TÔI!!!!!!
Tiếng hét của Thanh Linh và tiếng kêu than của mấy tên nam sinh làm hành lang bỗng chốc trở nên đỡ ồn ào…
- Thanh Linh mạnh mẽ thật đấy! – Bảo Ngọc nhìn ra hành lang.
- Cậu ấy cũng rất dễ thương!
Cả bọn ngồi xung quanh Bảo Ngọc đều nhìn theo cái bóng đằng đằng sát khí của Thanh Linh, cố tìm xem điểm dễ thương ở đâu .Cuối cùng thì tất cả đều đồng ý Bảo Ngọc mới là dễ thương nhất!
Nhật Nam cũng nhìn theo, đôi mắt đầy yêu thương, cậu khẽ mỉm cười.
Hình như cô ấy đã lấy lại được tinh thần
Cậu phải cố lên…
Phải đợi tôi….
**************************************
- Hộc…hộc…!!!!- Thanh Linh thở dốc khi kéo cửa bước vào văn phòng hội học sinh .Nó lầm bầm nguyền rủa mấy tên chạy như ma đuổi làm nó muốn hụt hơi .
Nó bước đến bàn, ngồi phịch xuống .Dù sao vận động một chút cũng làm nó cảm thấy thoải mái hơn, đầu óc bớt nặng nề .
Lâu rồi nó chẳng được nhìn thấy Nhật Nam, cũng không được nói chuyện với cậu …
- Thanh Linh!
Linh giật mình, nhìn ra cửa lớp Bảo Ngọc đang bước vào, cô bé cười rất tươi…
- Chào cậu!- nó cười
- Tớ…không làm phiền cậu chứ!- đôi mắt cô bé long lanh.
- Không…cậu ngồi đi!- ánh mắt ấy làm nó bối rối.
Bảo Ngọc ngồi trước mặt nó, mặt cô bé buồn buồn….
- Tớ vào học được 1 tuần rồi, nhưng chưa có lúc nào nói chuyện được với Linh… hình như Linh ghét tớ…- đôi mắt long lanh như sắp khóc.
- Không… không phải đâu! – nó bối rối phân bua- chỉ là tớ…hơi bận việc của hội thôi..
- Vậy là Linh không ghét tớ!- Ngọc nhìn nó hi vọng.
- Ừm…làm sao tớ ghét một cô gái dễ thương như cậu được chứ… !- nó mỉm cười, Ngọc giống như một đứa em gái đang làm nũng nó.
- Tớ gọi Linh là chị được không ? Dù Linh bằng tuổi tớ nhưng tớ thấy Linh rất mạnh mẽ… Tớ luôn mong được mạnh mẽ như Linh…
- Ừm….- cảm giác Ngọc mang lại cho nó thật nhẹ nhàng.
- Chị Linh !!!!- Ngọc reo lên vui vẻ, nhảy lên ôm chầm lấy cổ Linh.
Trong một thoáng, nó thấy ngạc nhiên rồi nó nở nụ cười vui vẻ. Nó không thể ghét cô bé này được !
Những ngày sau đó, Bảo Ngọc bám theo Linh không rời. Nó vừa đến lớp, Ngọc đã chạy ngay tới hỏi han và chia sẻ bữa sáng với nó. Nó đi tuần, Ngọc đi theo. Nó quát, Ngọc cũng quát ! Nó chạy, Ngọc cũng chạy hụt hơi cuối cùng nó lại phải dừng lại dỗ Ngọc. Nó làm việc trong văn phòng hội, Ngọc kiên nhẫn ngồi chờ đến ngủ gục
Nhật Nam đến lớp, Ngọc cũng không để ý như trước nữa, cô bé chạy theo Linh mọi lúc mọi nơi và vẫy tay chào Nhật Nam một cách vui vẻ.
Cảm giác Ngọc mang lại cho nó là cảm giác của một cô em gái bé bỏng đáng yêu, nó thật sự sợ làm trái tim yếu ớt này phải buồn. Cảm giác che chở cho Ngọc làm nó cảm thấy ấm áp trong lòng. Nó cũng có một cô em gái nhưng cảm giác Ngọc mang lại cho nó còn mạnh hơn nữa… Nó thật sự đã coi Ngọc là một người mà nó yêu thương.
Nghĩ đến chuyện của Ngọc với Nhật Nam, nó cảm thấy chạnh lòng. Ngọc là một cô bé ngây thơ, mọi chuyện chắc Ngọc cũng không biết gì cả, nếu vậy thì ba Nhật Nam thật tàn nhẫn, ông ấy lỡ để Ngọc phải chịu thiệt thòi thế này…
Sân thượng…
Ngọc đang dựa vào vai Linh, ngủ gà gật…
Linh thở dài, nó buông thõng quyển sách trên tay xuống, bầu trời đẹp quá !
- Chị Linh buồn hả ?- tiếng Ngọc khe khẽ
- Không….- nó khẽ đáp- em dậy rồi à ?
Ngọc ngồi thẳng dậy, ngước mắt lên nhìn nó bằng ánh mắt buồn rầu.
- Ngọc thấy chị hay thở dài…
- Là do chị có nhiều việc phải nghĩ quá thôi- Linh cười.
- Không đúng…Ngọc biết chị buồn mà… Ngọc cũng buồn nữa…
- Sao thế ? Em cảm thấy không thoải mái ở đây à ?
- Không… em…em buồn vì anh Nhật Nam…
Cái tên Nhật Nam làm Linh thoáng rùng mình. Mắt Ngọc ươn ướt, con bé bắt đầu sụt sịt:
- Ba anh bảo em chuyển về đây để anh ấy tiện chăm sóc cho em! Nhưng em thấy anh Nhật Nam bây giờ khác lắm… Hình như anh không thích Ngọc nữa!! Ngọc buồn lắm!
Cô bé bắt đầu khóc nức nở.
Linh vội vàng vỗ nhẹ lên vai Ngọc, lúng túng:
- Ngọc, đừng khóc! Chị thấy Nhật Nam rất quan tâm em mà! Ngày nào cũng đến lớp hỏi thăm em…
- Anh ý chỉ cố tình làm vậy thôi! Nhưng mắt anh Nhật Nam không nhìn Ngọc nữa, Ngọc nói gì anh cũng không cười… Ngọc rất thích anh Nam… không có anh Nam, Ngọc chết mất!!!!!
Ngọc gục vào vai Linh khóc nức nở
Linh thở dài, nó vỗ nhẹ lên lưng Ngọc:
- Một cô bé dễ thương như em làm sao mà Nhật Nam không thích được chứ!
- Thật hả chị?- cô bé ngước mắt nhìn nó hi vọng.
- Ừm….- nó buồn rầu đáp
- Nhưng… nhỡ anh ý thích người khác rồi thì sao?- Đôi mắt Ngọc hốt hoảng.
Một cái kim khẽ chích nhẹ vào tim Linh, cảm giác nhói đau lan ra khiến toàn thân nó đang bủn rủn.
- Chị…chị thấy hình như Nhật Nam không thích ai cả đâu…. Em cũng thấy đấy! Ngoài em ra Nhật Nam chẳng để ý đến ai cả!
- Vâng….- Ngọc khẽ lau nước mắt, hai đôi má khẽ ửng hồng- Em kể cho chị nghe chuyện của em với anh ý nhé!
Mắt nó bỗng nhiên tối sầm, nhưng không lỡ từ chối ánh mắt vui vẻ của Ngọc, nó gượng gạo gật đầu.
Mỗi lời nói đều như những mũi kim đâm vào lòng nó .Câu chuyện giữa Nhật Nam và Bảo Ngọc hiện ra thật sinh động trong lời kể mơ màng của cô bé. Linh cắn răng thật chặt, nó sợ rằng mình sẽ khóc
Nó thật sự không có đủ can đảm làm tổn thương một cô bé như Bảo Ngọc, mà so với Nhật Nam có lẽ nó cũng phải là một người phù hợp.
Tim nó như chết lặng, từng luồng sinh lực như đang bị từng cơn gió cuốn đi….
**************************************
- Phù…..- Thanh Linh thở hắt khi đặt tập hồ sơ cuối cùng lên bàn.
Kết thúc công việc trong ngày của hội, Linh nhìn đồng hồ, còn 1h nữa mới đến giờ đi làm . Dựa lưng vào ghế, nó thở dài mệt mỏi .
Từ hôm nói chuyện với Bảo Ngọc, lòng nó không được yên ổn. Lúc nào cảm giác buồn bã cũng bám theo nó, nó sợ ánh mắt của Nhật Nam, sợ chạm mặt với cậu. Có cảm giác như nó đang chạy trốn…
Đúng! Bảo Ngọc xứng với Nhật Nam hơn mà nó cũng không thể làm Ngọc phải khóc… Nhớ đến vẻ mặt của Ngọc là trái tim nó lại chùng xuống, muốn gục ngã.
Úp mặt xuống bàn, nó cũng không biết mình phải làm gì nữa..
Những giọt nước mắt nó đè nén chợt rơi xuống…
Cắn chặt môi thì mình thôi yếu đuối…
Nhưng những đợt cảm xúc đang dội lên tim nó cồn cào…
Cảm giác khó thở lúc nào cũng vây đến mỗi khi nó nhớ đến gương mặt của Nhật Nam…
Nó xác định là mình sẽ phải bỏ cuộc, nhưng những nỗi đau này khiến nó không thể đứng vững được…
Nó day dứt không biết nên làm gì và làm sao cho đúng!
Thanh Linh đứng dậy, nó có cảm giác hơi loạng choạng, bám tay vào mép bàn để đứng vững, nó lau nước mắt, tự nhủ mình phải cứng rắn lên, nó bước đi….
- Á!!!!!!!
Một bàn tay kéo nó thật mạnh. Ai đó đang bịt chặt lấy miệng nó
Cánh cửa hé mở.
- Chị Linh ơi!!!!- tiếng Bảo Ngọc vui vẻ
- Ủa? Chị về mất rồi à?- tiếng cô bé chùng xuống…
Tiếng cánh cửa khép lại, cô bé đã đi mất….
Đứng sau tủ đựng tài liệu của văn phòng hội học sinh, Thanh Linh cố gắng cử động nhưng không được, bàn tay đang ôm nó chặt quá. Nó cố ngước mắt lên nhìn và mắt nó mở to khi thấy Nhật Nam.
Cậu mỉm cười nhìn nó, suỵt một tiếng rất nhỏ, cậu bỏ tay khỏi miệng nó.
- Sao…sao cậu lại ở đây ?- mặt nó đỏ bừng, nó bối rối đẩy Nhật Nam ra.
Nhưng đôi tay cậu ôm nó không hề nhúc nhích, thậm chí còn siết eo nó mạnh hơn.
- Tôi ở đây từ lâu rồi… nhưng vì ông ta cứ đứng ở ngoài theo dõi cậu nên tôi không ra được…
- Vậy…vậy à ?- nó ngượng ngùng, cúi mặt xuống- Cậu…cậu buông tôi ra !
- Cậu sao thế ?
-……………..- nó run rẩy không đáp
- Mấy hôm nay cậu hành động rất lạ…
- Tôi…tôi không có !- mắt nó ươn ướt
………………………..
Một thoáng im lặng, đôi mắt Nhật Nam cụp xuống nhìn đỉnh đầu Linh, cậu buồn rầu.
- Sao em lại khóc hả Linh ?- tiếng Nhật Nam rất nhẹ.
Tiếng em đập vào tim nó nhói đau, chân tay nó run lên. Vì sao cậu lại gọi tôi bằng tiếng em tha thiết như thế
? nước mắt nó chợt rơi xuống, mọi sức phản kháng của nó đều trôi tuột đi đâu mất. Nó thấy đôi vai mình đang rung lên từng hồi và trái tim đang đập quá sức của nó.
Nhật Nam xoay vai nó lại, cậu ôm chặt lấy nó vào ngực mình, nói thiết tha :
- Ngọc đã nói gì với em ? Mấy hôm nay anh thấy nó biểu hiện thân thiết với em rất lạ ! Nó đã nói gì với em mà em lại tránh mặt anh, lại khóc thế này ?
Một tay nâng cắm nó lên, Nhật Nam nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của nó, cậu chua xót :
- Có phải Ngọc đã yêu cầu em từ bỏ anh không ?
- Không….- nó lắc đầu lia lịa- Không phải đâu ! Ngọc không nói thế…
- Vậy thì tại sao ?
Linh cúi mặt, trái tim nó như có hàng vạn mũi dao đâm.
- Em…em chỉ thấy Ngọc quá đáng thương….em…không thể làm cô bé đó tổn thương !- Linh đưa tay lên mặt
khóc nức nở, những uất ức đè nặng trong lòng nó bấy lâu ra đang nổ tung ra không kìm giữ lại được.
Đôi chân Linh run rẩy muốn khuỵu xuống. Nắm chặt tay lên ngực, cảm giác khó thở đang chiếm lấy nó. Trong một chốc , nó thấy váng vất vì nước mắt và khuỵu hẳn xuống.
Nhật Nam quỳ xuống bên nó, bóp mạnh hai vai nó, cậu nói đầy bức xúc :
- Vậy còn anh ? còn em ? cả hai chúng ta đều bị tổn thương thì sao ?
Linh càng khóc nhiều hơn, úp mặt vào tay, nó không biết nên nói gì lúc này.
Nhật Nam thở dài, cậu hiểu những cảm giác mà Linh đang phải chịu đựng. Không thể trách cô ấy, mà chỉ có thể trách cậu không bảo vệ được người mình yêu thôi ! Kéo Linh vào vòng tay của mình, cậu khẽ nói :
- Anh không thể yêu Ngọc được… Em nhường anh cho cô ấy anh cũng không yêu Ngọc được ! Chính điều này lại càng làm cô ấy tổn thương hơn… Em không thấy như vậy sao ?
Linh tóm chặt lấy áo Nhật Nam, nó hiểu chứ ! Nó hiểu tất cả những điều đó nhưng không hiểu sao nó lại hành động như vậy. Nhìn thấy Ngọc yếu đuối và mong manh là nó lại siêu lòng.
- Linh… em nhất định phải cứng rắn ! em phải tin anh… Em không được nghĩ lung tung như bây giờ nữa ! Em có nghe anh nói gì không ?
- Anh yêu em… và nhất định anh sẽ chỉ yêu em thôi…- đôi tay cậu siết chặt lấy nó.
Linh khẽ gật đầu, ở bên cạnh Nhật Nam thế này nó mới hiểu được tình cảm của mình và tình cảm của cậu nhiều như thế nào. Trái tim nó đang đập không ngừng những âm thanh rộn rã, dù chỉ xa cậu một chút thôi nó cũng không muốn một chút nào. Đầu óc nó đang được khai thông và yêu cầu đi vào đúng quỹ đạo của trái tim. Sống đúng với lòng mình thì có gì là sai ?
Nhìn vào mắt nó một cách đắm đuối, Nhật Nam khẽ nở nụ cười buồn :
- Em có nhớ anh không ?
- ….Có…em nhớ anh…- nó đáp ngượng ngùng.
Nó thấy đôi mắt Nhật Nam đang tiến lại rất gần…
Hơi thở ấm áp đang phả vào mặt nó…
Tim nó rung động mãnh liệt…
Môi cậu rất gần với đôi môi run rẩy của nó…
- Em phải đợi… và phải tin anh….
- Vâng….- nó khẽ đáp
Nhật Nam ôm nó thật chặt…
Nụ hôn giống như một cơn mưa tuôn trào mãnh liệt và không muốn dứt.
Nó cảm thấy trong lòng đang dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả !
Nếu không được ở gần cậu làm nó chao đảo biết bao nhiêu thì bây giờ nó đang cảm thấy bình yên và tin tưởng hơn rất nhiều lần.
Trời hôm nay nắng nhẹ….
Đi tuần trên sân trường, tiếng Ngọc tíu tít bên tai nó :
- Đi với chị Linh thích ghê cơ !
- Em không mệt sao ?-nó hỏi, lo lắng xoa lên đầu cô bé, nó biết là cô bé bị suy tim.
- Không ạ !- Ngọc đáp rất vui vẻ- Ý ! Chị Linh ! mấy tên kia đang ném rác vào bụi cây kìa ! Ngọc sẽ đi xử bọn chúng !!!!
Cô bé nói hào hứng rồi ngay lập tức chạy đi, Thanh Linh cũng giật mình nhìn theo không cản kịp.
Bỗng một bàn tay tóm lấy nó.
- Á !!!!!
Thanh Linh tóm lấy bàn tay đang ôm chặt lấy eo nó từ phía sau,nó biết đấy là ai vì tình trạng lôi nó biến mất tạm thời này đã diễn ra liên tục suốt 2 tuần, mặt nó nhăn nhó :
- Này, Nhật Nam ngốc !…dạo này anh hay đột ngột xuất hiện quá đấy !
- Shhh… yên nào !Ngọc đang đi tìm em đấy !
Nó im bặt, đúng là bên ngoài Ngọc đang ngơ ngác phân vân không biết nó đã biến đi đằng nào rồi. Nhưng chỉ vài phút sau, cô bé đã ngán ngẩm bỏ đi.
Nhật Nam dụi dụi vào tóc làm đột nhiên nó thấy má mình nóng bừng, từng tiếng đập như trống trận liên hồi trong ngực nó.
- Sao…sao anh lại trốn ra đây được ?- nó lúng túng hỏi.
- Vì anh nhớ em !- tiếng Nhật Nam rất nhẹ, cậu hôn nhẹ lên má nó- Bây giờ em là bạn gái của anh rồi… Làm sao anh có thể không gặp em được chứ !
- Anh là tên ngốc… !!- nó cảm thấy ngượng không biết nói gì nữa chỉ khẽ siết nhẹ vòng tay đang ôm chặt lấy mình.
- Ừ !- Nhật Nam phì cười.
Thanh Linh quay lại, nó dựa hẳn vào Nhật Nam để cảm nhận được tình yêu ấm áp trong cái ôm thật mạnh mẽ của cậu. Trái tim bé nhỏ của nó đang đập những tiếng bình bịch thật rộn rã, mặc dù ẩn chứa trong đó cũng có những điều thật hỗn độn và lo âu. Nghe nhịp đập bên tai mình, nó cũng hiểu Nhật Nam đang phải lo lắng và suy nghĩ ghê gớm. Nhưng nó lại chẳng thế giúp được gì, chỉ có thể tận dụng những giây phút nhỏ bé này để ở bên nhau….
Hạnh phúc mà nó đang có là một điều mà nó chưa bao giờ nghĩ mình có thể có được, cái cảm giác sợ sệt bủa vây nó từng ngày, nó sợ, sợ rằng cả Nhật Nam và nó sẽ không thể gìn giữ được tình yêu này…
- Quét dọn xong rồi! Mau cất chổi vào phòng dụng cụ đi!- tiếng một cô bé.
Nhật Nam và Thanh Linh đều giật mình, một ý nghĩ hiện ra trong đầu cả hai đứa :CHẲNG PHẢI MÌNH ĐANG Ở TRONG PHÒNG DỤNG CỤ SAO????
- Ừm! Hôm nay mệt quá rồi!
Nó nhìn Nhật Nam thảng thốt, chết thật! Biết trốn đi đâu đây? Nếu bị ai phát hiện thì…cả trường sẽ biết hết và… Bảo Ngọc cũng sẽ biết! Hậu quả thật sự là không thể lường được!
Thanh Linh bối rối, nó nhìn xung quanh nhưng căn phòng bé nhỏ này chẳng có chỗ nào khả dĩ có thể nấp được nói gì là trốn!
Nhật Nam khẽ cười, cậu kéo tay nó lôi về phía mình, hôn nhẹ lên tóc, cậu thì thầm:
- Không sao đâu! Dù sao thì cũng không thể tránh được!
Thanh Linh nắm chặt lấy áo Nhật Nam, khẽ nhắm mắt lại, nó cũng không biết phải làm thế nào hơn!
- Này! Hai đứa!
Thanh Linh giật mình, tiếng nhỏ Hoa.
- Còn đống lá khô dưới gốc phượng đằng kia kìa! Mau qua đó quét nốt đi chứ!
- Á !!!!- hai cô bé kêu lên.
- Nhanh lên ! Hội trưởng sắp qua đây rồi đấy !
- Vâng !- nghe tên hội trưởng là mặt hai cô bé xanh mét ngay, vội chạy đi.
Thanh Linh vừa thở phù một cái nhẹ nhõm thì đã nghe tiếng nhỏ Hoa đứng bên ngoài :
- Hai người… muốn đứng trong đó đến bao giờ ?
Hả ? Nó ngước đôi mắt tròn to lên nhìn Nhật Nam cũng đang tròn mắt nhìn nó. Hai ánh mắt chạm vào nhau
và đều không hiểu điều gì đang diễn ra.
- Ra đi ! Nhỏ Ngọc và gã đàn ông xấu xí đó không có ở đây đâu !
Cuối cùng thì Thanh Linh cũng mở cửa bước ra, nó cảm giác mặt nó đang giống như một quả gấc. Vừa nhìn thấy nó, nhỏ Hoa đã đứng chống nạnh, quát :
- Vì sao bạn không nói gì cho bọn tớ biết hết vậy ?
- Hả ?- nó ngơ ngác nhìn.
Nhỏ Hoa không chỉ đứng một mình mà còn có đầy đủ thành viên của hội học sinh nhỏ Lan, nhóc Huy, nhỏ Mai, mấy tên ngốc lớp 11b và mấy tên đệ tử lớp 10. Cả một đám đông làm nó như muốn độn thổ.
- Sao….sao mọi người lại ở đây hết vậy ?- nó lắp bắp
- Bọn tui đang muốn biết bạn đang giấu bọn tôi cái gì đó ?- nhỏ Hoa mặt nghiêm nghị
- Chuyện….chuyện này….- nó bối rối
- Em thấy một lần anh Nhật Nam kéo chị trong văn phòng hội !- nhóc Huy nói.
- Một lần trên hành lang…- nhỏ Lan nói thêm
- Một lần dưới canteen…
- Thôi đủ rồi !!!- nó xua tay, biết hết rồi có cần nói hết cho người ta xấu hổ vậy không hả trời- nó thầm khóc trong lòng.
- Chuyện này liên quan đến nhỏ Ngọc và gã đàn ông xấu xí luôn đi theo Nhật Nam không ?
- À….có thể hiểu là như vậy- Nhật Nam bây giờ mới lên tiếng.
- Họ muốn ngăn cản hai người ?- nhỏ Hoa nhăn trán
- Ừm….- cậu khẽ gật đầu- vậy nên thỉnh thoảng mới bất đắc dĩ phải mượn cậu ấy- cười hồn nhiên.
Nhật Nam ngốc ! Có nhất thiết phải cười vậy không- Thanh Linh vỗ tay lên trán.
- Dám ngăn cản tình yêu của sư phụ sao ??- Mấy tên nhóc lớp 10 lao nhao
- Không thể để Thanh Linh yêu quý bị chèn ép thế được !- mấy tên ngốc lớp 11b
- HÃY ĐỂ BỌN TỚ GIÚP CẬU !!!- nhỏ Hoa khẳng định, mắt long lanh.
- Hả ?- Nó giật mình ngơ ngác
- Linh sao lại không tin tưởng bạn bè như thế chứ ? Tất cả mọi người đều là bạn của cậu mà !
Thanh Linh ngơ ngác nhìn những người bạn đang mỉm cười nhìn mình, nó cảm thấy bồi hồi xúc động… Đúng là thật tốt khi có những người bạn tuyệt vời ! Dù không biết sẽ phải đối mặt với những điều gì nhưng chỉ cần có những người bạn như vậy ở bên cạnh thì nó sẽ không còn sợ gì nữa…
- Mọi người ! Bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch giải cứu !
- Yeahhhhhhhhhh !!!!- cả bọn đồng thanh.
- Hãy chia đội cắt đuôi gã đàn ông và mụ phù thủy Ngọc hung dữ !
- Yeahhhhhhhh !!!!!!
Linh phì cười, như thế khác gì thông báo cho toàn trường biết hết ! Mấy tên ngốc này thật là hết biết… Nhưng nó thật sự rất vui !
Bỗng một bàn tay đặt nhẹ lên vai nó.
Linh quay lại, Nhật Nam đang mỉm cười với nó như nói rằng : sẽ không sao đâu… và nó cũng mỉm cười với cậu.
Trên hành lang tầng 3, một đôi mắt u ám nhìn vào cảnh tượng phía dưới.
*****************************************
2 ngày sau.
Buổi trưa sau tiết học.
Thanh Linh ngồi trong văn phòng hội, tự hỏi sao hôm nay mấy tên nghịch ngợm chạy đi đâu hết mà văn phòng lại vắng hoe thế này. Bình thường giờ nay phải nhộn nhịp lắm mới phải.
Bỗng !
- Linh !!!!!!!!
Tiếng nhỏ Hoa gọi làm nó giật mình, mở cửa xồng xộc xông vào, không đợi nó kịp hỏi một câu gì, nhỏ Hoa đã lôi mạnh nó đi :
- Nhanh lên nào !!!
- Khoan…khoan đã! Có chuyện gì thế???- nó ngơ ngác hỏi
- Nhật Nam đang đợi bạn ở cổng!- nhỏ Hoa quay lại nháy mắt với nó.
- Hả? Nhưng mà….
- Yên tâm đi! Bọn tui đã xử lí hết rồi!
Xử lí hết? Nó còn đang phân vân câu nói của nhỏ Hoa trong đầu thì một tiếng kêu tang thương cất lên.
- Cái…cái gì vậy?
- À…. Chắc mấy tên biến thái đang xử gã đàn ông đó! Ha ha…- nhỏ Hoa cười sảng khoái.
Mặt nó hóa đá.
- Tránh xa tui ra!!! Tránh xa mà!!!!- tiếng Ngọc,
-Cái gì nữa thế?- nó hốt hoảng hỏi.
- Không có gì đâu! Chỉ là mấy nhóc lớp 10 đang bày tỏ lòng ngưỡng mộ thôi!
- Như…như vậy có ổn không vậy?- nó cảm thấy không đành lòng.
Nhỏ Hoa chưa kịp trả lời thì nó đã thấy Nhật Nam đã xuất hiện trước mặt nó.
Dựa lưng vào tường, dưới gốc bàng, nhìn thấy nó, Nhật Nam mỉm cười.
Nhỏ Hoa thả nó ra rồi cười tươi:
- Đi chơi vui vẻ nhé!
Nói rồi cô bạn chạy biến đi sau cánh cổng.
Nhật Nam xòe tay trước mặt nó:
- Đi thôi!
Thanh Linh mỉm cười, nó nắm chặt lấy bàn tay ấy, niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng làm bỗng chốc nó
muốn khóc.
- Đây là lần đầu bọn mình hẹn hò nhỉ?
- Ừm! Thế nên phải chơi thật vui vẻ….
- Em muốn đến khu vui chơi!!!!!
- Ha ha… nhìn em hào hứng anh rất vui!
Hai người năm tay nhau thật chặt, con đường phía trước dường như chỉ có niềm vui, họ quên đi những lo lắng đằng sau và những giọt nước mắt sẽ chờ đợi mình phía trước…
Chỉ có tình yêu mới biết bước chân nên đi về đâu…
- Cô Bảo Ngọc…..
-Sao? Anh Nhật Nam vẫn chưa về à?
- Vâng…..
Bảo Ngọc thở dài, đứng dậy trước cửa sổ, một cánh chim cô đơn bay giữa trời chiều…
Lạc lõng….
Bơ vơ….
Giống như nó vậy….
- Tiểu thư, có cần cho người đi tìm cậu chủ không?- người đàn ông vẫn từ tốn nói.
- Không! Cứ để mặc họ đi…
- Vậy tôi ra ngoài! Tiểu thư nghỉ sớm đi ạ!
- Cảm ơn!
Phải!
Hãy tận hưởng…..
Vì hai người chẳng còn ở bên nhau được bao lâu nữa….
Em xin lỗi cả hai! Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống…
Đừng bao giờ tha thứ cho Bảo Ngọc…
Vì Bảo Ngọc nhất định sẽ cướp đi của hai người thứ quý giá nhất!
Nụ cười hạnh phúc!....
Và sẽ không bao giờ trả lại…
*********************************
- Hôm nay em vui lắm!- Thanh Linh khẽ nói.
Nhật Nam mỉm cười, cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên tóc nó:
- Anh cũng thế… Em vào nhà đi…
Thanh Linh nhìn Nhật Nam, tự nhiên cảm giác buồn bã vây lấy cậu làm nó thở dài… Hình như có chuyện gì đó đang làm cậu khó xử, nhưng cậu lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ muốn nói cho nó hết!
Nó không biết mình có thể làm gì….
Vươn đôi tay….
Nó ôm cậu thật chặt…
- Anh ngủ ngon nhé!
Trước khi nó kịp buông tay, cậu đã vòng tay kéo nó lại thật chặt trong đôi tay ấm áp của mình…
Không nói lời nào…
Nhưng nó biết cậu đang lo lắng…
Giữ chặt nhau như thế này có thể làm cậu yên tâm hơn không?
Hay chỉ để nói cho nhau biết mình đang yếu lòng đến mức nào?
Và cần nhau đến bao lâu….
Thời gian hạnh phúc chầm chậm trôi…
Sau đó có thể là nỗi đau, là mất mát…
- Anh yêu em!.....
Một câu nói cất lên làm không gian như ngưng đọng lại…
Nước mắt ai đó chợt rơi…
Vì hạnh phúc và cũng vì những bất an…
- Em cũng yêu anh…
Anh có biết rằng….anh ngốc lắm không?
************************************
- Sinh nhật?- nó mở to mắt
- Vâng, sinh nhật thứ 17 của Ngọc!- Bảo Ngọc nhìn nó đầy vui vẻ! Chị phải đến dự đấy!- Ngọc lay lay tay nó nũng nịu.
- À….. nhưng mà….
- Đi nhé!!!!!- Ngọc mỉm cười.
- Sao em không mời cả lớp mà lại phải gọi riêng chị ra để mời thế này ?
- Vì….em chỉ có thể mời chị thôi !
Nó nhìn Ngọc ngạc nhiên
- Gọi là sinh nhật nhưng nó là một quy định của giới quý tộc chị ạ… Em không thể tùy tiện mời ai thì mời
được… Em chỉ muốn mời chị thôi !- Ngọc lè lưỡi
Thanh Linh thở dài, nghe đến giới quý tộc nó lại thấy chạnh lòng.
- Chị…chắc không hợp với nơi như thế đâu ?
- Không !- Ngọc long lanh mắt nhìn nó- Chị phải đến !- Chị phải đến !- mắt cô bé như sắp khóc đến nơi.
- Chị……
Cuối cùng thì nó cũng phải gật đầu đồng ý !
Sau giờ học Bảo Ngọc lôi ngay nó đi theo cô bé làm nó không kịp phản ứng gì. Một chiếc ôtô đen bóng đỗ trước cổng trường, Ngọc vui vẻ lôi nó vào xe.
- Em đưa chị đi đâu vậy ?- nó bối rối hỏi.
- Biến chị thành nàng công chúa xinh đẹp !- Ngọc nháy mắt với nó
- Hả ?- nó ngơ ngác
Chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng lớn, sau vài s, cánh cổng to đen sừng sững mở chậm rãi, một con đường mòn những cây cổ thụ hiện ra. Càng tiến vào sâu càng hiện rõ một ngôi biệt thự màu trắng như một tòa lâu đài lộng lẫy.
- Đây là nhà em cũng và anh Nhật Nam !
Lời của Bảo Ngọc làm nó giật mình, đầu óc nó trống rỗng vài s ngắm ngôi biệt thự đồ sộ trước mắt mình, những đài phun nước và những bồn hoa lớn.
Đây là nhà Nhật Nam….
Giống như nó đang bước vào một thế giới khác….
- Chị…chị nghĩ là chị nên về thì hơn !- nó lúng túng nói
- Không được !- nhỏ Ngọc lôi nó xuống xe, nhất quyết nói- Chị là bạn của em mà ! Chị đừng ngại. Đi vào nhà thôi !
Thanh Linh bất đắc dĩ bước theo nhỏ Ngọc, bước vào nhà nó càng cảm thấy choáng ngợp hơn nữa, những đèn chùm lung linh, những chiếc bàn dài đầy đồ ăn uống ngon lành, hoa hồng khắp nơi. Có rất nhiều người đang trang trí trong nhà.
- Đây…đây là….
- Chị đừng để ý ! Họ đang trang trí cho bữa tiệc tối nay ý mà ! Theo em lên phòng em nhé !
Mỗi bước chân Bảo Ngọc đi qua, mấy người đang làm đều dừng lại và cúi chào:
- Chào tiểu thư!
Bảo Ngọc không nói gì chỉ một mực lôi nó lên lầu.
Phòng của Bảo Ngọc ở lầu hai, một căn phòng lớn trang trí rất nhiều gấu nhồi bông, những rèm đăng ten và chiếc giường lớn, toàn một màu xanh làm trang nhã… Nó cứ nghĩ những căn phòng lớn và đẹp như vậy chỉ có trên tivi thôi chứ.
Trong lúc Linh còn đang ngẩn ngơ đứng nhìn thì Bảo Ngọc đã tiến đến trước mặt nó, đưa ột chiếc hộp lớn.
- Cái này, em đặt riêng cho chị đấy!- cô bé cười
Nó mở hộp, một bộ vay màu cánh sen đẹp lỗng lẫy, những lớp vải voan mỏng manh như một dòng suối dịu dàng, từng lớp bạc óng ánh….
- Chị…chị không nhận được đâu!
- Chị không thích ạ?
- Không phải! sinh nhật em chị chưa kịp chuẩn bị quà thì làm sao có thể nhận quà của em được….
- Chị đến dự là một món quà với em rồi… Trước giờ em chưa từng có bạn đến dự sinh nhật….
Đôi mắt cô bé buồn buồn làm nó thấy trong lòng khẽ xao động….Nó khẽ thở dài…
Bảo Ngọc nhìn nó, đôi mắt long lanh cầu khẩn:
- Chị…..
Và cuối cùng vẫn cứ là nó gục ngã trước ánh mắt ấy, gật đầu như một điều không thể tránh khỏi.
***************************************
Sau 3h đồng hồ khổ chiến!
Đứng trước gương!
Thanh Linh gần như không thể tin được….
Nó đây sao?
- Woaaaaa!!! Chị Linh đẹp quá!- Bảo Ngọc reo lên rồi nhảy lên cổ nó ôm chầm thích thú.
Bảo Ngọc hôm nay cũng rất xinh đẹp, bộ váy màu trắng tinh khôi, mái tóc buông xõa những lọn tóc xoăn phủ lên đôi vai trần trắng muốt, chiếc trâm cài tóc ánh lên ánh sáng lung linh làm gương mặt cô bé càng thêm nổi bật và xinh đẹp.
Cốc! Cốc!
Có tiếng gọi cửa….
- Dạ…- Bảo Ngọc vội buông nó ra.
- Con xong chưa Bảo Ngọc?- tiếng một người đàn ông trầm và chậm rãi.
- Vâng, con xong rồi ạ!
Bảo Ngọc vui vẻ chạy đến mở cửa, một người đàn ông trung niên bước vào. Ông là một người đàn ông cao, dáng người đậm và phong thái quyền uy trong bộ vest đen trang trọng.
- Ôi! Con xinh quá!- Ông thốt lên rồi cầm lấy tay Bảo Ngọc, đôi mắt đầy vẻ chân tình.
Bảo Ngọc cười tươi, cô bé lôi nó đến trước mặt ông.
- Bác Trung! Con giới thiệu bạn của con! Chị ấy là thanh Linh....
Thanh Linh lúng túng, nó mới nhận ra người đàn ông đứng trước mặt nó là ba của Nhật Nam cách đây không lâu và sự thật đó đang làm nó thấy run run.
- Cháu….chào bác!- nó ấp úng.
Ông Trung mỉm cười, nắm lấy tay nó, ông nói nhẹ nhàng:
- Chào cháu! Bác đã được nghe rất nhiều về cháu! Đúng là một cô bé xinh đẹp!
Lời khen của ông làm mặt nó phút chốc đỏ bừng….
Giọng của ông rất ấm và bàn tay vững chắc…
Đột nhiên nó có cảm giác tin tưởng và vững tâm…
Có lẽ nó đã lo lắng quá nhiều….
Ông có vẻ là một người tuyệt vời !
- Ba !...Bảo Ngọc….
Nhật Nam đẩy cửa bước vào, câu nói của cậu chợt dừng lại khi trước mắt cậu đang hiện ra hình bóng của một thiên thần trong bộ váy màu cánh sen, mái tóc đen búi gọn đằng sau làm lộ lên đôi vai gầy, cái cổ cao và thanh mảnh. Khuôn mặt thiên thần nhỏ nhắn, đôi mắt to và đôi môi hồng ươn ướt…. Cô ấy đẹp như một bức tranh !
Bắt gặp ánh mắt của Nhật Nam, Thanh Linh giật mình đỏ mặt, nó khẽ cúi mặt xuống… Không chỉ cậu ngỡ ngàng mà chính nó cũng thấy tim mình đập thình thịch, nó đã từng nhìn thấy cậu trong bộ hoàng tử một lần, nhưng cũng không thể so sánh với vẻ đẹp mạnh mẽ, nam tính và lịch lãm lúc này… Đôi mắt ấy đang chiếu tướng vào nó làm nó không cất lời lên nổi…
Cả hai đều không để ý đến hai người còn ở trong phòng. Ông Trung khẽ e hèm :
- Hai con quen nhau à?
- Dạ….- Linh ấp úng- cháu học cùng với Nhật Nam và…có quen ạ…
Nhật Nam dường như chẳng nghe thấy gì, đôi mắt cậu vẫn dán chặt và Thanh Linh.
Chợt Bảo Ngọc bước đến, nhảy lên ôm lấy cổ Nhật Nam…
- Anh đến đón Bảo Ngọc à ?
Tiếng nói lảnh lót của cô bé làm Nhật Nam như chợt tỉnh, cậu nhìn cô bé mỉm cười :
- Ừm… mọi người đợi lâu rồi đấy !
- Vậy đi thôi ! chị Thanh Linh đi thôi !
Rồi cô bé chạy đến kéo tay Thanh Linh đi rất nhanh.
Nhật Nam sau giây phút ngỡ ngàng, cậu chợt nhíu mày… Có cái gì đó không ổn lắm !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...