1 tuần trôi qua, cuộc tìm kiếm của Nhật Nam bắt đầu đi vào bế tắc. Cậu đã dành hết thời gian của mình để tìm hiểu xem Thanh Linh đã đi đâu nhưng mọi thứ vẫn thật mờ mịt. Thậm chí cậu đã tìm đến tận giáo viên trong trường để hỏi thủ tục chuyển trường của Thanh Linh nhưng cũng không đem lại kết quả khả quan nào.
Điều duy nhất mà cậu biết là thông tin ở sân bay, ngày hôm đó căn cứ vào thời gian và địa điểm chỉ có duy nhất một chuyến bay đến bang California- Mỹ. Nhưng điều cậu phân vân chính là liệu Thanh Linh có thật sự đến Mỹ không hay đó chỉ là một câu nói nhằm đánh lạc hướng của cậu. Nếu thật sự như vậy thì cậu có hi vọng nào tìm được nó không?
Nhật Nam thở dài, dù chỉ có 1% hi vọng cậu cũng không được bỏ cuộc… Dù phải đi hết bang Massachuset cậu cũng phải tìm được Thanh Linh…
Quyết định như vậy, Nhật Nam trở về nhà.
- Anh Nam….!!!!
Bảo Ngọc nghe tin anh về, vội chạy xuống đón anh. Khuôn mặt con bé hốc hác như mấy ngày qua đã thiếu ngủ, nước mắt vẫn vòng quanh nhưng đã có chút rạng rỡ khi nhìn thấy cậu.
- Chào em!- Nhật Nam cười lơ đãng, cậu không muốn mất quá nhiều thời gian. Chạy vội lên phòng, Nhật Nam dọn dẹp những đồ dùng cần thiết và chuẩn bị vali
- Anh Nam… anh làm gì vậy?- Bảo Ngọc hốt hoảng tóm lấy khuỷu tay Nhật Nam.
- Anh sẽ đi Mỹ!
- Sao cơ?- Bảo Ngọc nhìn Nhật Nam, đôi mắt mở to hoảng hốt, con bé đứng yên như chết lặng- Anh nói…anh sẽ đi Mỹ.
- Ừm…- Nhật Nam vẫn tất bận xếp nhanh đồ vào vali
- Anh…- Bảo Ngọc luống cuống- Anh đừng đi… nước Mỹ rộng lớn như thế… anh biết tìm chị Linh ở đâu? Anh đừng đi nữa được không? Anh Nam….
Nhật Nam không nói, cậu xách vội vali ra khỏi phòng. Bảo Ngọc bàng hoàng, chạy vội theo Nhật Nam, níu tay cậu lại.
- Anh đừng đi… anh Nam!!!! Anh đừng đi!! Em xin anh đừng đi!!!
- Ngọc….- Nhật Nam quay lại nhìn Bảo Ngọc- Em bỏ tay anh ra! Em biết là anh phải đi mà!
- Không !- Bảo Ngọc lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống- Anh đừng đi !Anh không thể đi được ! Ở lại với em đi anh !!!!Em xin anh !!!
Nhật Nam thở dài :
- Anh hứa khi tìm được Thanh Linh anh sẽ trở về !- cậu gỡ tay Bảo Ngọc ra rồi vội vã bước đi. Bảo Ngọc không chịu dừng lại, vẫn cố gắng níu lấy tay cậu .
- Con muốn đi đâu ?- tiếng ông Trung vang lên làm Nhật Nam dừng lại.
Cậu quay lại nhìn ông Trung đang bước từ trên cầu thang xuống, đôi mắt ông dò xét nhìn vào cậu.
- Ba…con sẽ đi Mỹ tìm Thanh Linh !
- Bác ơi!- Bảo Ngọc chạy đến níu lấy tay ông- Bác giữ anh Nam lại đi… Anh ấy không thể đi được! Bác bảo anh ấy đừng đi!!!!
Ông Trung thở dài, ông vỗ nhẹ lên đầu Bảo Ngọc.
- Con muốn tìm Thanh Linh ở đâu?
- Con chắc ba phải biết rõ nhất!- Nhật Nam cười nhạt-… Con sẽ đến California!- cậu muốn khẳng định để cho ông biết… cậu sẽ tìm được Thanh Linh dù ông cố ngăn cản đến đâu!
Ông Trung im lặng hồi lâu, ông cúi xuống Bảo Ngọc:
- Ngọc… hãy để Nhật Nam đi… Nếu không phải lúc này cũng có lúc nó sẽ đi… Hãy để nó đi!
- Không!- Bảo Ngọc nhìn ông hoảng hốt- Không được bác ơi!!!- con bé cố gắng thoát khỏi tay ông nhưng tay ông vẫn giữ chặt nó.
- Con đi đi… Ta không muốn giữ con nữa… Hãy đi và làm những gì con muốn!- ông Trung nhìn Nhật Nam đầy cảm thông.
- Không!!!!- Bảo Ngọc hét lên, cố vùng vẫy thoát khỏi tay ông nhưng không được, con bé bất lực nhìn theo Nhật Nam- Anh đừng đi!!!! Anh Nam… đừng bỏ em !!! Anh đừng đi!
- Con cảm ơn ba!- Nhật Nam nhìn ông buồn rầu, đây là lần đầu tiên cậu thấy rõ ông cũng thương cậu như bất kì một người cha thương con nào.
- Con sẽ trở về sớm thôi!- Nhật Nam đáp rồi bước đi thật nhanh
- KHÔNG!!!!!!!!!
Chỉ còn tiếng Bảo Ngọc hét lên trong nước mắt.
Nhưng cậu sẽ không dừng bước!
Không bao giờ thêm một lần nữa!
*****************************
Bảo Ngọc ngồi thu lu trên giường, hướng ánh mắt ra bên ngoài buồn bã, từng cơn gió khẽ thổi bay bay những lọn tóc của nó. Đã 2 tháng trôi qua và Nhật Nam vẫn chưa trở về, thậm chí nó còn không có cách nào liên lạc được với cậu…
Cúi mặt xuống đầu gối, nước mắt nó khẽ rơi xuống. Nó vừa lo lắng cho Nhật Nam, lo sợ cậu sẽ không trở về nhưng cũng lo sợ cậu sẽ về mà còn có Thanh Linh bên cạnh. Dù là thế nào thì cũng làm nó đau đớn!!!! Nó đau, đau lắm!!!
Một bàn tay đặt lên vai nó an ủi.
Bảo Ngọc ngước mắt lên nhìn ông Trung, con bé ôm chầm lấy ông.
- Bác ơi! Đến bao giờ thì anh Nam mới về?
Ông Trung thở dài
- Con đừng lo! Rồi nó sẽ trở về thôi! Con hãy tin bác! Nhật Nam chỉ đang quá hoảng loạn thôi! Khi nào bình tĩnh lại nó sẽ về với chúng ta!
- Con sợ lắm! Nếu anh ấy trở về cùng chị Linh thì sao?
- Con đừng lo… Hãy tin bác….
Ông thở dài, ông biết rằng Nhật Nam sẽ không bao giờ tìm thấy Thanh Linh. Ông không thể so sánh với cô bé ấy, Thanh Linh đã nghĩ một cách toàn vẹn để sự ra đi của nó sẽ là mãi mãi..
………………………………
- Cháu nói sao?- ông ngạc nhiên nhìn Thanh Linh.
- Vâng… cháu sẽ bay sang bang California….- Thanh Linh nhìn ông khẳng định
- Nhưng nơi cháu cần đến là Massachuset….
Thanh Linh mỉm cười buồn bã:
- Bác nghĩ rằng có thể nói dối Nhật Nam được mãi sao? Bác tưởng rằng sẽ không có lúc anh ấy tìm ra sự thật sao?
Ông Trung nín lặng, ông nhìn vào gương mặt của Thanh Linh dường như đã muốn khóc.
- …. Cháu sẽ bay đến California sau đó từ California đến Massachuset… Nếu Nhật Nam có đi tìm cháu thì anh ấy cũng sẽ chỉ đến California mà thôi! Suy nghĩ của anh ấy sẽ là… cháu đã nói dối! cháu không hề đến Mỹ và dù sau này lựa chọn của Nhật Nam có là nơi đâu thì nơi đó cũng không phải là nước Mỹ….Như vậy không phải là rất tốt sao? Không phải là cháu sẽ biến mất hoàn toàn sao?
Gương mặt cô bé đau đớn, nước mắt thực sự đã rơi xuống khiến lòng ông không khỏi xót xa. Ông đã ép cô bé phải ra đi và thậm chí còn bắt cô bé phải ra đi bằng cách đau đớn nhất, tìm cách chạy trốn người mình yêu….
- Cháu sẽ tìm cách ổn định cuộc sống bên đó một cách nhanh nhất… Sau đó nhờ bác tìm cách đưa mẹ và em gái cháu sang đó… Cả nhà cháu sẽ không về đây nữa… Nhưng trước khi thời điểm đó đến, việc giữ chân được Nhật Nam hay không là việc của bác và Bảo Ngọc… và cả sau này cũng thế, cháu không muốn quan tâm đến điều đó nữa…
- Bác thật sự có lỗi với cháu!- ông cầm lấy tay Thanh Linh.
Thanh Linh không đáp, cô bé chỉ cắn môi thật chặt đến tứa máu, trách ông thì nó sẽ cảm thấy thanh thản và hạnh phúc hơn sao? Nhìn gương mặt cô bé, ông hiểu rằng mọi điều ông làm sẽ là vô ích, điều duy nhất mà cô bé mong muốn là không bao giờ phải nhìn thấy ông hay bất kì ai trong gia đình ông một lần nữa.
Dù trái tim ông cảm thấy vô cùng hối lỗi nhưng ông cũng không có sự lựa chọn nào khác. Ông chỉ có thể làm tổn thương cô bé mà thôi! Nếu có thể dùng phần đời còn lại của mình đánh đổi lấy hạnh phúc cho cô bé đó để chuộc lỗi ông cũng sẽ làm.
Ôm lấy Bảo Ngọc, con bé khóc nức nở trong tay ông, lòng ông day dứt…. Liệu điều này có làm chúng ta hạnh phúc hơn không? Hay tất cả chỉ biến tất cả chúng ta thành những con người bất hạnh?
Và đúng như lời ông nói, Nhật Nam đã không thể tìm được Thanh Linh. 2 tháng trời tìm kiếm gần như lật tung bang California, cậu cũng không thể tìm được mảnh manh chút hi vọng nào về Thanh Linh. Tìm đến tất cả các trường trung học, thậm chí đến cả những trường đại học để tìm hiểu nhưng cái tên Thanh Linh không xuất hiện. Những ngày dài tìm kiếm mệt mỏi trong vô vọng làm trái tim cậu chết lặng.
Điều cậu lo lắng cuối cùng cũng đã đến…. Thanh Linh đã nói dối! Cô ấy không hề đến đây….
Vậy thì cô ấy đã đi đâu giữa thế giới mênh mông này….
Trở về căn hộ của mình, Nhật Nam ngã xuống giường… Không chỉ trái tim mà cả cơ thể cậu cũng đã ngã gục…
Thế là hết
Thanh Linh đã thật sự biến mất!
Đôi mắt cậu nhòe dần vì nước mắt….
Anh sẽ mất em thật sao Linh?
*************************************
- Anh hãy nhắm mắt lại đi….
- Anh không muốn… Nếu anh nhắm mắt em sẽ bỏ đi đúng không?
Thanh Linh mỉm cười…
- Dù anh không nhắm mắt em vẫn sẽ bỏ đi…
- Vì sao em lại phải đi?
Đôi tay Nhật Nam cố gắng với theo Thanh Linh nhưng đó chỉ là ảo ảnh..
- Em xin lỗi…
Điều cuối cùng cậu nhìn thấy là khuôn mặt buồn đầy nước mắt của nó.
- THANH LINH!!!!!
Nhật Nam choàng tỉnh giấc, cậu bật dậy, trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Cậu lại gặp ác mộng, ác mộng mang tên Thanh Linh… Cuối cùng thì cô ấy đã bỏ cậu mà đi thật rồi!
- Anh Nam…. Anh tỉnh rồi hả?
Nhật Nam giật mình, cậu ngơ ngác nhìn Bảo Ngọc đang bước vào. Nhìn quanh cậu thấy cậu đã trở về nhà mình.
- Tối qua lúc bác tìm đến căn hộ cũ của anh… thì thấy anh đã ngất đi rồi! Anh sốt rất cao lại còn mê sảng nữa…
Bảo Ngọc rơm rớm nước mắt:
- Em thật sự rất lo lắng… Vì sao anh không về nhà?
- Ngọc….
Bảo Ngọc ôm chầm lấy Nhật Nam, khóc nức nở. Khuôn mặt con bé hốc hác giống như đã thức cả đêm chăm sóc cậu. Nhìn con bé, cậu thực sự không nỡ. Vuốt nhẹ lên đầu nó, cậu thở dài:
- Em nín đi! Không phải anh đã khỏe rồi sao?
Để Bảo Ngọc khóc một hồi lâu, cậu khẽ đẩy con bé ra, lau nước mắt cho nó.
- Nín đi! Em khóc xấu lắm…
- Vâng…- Bảo Ngọc dụi dụi mắt- Em nín rồi đây…
Cậu mỉm cười rồi bước xuống giường.
- Anh chưa khỏe đã định đi đâu?- Bảo Ngọc nhìn cậu hốt hoảng.
- Anh muốn nói chuyện với ba….
Bảo Ngọc không nói thêm nữa, nhìn theo dáng Nhật Nam bước đi. Nhìn cậu gày hơn và xanh xao hơn nhưng quan trọng nhất là cậu đã trở về. Với nó đó là điều hạnh phúc nhất, không gì có thể sánh bằng với điều đó.
******************************
Cốc! Cốc!
- Vào đi!- tiếng ông Trung nhẹ nhàng vang lên.
Nhật Nam đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy Nhật Nam, ông rời mắt khỏi màn hình máy tính.
- Con tỉnh rồi à?
Nhật Nam ngồi xuống trước mặt ông, cậu nhìn ông thật sâu:
- Ba biết Thanh Linh không có ở California đúng không?
Ông Trung nhìn Nhật Nam, ông khẽ nhíu mày rồi gỡ cặp kính trên mắt xuống, ông thở dài:
- Con đang nói gì vậy?
- Con đang hỏi ba…- Nhật Nam nhìn ông nghiêm nghị
- Vậy thì không…. Ba không biết gì hết!
- Ba đừng trốn tránh… Con đã hỏi hàng xóm nhà cô ấy và biết thời gian đó có một người đàn ông hay lui tới nhà họ. Người đó chính là ba…
Không gian như đóng băng
Thời gian như ngừng trôi….
Chỉ có một trái tim khẽ loạn nhịp…
Còn trái tim kia thì bình lặng….
Ông Trung cụp mắt xuống, ông thở dài:
- Phải…. chính là ba- ông biết rằng ông sẽ không thể giấu Nhật Nam mãi.
- Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?- đôi mắt mệt mỏi của Nhật Nam ánh lên tia hi vọng.
- Về điều này thì ba không biết….
- Ba lại nói là ba không biết….- Nhật Nam cười chua chát
- Đây là sự thật… ba thật sự không biết gia đình họ hay bản thân Thanh Linh đã đi đâu…
Nhật Nam nhìn ông thật sâu, cái nhìn như dò xét vào tận tâm can ông làm ông chợt thấy đau lòng.
- Đúng là ba đã từng nói chuyện với Thanh Linh về chuyện của Bảo Ngọc… Đó là lỗi của ba, sai lầm của ba khi cố gán ghép con với Ngọc… Thanh Linh đã đồng ý ra đi… Ba đã tìm mọi cách để giúp đỡ cô bé nhưng Thanh Linh đã từ chối… Cô bé đã bỏ đi mà chính ba cũng không biết cô bé đã đi đâu… Sau đó ba có đến tìm nhà họ nhưng ở đó đã không còn ai cả….
Đôi mắt Nhật Nam bàng hoàng rồi chợt u ám. Điều ba cậu vừa nói hoàn toàn phù hợp với tính cách của Thanh Linh…
- Tất cả là lỗi của ba… Chính ba đã gây nên câu chuyện ngày hôm nay… Ba xin lỗi con….
- Đúng ! Tất cả là lỗi của ba….- Nhật Nam nắm tay thật chặt, bàn tay cậu run run.
Loạng choạng đứng dậy, cậu quay mặt bước đi.
- Con muốn yên tĩnh! Ba và Bảo Ngọc đừng tìm con….
Nói rồi cậu bước đi….
Ông Trung nhìn theo Nhật Nam, trái tim ông đau đớn. Ông đang làm hại chính đứa con của mình. Cảm giác đó chẳng hề dễ chịu tí nào.
Những lời nói của Thanh Linh lại văng vẳng bên tai ông
“ Bác đừng xin lỗi cháu! Cả cháu và bác đều là người có lỗi…. Làm tổn thương chính người mà mình yêu thương nhất…. Cảm giác đau đớn đó hãy coi như sự trừng phạt! Người tội nghiệp và cần lời xin lỗi chính là anh ấy!”
Cô bé đó nói đúng! Cả đời ông sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình!
Bảo Ngọc lẳng lặng nhìn theo cái bóng của Nhật Nam bước đi thất thểu cô đơn. Con bé cắn chặt răng để không khóc. Nó biết rằng cậu đang thất vọng và bị tổn thương ghê ghớm! Cậu cần một không gian riêng yên tĩnh để có thể bình tâm trở lại.
Anh cứ đi đi… cứ cần bao nhiêu thời gian anh thích…
Em sẽ ở đây đợi anh…
Từ bây giờ cho đến mãi mãi….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...