Cậu Kiềm Chế Một Chút FULL


Sau khi ăn xong bữa tối ba người về phòng ngủ của mình, trong căn biệt thự nghỉ mát có rất nhiều phòng, cũng không có ai quấy rầy ai nên mỗi người đều chiếm một gian phòng riêng.
Nhưng có lẽ trong lòng Quý Thư Ngôn còn mang tâm sự nên anh ngủ không an ổn lắm, vẫn luôn mơ một giấc mộng kỳ quái, chờ đến khi anh từ trong mộng tỉnh lại liền cầm điện thoại lên xem, phát hiện giờ mới 3 giờ đêm.
Anh ngủ chưa đầy 4 tiếng đồng hồ.
Anh ở trên giường lăn qua lộn lại một lúc, thấy mình vẫn không thể ngủ được mà xem điện thoại cũng vô dụng, nên dứt khoát rời giường đi ra sân của biệt thự ngồi một lát.
Bây giờ đã là đêm mùa thu, bên ngoài yên tĩnh hợp lòng người, thời tiết cũng không tính là lạnh, ở bên ngoài đi đi lại lại vài vòng cho đến khi mệt chắc là có thể ngủ được.
Anh khoác thêm một cái áo ngoài nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ.
Nhưng anh vừa đi đến cửa kính của lầu một còn chưa kịp đẩy cửa, chỉ mở ra được một cái khe nhỏ lại thấy trong sân đã có người.
Ba giờ sáng, trong sân một mảnh đen ngòm chỉ có mấy cột đèn đường toả ra ánh sáng màu vàng ấm áp, điểm xuyết lên từng ngọn cỏ, trong màn sương mù dày đặc phát ra thứ ánh sáng yếu ớt, chiếu ra một bóng dáng cô đơn ngồi trên chiếc ghế sô pha đặt cạnh bức từng trong góc sân.
Đoàn Chấp mặc một cái áo choàng tắm có hoa văn màu vàng đen, một tay chống lên tay vịn, trong tay còn cầm điếu thuốc đang cháy dở, ngón tay thon dài có lực, các khớp xương rõ ràng, mà một tay khác của cậu ta cầm di động không biết đang gọi điện cho ai.
Quý Thư Ngôn sửng sốt, cái tay đẩy cửa theo đó cũng dừng lại, không biết mình có nên đi vào hay không, nhưng anh còn chưa kịp nghĩ xong đã nghe thấy Đoàn Chấp lạnh lùng cười một tiếng.
"Không đổi được chính là không đổi được, mọi người hận cháu cũng được, chấp nhận cháu cũng được, cháu chính là cái dạng này." Giọng của Đoàn Chấp rất lạnh, "Cháu chỉ thích đàn ông, không thay đổi được, ông có thể đánh chết cháu nếu muốn nhưng cháu sẽ không cúi đầu nhận sai, không bao giờ!"
Chết tiệt.
Quý Thư Ngôn suýt chút nữa đập đầu vào cửa, cuống quít bịt chặt lấy miệng mình.

Anh bắt gặp hiện trường Đoàn Chấp đang come out sao, nghe như đang nói chuyện với người trong gia đình.
Anh đột nhiên có chút hối hận vì đã đi lung tung, anh vốn dĩ không thích xen vào việc riêng tư của người khác, mà lòng tự trọng của Đoàn Chấp lại cao, bị anh nhìn thấy cái cảnh mất mặt này chắc chắn cậu ta sẽ không thấy thoải mái.
Anh nhẹ nhàng buông tay nắm cửa chuẩn bị rời đi, nhưng khi đầu ngón tay vừa mới buông xuống liền nghe thấy Đoàn Chấp ở bên ngoài cửa nói tiếp.
"Đúng vậy, cháu đã có người mình thích.


Nhưng ông yên tâm trên thế giới này không có nhiều biến thái vậy đâu, họ sẽ không thích cháu."
Quý Thư Ngôn không khỏi ngẩn người.
Anh không nghe ra được Đoàn Chấp có thương tâm hay không, chỉ cảm thấy câu nói này nói đến đặc biệt lạnh lẽo, cảm xúc không giao động bình tĩnh vô cùng, chỉ giống như trần thuật lại một sự thật mà chính mình đã chấp nhận từ lâu.
Nhưng anh nghe được xen lẫn trong đó còn có chút khổ sở.
Không biết đầu bên kia có nói thêm gì nữa không nhưng Đoàn Chấp đã dứt khoát tắt điện thoại.
"Nếu cảm thấy không được thì đừng nói nữa, gặp lại."
Quý Thư Ngôn hoảng hốt sợ bị Đoàn Chấp phát hiện, nhanh chóng chuẩn bị rời đi, nhưng trong lúc vội vàng anh đã đụng phải tấm rèm bên cạnh, mặt dây chuyền bang một tiếng va vào mặt kính phía sau tấm rèm, trong đêm khuya tĩnh lặng có thể nghe được tiếng vang giòn tan.
Nếu còn không nghe được thì chắc chắn bị điếc.
Đoàn Chấp ở ngoài sân xoay người lại, bên miệng còn ngậm điếu thuốc đang cháy dở, khẽ cau mày, trong ánh mắt mang theo một chút bực bội chưa kịp tiêu tan, cùng Quý Thư Ngôn ở phía sau cửa kính bốn mắt nhìn nhau.
Trong nháy mắt bầu không khí trở nên im ắng lạ thường.
Hai người hai mặt nhìn nhau, chỉ có mùi hương ngọt ngào của hoa quế hoà tan trong không khí, gió thổi qua hương hoa ấy, chỉ còn vấn vương lưu lại ở giữa những sợi tóc cùng lông mày người này.
Nếu đã bị phát hiện cũng không cần phải trốn tránh nữa.
Quý Thư Ngôn bất chấp tất cả kéo cửa kính ra, do dự chào hỏi Đoàn Chấp, "Chào buổi tối?"
Đoàn Chấp nhướng mày, phát ra một tiếng cười giễu cợt, hắn ngồi dựa vào chiếc ghế sô pha dài đặt bên cạnh mép sân, tuỳ tiện vỗ vỗ đệm, "Muốn tới đây ngồi không?"
Quý Thư Ngôn suy nghĩ một chút rồi bước tới, khi anh đến gần mới thấy trước mặt Đoàn Chấp có để mấy lon bia, hai lon đã được uống hết, trong không khí thoang thoảng mùi mạch nha.
Đoàn Chấp hỏi anh, "Chú không ngủ được à?"
"Ừ" Quý Thư Ngôn nói, "Vốn dĩ muốn ra ngoài đi dạo không nghĩ tới cháu cũng ở đây."
Đoàn Chấp cười cười, hắn biết Quý Thư Ngôn ít nhiều gì cũng nghe được nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi, trong lòng cũng không cảm thấy không được tự nhiên, dù sao hắn ở trong lòng Quý Thư Ngôn đã sớm không còn trong sạch, vừa mới đây hắn còn cùng ông nội còn có cô của mình ồn ào một trận, trong lòng cũng không thoải mái, lại cầm lon bia lên uống một ngụm.
"Chú nghe được bao nhiêu rồi?" Hắn không chút để ý hỏi Quý Thư Ngôn.

Quý Thư Ngôn do dự nói, "Cũng không nghe được nhiều lắm, tôi không phải cố ý nghe lén chỉ nghe được hai câu sau cùng."
Nhưng hai câu này, lượng tin tức cũng đủ nhiều.
Anh nhìn khuôn mặt lạnh lẽo sắc bén của Đoàn Chấp ở dưới ánh trắng ấm áp, lại hỏi thêm một câu.

"Cháu vì tính hướng của mình nên cùng người nhà cãi nhau sao?"
Đoàn Chấp "Vâng" một tiếng.
Hắn nhìn cây hoa quế trồng trong sân lại nhớ tới trong sân nhà mình cũng có một cây hoa quế như vậy, nó ở bên ngoài cửa sổ thư phòng nhà hắn, từ xuân sang đông bốn mùa đều ở đó, cũng không biết bây giờ cái cây kia đã nở hoa chưa.
Hắn có thể cảm giác được Quý Thư Ngôn ở bên cạnh muốn nói lại thôi, giống như muốn an ủi hắn nhưng không biết nói thế nào mới tốt, hắn cười cười, chủ động nói, "Không cần an ủi cháu, nếu cháu muốn come out với người nhà thì đã chuẩn bị tâm lý rồi, chuyện này hiện tại đều nằm trong phạm vi cháu có thể thừa nhận."
Hắn quay đầu nhìn Quý Thư Ngôn, "Thật ra so với cháu nghĩ còn tốt hơn nhiều, vào kỳ nghỉ hè cháu đã ngả bài với người trong nhà, bởi vì họ vội vàng muốn giới thiệu bạn gái cho cháu, cháu liền ở trong buổi tụ họp gia tộc thẳng thắn nói mình thích đàn ông, khiến ông nội cháu tức giận đến nổi điên cầm gậy đánh cháu.

Các chú các bác đều muốn cháu nhận sai với ông nội, còn cô thì không nỡ mắng chỉ khóc thôi, một gia đình đang yên ấm bị cháu làm cho chướng khí mù mịt.

Mấy tháng nay bọn họ cũng không liên lạc với cháu, cho đến tận hôm nay, vừa rồi ông nội đột nhiên gọi hỏi cháu đã thay đổi chưa."
Hắn trả lời chưa từng.
Không thay đổi được, cả đời này hắn cũng sẽ không thay đổi!
Hắn lại uống thêm một ngụm bia, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Quý Thư Ngôn ở bên cạnh, còn vui đùa nói, "Chú Quý, chú nghiêm túc vậy làm gì, là cảm thấy cháu quá hoang đường sao?"
Đối với một người luôn nghiêm khắc với bản thân, cả đời đều quy quy củ củ, coi việc chăm sóc cho gia đình là trách nhiệm của mình, đại khái đủ để gọi hành vi này của hắn là ngông cuồng ngang ngược.
Rõ ràng có cách giải quyết tốt hơn, rõ ràng có thể chậm rãi nắn mềm, nhưng hắn lại cố tình chọn cái cách không có đường lui này.
Nhưng bản chất của hắn là như vậy.

Quý Thư Ngôn nhìn chằm chằm hai lon bia trống rỗng trên bàn, trong lòng lại đang nghĩ đến vấn đề khác.

Trong câu nói vừa rồi Đoàn Chấp trước sau cũng không nhắc tới thái độ của cha mẹ mình, cậu ta chỉ đề cập đến ông nội, cô chú bác nhưng cha mẹ lại giống như biến mất, từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.

Anh biết cha mẹ Đoàn Chấp đã ly hôn, cũng không gần gũi với Đoàn Chấp lắm, nhưng chuyện lớn như vậy tại sao cha mẹ lại hoàn toàn không biết gì, càng không thể không có vài câu đôi lời.
Chỉ là vấn đề này không thích hợp hỏi vào đêm hôm nay, Đoàn Chấp không nói anh cũng không muốn hỏi.
Nhưng anh nhìn vẻ mặt cười đến không chút để ý nào của Đoàn Chấp, trong lòng lại nghẹn muốn chết.

Anh nghĩ Đoàn Chấp không phải không đau lòng, mà vẻ ngoài của người thanh niên này vẫn luôn bất cần đời như vậy, come out cũng ngông cuồng kiêu ngạo chẳng hề để ý.

Nhưng anh biết bên trong Đoàn Chấp cũng không lạnh nhạt như vẻ bề ngoài.

Anh thở dài, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Đoàn Chấp, "Tuy rằng lời này cũng không tới lượt một người ngoài như tôi lên tiếng, nhưng tôi cảm thấy cháu không sai."
Động tác này của anh có bao nhiêu dịu dàng, giống như an ủi Quý Viên lúc còn nhỏ vậy.
Anh cũng là phụ huynh, tuy rằng trẻ tuổi một chút nhưng Quý Viên đều là do một tay anh nuôi lớn, anh yêu quý đứa nhỏ này vô cùng, trước nay không nỡ để Quý Viên chịu một chút uỷ khuất nào, cho nên anh không thể hiểu nổi, rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì mới nhất định phải đuổi đứa nhỏ nhà mình ra khỏi cửa.
Anh nhẹ giọng nói, "Không phải lúc nào họ cũng nhất trí với cháu, tôi và Quý Viên cũng không có khả năng luôn luôn có cùng quan điểm với nhau, nhưng tôi yêu thương nó, chúng ta có thể bao dung cho nhau, mặc kệ nó có làm cái gì, tôi đều không nỡ không cần nó.

Gia đình nhà cháu tạm thời không có cách nào hiểu cháu, bởi vì tư tưởng của họ còn cố chấp cùng với hoàn cảnh lớn lên cũng không giống nhau, điều này có thể hiểu được.

Nhưng chúng cháu dù là phận con cháu cũng không cần vĩnh viễn thuận theo chúng ta, cháu không trốn tránh bởi vì xu hướng tính dục của cháu cũng không thương tổn đến bất luận kẻ nào, cháu so với nhiều người dũng cảm hơn rất nhiều.

Cháu không cần xin lỗi."

Anh không biết liệu một ngày nào đó phụ huynh của Đoàn Chấp có hoà giải với cậu ấy hay không, nhưng vào một đêm mùa thu cùng với hương hoa quế say đắm lòng người này, điều anh có thể làm cũng chỉ có thể nói với Đoàn Chấp ---- Cháu không sai.
Đoàn Chấp ngơ ngẩn nhìn anh.
Trăng sáng sao thưa, bên ngoài Quý Thư Ngôn khoác một cái áo màu than chì, lộ ra cần cổ trắng như thiên nga cùng với đôi bàn tay mảnh khảnh nhợt nhạt, anh đắm mình trong ánh trăng sáng giống như một nhà sư trong ngôi chùa cổ kính, hiền từ lại từ bi.
Nhưng trong lòng Đoàn Chấp chỉ cảm thấy như có lửa đốt, khí thế cuồn cuộn, mắt thấy Quý Thư Ngôn sắp bị cuốn vào cùng nhau luân hãm đến cùng trời cuối đất.
Đoàn Chấp thật sự không hiểu Quý Thư Ngôn, ngoài miệng thì ngại hắn tuỳ tiện khoa trương, nói hắn không đáng tin cậy, chuyên gây rắc rối, nhưng Quý Thư Ngôn cũng chưa từng thật sự cự tuyệt hắn, ngoại lệ hết lần này đến lần khác dịu dàng với hắn, chuyện này đối với hắn là niềm an ủi mỗi khi về đêm.
Hắn chỉ có một trái tim nhưng đã sớm hãm sâu, viết thành cuốn sách để giao nó cho Quý Thư Ngôn, thật sự hắn không biết phải yêu anh như thế nào nữa.

Hắn cười cười, mũi không biết làm sao lại hơi chua xót, điếu thuốc trên tay đã cháy hết, tàn thuốc cháy đến cuối lại vô tình đốt phải tay hắn, nhưng hắn lại không cảm thấy đau.
"Chú Quý" Vẻ mặt hắn đầy phức tạp nhìn Quý Thư Ngôn, "Hôm nay không phải cháu mà là người khác ngồi ở chỗ này, chú cũng sẽ an ủi như vậy sao?"
Quý Thư Ngôn không lường trước được vấn đề này.
Anh nghiêm túc suy nghĩ.

"Sẽ không, tôi với cháu có quen biết nhưng với người khác thì không quen, vì sao lại hỏi vậy?"
Anh nói đến hợp tình hợp lý, không còn vẻ ngoài từ bi phổ độ chúng sinh như vừa nãy nữa.
Đoàn Chấp cười càng lợi hại hơn.
Hắn ném một lon bia cho Quý Thư Ngôn.

"Dù sao đều không ngủ được không bằng cùng nhau uống chút bia nhé?"
Quý Thư Ngôn nhìn chằm chằm lon bia một lúc lâu, từ lần bị bỏ thuốc ở quán bar anh cũng chưa từng chạm qua đồ uống có cồn.
Nhưng khi nhìn Đoàn Chấp ngồi ở bên cạnh, anh vẫn gật đầu.
"Được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận