Câu Hồn

C hưa bao giờ Cát Hiểu Phong có tâm trạng khẩn trương như lúc này. Vì không chỉ có sinh mạng của chính Hiểu Phong, mà của nhiều người nữa, có thể là toàn thể võ lâm, đang được Hiểu Phong đặt cả vào canh bạc này. Do vậy, càng ngẫm nghĩ Hiểu Phong càng sợ. Chỉ cần một sai sót nhỏ thôi, một lầm lẫn nhỏ trong cả một chuỗi toan tính và nhận định mà Hiểu Phong đã tính, đã tiến hành thì hậu quả, ôi chao, Hiểu Phong biết chắc là không thể nào lường hết.

Vì thế, cũng chưa bao giờ cước lực của Hiểu Phong được chính bản thân thi triển như lần này.

Toàn bộ công phu tu vi nội lực đều được Hiểu Phong dồn cả vào hai bàn chân, nâng hơn bảy phần nội lực lên thượng bàn, biến đôi chân thành hai chi nhẹ nhất trong tứ chi, chỉ giữ ba phần nội lực vào hai cước chân, khiến thân mình ngã chúi về phía trước, hai bàn chân thì thỉnh thoảng dẫm nhẹ trên những phương vị có thể đặt chân, cứ thế, Hiểu Phong lướt đi như tên bắn, lao vun vút vào khoảng không trước mặt, bất kể đó là đồi núi, bình nguyên hay rừng rậm hoang vu không một dấu chân người.

Không được chậm trễ, không được phí phạm dù chỉ là một sát na thời gian. Hiểu Phong vừa tận lực lao đi vừa tự nhủ như thế. Vì Hiểu Phong đâu chỉ chạy đua với thời gian, trái lại, còn đang tranh từng bước chân với tử thần.

Sẽ không ai đuổi kịp ta - Hiểu Phong đang tự trấn an - dù là Điền Tự Khấu hoặc Tư Không Nhữ hoặc bất luận ai khác nếu có nghi ngờ và quyết tình bám theo để dò xét từng hành vi của Hiểu Phong. Vì rằng Hiểu Phong vốn có nội lực bất phàm và nội lực đó được triển khai qua khinh thân pháp với yếu quyết Âm Dương Tương Hỗ của công phu Cầu Hồn được Hiểu Phong vận dụng vào khinh công.

Dương mạnh thì dồn vào hai bàn chân, Nhu nhẹ thì điều động linh hoạt cước chân, sao cho cứ thoăn thoắt dịch chuyển để mỗi lẫn chạm đất thì ngay sau đó toàn bộ thân mình được tạo them đà cứ vun vút lao đi.

Công phu này là toàn bộ tuyệt thế của công phu Câu Hồn. Hiểu Phong tin tưởng sẽ không ai đuổi kịp, dù là Tư Không Nhữ hay ai khác.

Do vậy, khi đến nơi cần đến, Hiểu Phong không cần nhìn trước nhìn sau, cứ thản nhiên và khẩn trương lao ngay vào bí đạo nơi chỉ hai ngày trước Hiểu Phong đã chia tay với Bát tiên.

Vào đến tận trong, không còn bất kỳ ai ở đó cả, Hiểu Phong dù nghe lạnh khắp người, chỉ suýt nữa bủn rủn tứ chi, vẫn cố trấn tĩnh và lao ngược trở ra ngay.

Chỉ một thoáng dừng lại ở ngay bên ngoài bí đạo để ngẫm nghĩ, Hiểu Phong tự nhủ bản thân đã đoán định không sai. Đã không ai phát động cơ quan để phong tỏa bí đạo, chứng tỏ Bát tiên thật sự đã gặp điều bất trắc. Bằng không, lão Trần Thiết Phi là người cẩn trọng, tuyết đối lão không bao giờ bỏ mặc bí đạo thế này để rời đi mà không phát động cơ quan phong kín lại.

Với nhận định này, Hiểu Phong một lần nữa tỏ ra khẩn trương, vội bật người lao đi thật nhanh.

Chợt, Hiểu Phong dừng lại, ngoặt người về phía tả, vận dụng toàn lực, lao thẳng vào một chỗ khuất lấp phía sau một cội cây. Nơi vừa phát ra một tiếng động khả nghi có phần nào mơ hồ.

Đúng như thính lực đã báo cho Hiểu Phong, sau cội cây, nằm phục dưới một bụi lùm là một hình hài khô đét với nhiều chỗ do có huyết tích nên bị ruồi nhặng vây vo tranh nhau bám vào.

Thoạt nhìn, Hiểu Phong có phần thất vọng. Vì chủ nhân của hình hài này dù chưa chết nhưng với thân hình đó nhất định không phải là một trong Bát tiên nên cũng không phải là đối tượng Hiểu Phong trông được thấy.

Định bỏ đi, Hiểu Phong nghe một tiếng thều thào từ hình hài đó phát ra :

- Cát tiểu tử!!

Giật thót cả người, Hiểu Phong lập tức ngồi thụp xuống, vừa nhanh vừa nhẹ tìm cách lật ngửa hình hài đó lên :

- Là Không Không Thượng Nhân?!

Sau tiếng kêu kinh hoàng vừa vô tình để tuột ra miệng, Hiểu Phong lập tức đặt tay vào huyệt Khí Hải của lão đạo gầy đét và nhẹ nhàng trút truyền nội lực :

- A... Ta khá hơn... khá hơn rồi, tiểu tử. Ngươi đến... ngươi đến tuy đúng hẹn nhưng ta thì... ta thì chưa có bất kỳ chủ ý nào... chủ ý nào dành cho ngươi.

Toàn thân Hiểu Phong vụt lạnh buốt. Cái lạnh cũng xộc thẳng lên đỉnh đầu làm tâm trí của Hiểu Phong chợt tê buốt giá lạnh, nguội đi hoàn toàn mọi lo lắng, mọi suy nghĩ, mọi khẩn trương.

Và từ lúc nào không biết, Hiểu Phong đang nói với thái độ trấn tĩnh như không hề gặp chuyện gì đáng lo :

- Sau lần bị chưởng thương trước đây với Tư Không Nhữ, tiền bối chưa có dịp trị thương, chưa thật phục hồi sao?

Lão Không Không quả đã khá hơn nhiều. Lão thở dài :

- Chia tay ngươi lần đó, ta gặp ngay Quái Đao. Một Không Không Thượng Nhân như ta mà phải bỏ chạy ngươi nghĩ có nhục không? Xem ra ta không thể không xem lại và chấp thuận theo luận cứ của ngươi lần đó. Ngươi mới đến ư?

Giọng của Hiểu Phong chợt lạnh như băng :

- Mới đến hay đến đã lâu, kết quả vẫn không có gì thay đổi. Tiền bối liệu có thể chi trì sinh mạng được bao lâu? Vẫn bối cần phải đi ngay. Bằng không, tất cả sẽ quá muộn.

Lão Đạo giương ánh mắt dù yếu ớt nhưng vẫn toát lên sự kinh ngạc nhìn Hiểu Phong :

- Đã có người truyền cho ngươi khẩu quyết Tiên Thiên? Lại thêm một hậu nhân nữa của Bát tiên đã gặp bất trắc, nguy đến sinh mạng?

Hiểu Phong thở hắt ra một hơi thật dài :

- Đã thế này, có muốn khẩn trương cũng không được, vãn bối đành cho tiền bối biết toàn bộ sự thật thôi. Xuân Đào tỷ, nữ nhân lần trước tiền bối phát hiện đã bị Tư Không Nhẫn xuất kỳ bất ý hạ thủ chính là một trong những hậu nhân của Bát tiên. Xuân Đào tỷ trước khi nhắm mắt xuôi tay có trao khẩu quyết Tiên Thiên cho vãn bối.

Lão đạo gượng ngồi dậy, tự kéo lê thân mình về phía sau để tựa lưng vào cội cây :

- Đó là cơ duyên của ngươi, ta không có gì phản đối. Nhưng sao ngươi bảo phải đem hết sự thật nói cho ta nghe? Là những sự thật gì?

Hiểu Phong chua xót nhìn lão :

- Ba ngày trước đã có một Không Không Thượng Nhân đưa bốn nhân vật đến tận đây cùng lão Trần Thiết Phi và vãn bối hội diện. Tiền bối hiểu điều đó có nghĩa gì không?

Lão sững sờ, nhưng chỉ một thoáng là đổi sang tâm trạng thờ thẫn tuyệt vọng :

- Đã có người mạo nhận ta?! Có phải trong bốn người được kẻ giả mạo đưa đến đây thì một là Thốc Đầu Ông?

Hiểu Phong vụt vỡ lẽ :

- Vậy Thốc Đầu Ông tuy là một trong những hậu nhân của Bát tiên nhưng đã thay đổi tâm tính? Lão dung kế mạo nhận tiền bối lập mưu này là ý chiếm đoạt đủ tám tần công phu Tiên Thiên?

Lão cười lạt :

- Không phải thay tâm đổi tính. Mà là ngựa quen đường cũ. Vậy theo ngươi vừa nói, có lẽ cả ngươi cũng đã giao khẩu quyết Tiên Thiên cho bọn chúng, như Giác Tuệ, Thạch Hư, Vô Diệu, Trần Thiết Phi thế nào cũng phải giao?

Hiểu Phong thở dài :

- Tuy vãn bối không giao ngay lúc đó, nhưng kể như cũng đã giao vì trúng phải độc thủ của Điền Tự Khấu.

Lão cau mày :

- Dính líu gì đến họ Điền ở đây?

Hiểu Phong gượng cười :

- Điền Tự Khấu dù nhiều phen phủ nhận nhưng ngay lúc này vãn bối đã quyết chắc lão chính là Tư Không Nhữ. Tên thì hai nhưng người chỉ là một.

Lão lo ngại :

- Chuyện là thế nào?

Hiểu Phong kể tất cả cho lão nghe, sau đó nói thêm :

- Nhớ lại Điền Tú Tú vội vàng thi triển Quái Đao để hạ thủ lão họ Kiều, vãn bối giờ đã rõ đấy chính là nàng vì phát hiện có Điền Tự Khấu ở quanh đó nên hạ thủ ngay để Điền Tự Khấu khỏi sinh nghi.

Lão đạo đăm chiêu :

- Cả hai đều là phụ tử tình thâm, vì ý gì ngươi quả quyết ả Tú Tú sợ phụ thân ả sinh nghi? Trừ phi ngươi ám chỉ ả đã tin vào ngươi, rằng phụ thân ả đã có lần tuyệt tình với ả và mẫu thân, để cả hai tự sinh tự diệt tại Điền gia trang độ nào.

Hiểu Phong gật đầu :

- Vẫn có câu “Hổ Phụ Sinh Hổ Tứ” và câu “Cây độc sanh trái độc”. Lúc Tú Tú còn vương tuyệt chứng, không thể luyện võ công, tâm tính nàng chưa có cơ hội phát lộ. Nhưng sau này thì khác. Vì có tính khí giống phụ thân, chỉ nghĩ đến bản thân không nghĩ đến ai, do đố kỵ nên nàng sinh độc đoán, đã hạ thủ bắt giữ Chúc Dung, Tuyết Nghi và có thể cả Tuyết Hoa nữa. Chưa hết đâu, vì Quái Đao lọt vào tay nàng, vãn bối quyết chắc lần đặt hỏa dược để hãm hại vãn bối và gia phụ, lúc đó chỉ được mọi người biết đến qua danh xưng Câu Hồn, là do chính nàng gây ra. Tóm lại, cũng như phụ thân nàng từng thản nhiên tuyệt tình đến cả người thân, nàng cũng điềm nhiên tìm cách diệt trừ vãn bối. Như muốn tỏ thái độ nếu không thể độc chiếm vãn bối thì thà diệt đi, không thể chia xẻ vãn bối với bất kỳ nữ nhân nào khác.

Lão đạo thở dài thườn thượt :

- Ngươi luận việc cũng đúng. Có phải vì thế, ngươi cố tình và đã giao yếu quyết Câu Hồn cho ả?

Hiểu Phong cười lạt :

- Dĩ độc trị độc, khẩu quyết Tiên Thiên của Xuân Đào tỷ, vãn bối dùng như sính lễ, giao nạp cho lão Điền. Còn yếu quyết Câu Hồn, vừa lẻn giao cho Tú Tú vừa là điều kiện để Tú Tú chấp thuận giấu phụ thân, cho vãn bối tạm ly khai một thời gian.

Lão đạo khe khẽ lắc đầu :

- Dùng thủ đoạn như ngươi đúng là khó chấp thuận đối với một đệ tử danh gia chính phái. Nhưng riêng đối với tình huống này, a..., ta e phải thuận tình với hành động của ngươi. Chỉ mong sao ngươi tính đúng, cứ để phụ tử ả trở mặt với nhau, chứ đừng thêm chân cho hổ. Nhỡ như họ không trở mặt, trái lại còn thuận thảo với nhau, họa kiếp này ngươi không đảm đương nổi đâu.

Hiểu Phong có phần lo ngại :

- Chỉ có điều, vì bị lời nói quá quả quyết của lão Điền thuyết phục, vãn bối đã tin lão và Tư Không Nhữ là hai nhân vậy hữu biệt nên mới dám giao khẩu quyết Tiên Thiên cho lão. Lúc này vì đã rõ, mười phần đủ mười Điền Tự Khấu chính là Tư Không Nhữ hóa danh, giả như lão nhờ đắc thủ đủ tám tầng công phu Tiên Thiên và luyện thành Kim Cương Bất Hoại công phu, chỉ e Tú Tú có luyện xong Ẩn Hình Chi Phong kiếm tuyệt học cũng không đương đầu nổi phụ thân nàng vốn là hạng lòng lang dạ sói, bất cận nhân tình.

Lão chợt hỏi :

- Ả lúc này ở đâu?

Hiểu Phong đáp :

- Vờ lấy cớ bái tế tiền nhân Cát gia, Tú Tú đã cùng vãn bối đến Hứa Xương thành. Nàng đang ở đó, vãn bối chỉ có ba ngày cho bao nhiêu điều cần làm.

Lão đạo gật gù :

- Hi vọng ngươi tính đúng. Kể luôn Tuyết Hoa, vậy là đủ bảy người trong những hậu nhân của Bát tiên đã bị Tư Không Nhữ - Điền Tự Khấu lập mưu chiếm đoạt tám tầng công phu Tiên Thiên. Tú Tú thì đang khẩn trương luyện Ẩn Hình Chi Phong kiếm công phu qua ba loại tuyệt học Câu Hồn, Quái Đao, Ma Kiếm hợp lại. Ngươi cũng phải khẩn trương lên mới được.

Hiểu Phong ngơ ngác :

- Ý tiền bối nói, khẩu quyết Tiên Thiên phần của tiền bối...

Lão ngắt lời :

- Thốc Đầu Ông đã lừa ta, đã được ta chỉ điểm khẩu quyết phần của ta từ lâu. Nhưng công phu Tiên Thiên nào chỉ có tám tầng. Hãy còn một tầng nữa may mà ta vẫn giấu kín cho đến tận lúc này.

Hiểu Phong cả mừng :

- Không đủ chín tầng thì không thể luyện thành Kim Cương Bất Hoại công phu?

Lão đáp :

- Đương nhiên. Nhưng dẫu sao, với tám tầng đó, công phu Tiên Thiên cũng đạt mức lợi hại khó gì sánh bằng. Ta muốn truyền phần Tiên Thiên và khẩu quyết phần cuối cho ngươi. Ta cũng hi vọng như ngươi là lần này ta không tính lầm.

Hiểu Phong ngây người nhìn lão :

- Là ý gì, tiền bối?

Lão cười cười :

- Là ta tin rằng người độc ác là do tâm địa ác chứ không do công phu làm cho biến tâm. Ngươi đã có một tầng từ khẩu quyết Tiên Thiên của Xuân Đào, thêm hai tầng của ta nữa, nếu ngươi mau chóng lĩnh hội, vận dụng hết ba tầng này cho công phu Câu Hồn có lẽ ngươi đủ bản lãnh đương đầu với phụ tử Điền Tự Khấu - Điền Tú Tú.

Hiểu Phong phì cười :

- Đa tạ tiền bối đã vì vãn bối mà thay đổi chủ kiến. Nhưng Câu Hồn Phi Liên Sách đã bị tiền bối hủy bỏ...

Lão xua tay :

- Chưa đâu. Rồi ta sẽ giao hoàn lại cho ngươi. Miễn là ngươi lập thệ, sau này phải hủy bỏ hung khí, ngay khi ngươi đã diệt trừ hai phụ tử ác ma.


Hiểu Phong lập nghiêm :

- Vãn bối có ý sẽ không dùng đến nữa, chỉ trừ trường hợp vạn bất đắc dĩ. Vì vãn bối đã thức ngộ, yếu quyết của công phu Câu Hồn dù vận dụng bằng bất kỳ hình thức nào cũng thu được kết quả lợi hại trên chỗ tưởng. Đó là đạo lý võ học thượng thừa, Âm Dương Tương Hỗ, Cương Nhu Tương Tác, bao hàm nguyên lý vũ trụ Càn Khôn, tất cả đều do Âm Dương mà ra.

Lão sững người :

- Thật thế sao? Nếu đúng như ngươi nói, à, ta thật muốn sống thêm để một lần tận mục sở thị bậc kỳ tài cái thế của võ lâm đương đại đó là ngươi. Tốt lắm, hãy nghe ta trao truyền khẩu quyết của hai tầng Tiên Thiên.

Chờ khi Hiểu Phong hoàn toàn thấu triệt hai tầng công phu Tiên Thiên, trước ánh mắt hoài nghi của Hiểu Phong, lão đạo vén cao phần dưới đạo bào, mở xà cạp chân bên tả và lấy Câu Hồn Phi Liên Sách ra giao cho Hiểu Phong. Lão còn nói :

- Phải thừa nhận vật này dễ cất giấu và chỉ giấu ở dưới chân là tiện nhất. Cao niên như ta cũng phải học ở ngươi dù chỉ là một điều nhỏ nhặt.

Hiểu Phong bồi hồi nhận lấy di vật đã được chính phụ thân lưu lại trước kia.

Cầm hai mũi Câu Hồn Sách ở hai tay, Hiểu Phong cùng một lúc bấm nhẹ vào hai mấu chốt ở phần gần cuối của hai mũi Câu Hồn.

Hai tiếng tách tách vang lên và hai mũi Câu Hồn vốn dĩ chỉ là hai mũi phi tiễn với hai đầu thuôn nhọn chợt bật ra bốn ngạnh sắc chĩa thành bốn góc cho một mũi Câu Hồn. Đó là Câu Hồn Sách với uy lực đủ gây nguy hại cho bất kỳ ai dù kể đó có Cang Khí Hộ Thân hay có mang Hộ Tâm Giáp che chở ở phần trước ngực.

Nhìn thao tác của Hiểu Phong, lão đạo tự dưng rùng mình :

- Ngươi vừa nói chỉ vạn bất đắc dĩ mới sử dụng hung khí này?

Hiểu Phong mỉm cười, vận lực và phá hủy tám ngạnh sắc của hai mũi Câu Hồn Sách :

- Không chỉ là vạn bất đắc dĩ, nếu đối đế phải cần đến, vãn bối hy vọng đối phương vừa nhìn thấy vật này là kinh tâm. Vậy là chỉ một sát na đó thôi đủ cho vãn bối đoạt phần lợi. Tiền bối yên tâm chưa?

Lão thở phào :

- Ta sẽ chờ tin ngươi ở đây, chỉ quanh quẩn gần đây thôi. Đi đi.

Hiểu Phong cất hung khí vào người, đứng dậy từ biệt lão :

- Vãn bối sẽ y ước. Bảo trọng.

Lão phấn khích nhìn theo :

- Hi vọng ngươi không làm ta thất vọng. Bảo trọng.

Và Hiểu Phong lao đi, lại kiêm trình đến nơi cần đến.

* * * * *

Hiểu Phong bật lên tiếng cười dài :

- Thật ngẫu nhiên, tại hạ lại gặp Thốc Đầu Ông tiền bối ở đây. Mọi người còn lại ắt hẳn vẫn bình yên?

Thốc Đầu Ông cũng tỏ ra vui mừng, tiến đến gần Hiểu Phong :

- Ngươi đã là tiểu tế tử của lão Điền, phải chăng đây là kế của ngươi để dễ tiếp cận và tỏ bày toàn bộ sự thật cho Điền Tú Tú biết về phụ thân ả?

Hiểu Phong vờ thở dài :

- Vãn bối đã nói tất cả cho nàng biết. Chỉ tiếc, tất cả chúng ta đều sai lầm, Điền Tự Khấu không là Tư Không Nhữ. Trái lại, cả hai còn là tử đối đầu.

Thốc Đầu Ông cũng vờ ngạc nhiên đúng như Hiểu Phong nghĩ :

- Ngươi thật sự quả quyết như thế sao? Vậy sao lão Kiều bảo Tú Tú đã được Tư Không Nhữ nhận làm nghĩa nữ?

Hiểu Phong lắc đầu :

- Theo Điền nhạc phụ, đó chỉ là tương kế tựu kế. Nguyên ủy Tư Không Nhữ đã ngỏ lời cầu hôn Tú Tú cho Tư Không Bạch. Vì Tư Không Bạch chẳng may mất mạng nên Tư Không Nhữ chuyển sang nhận nàng làm nghĩa nữ. Đương nhiên Điền nhạc phụ không thể chối từ.

Thốc Đầu Ông chợt hỏi :

- Ngươi sao ở đây? Không phải ngươi đi cùng Tú Tú sao?

Hiểu Phong mỉm cười :

- Tính khí của nữ nhân vốn như nhau. Sắp đến hôn lễ, Tú Tú muốn tự một mình sắm sanh y phục. Cũng là cơ hội cho vãn bối có thời gian đi tìm chư vị.

Thốc Đầu Ông kinh ngạc :

- Ngươi có ý gì?

Hiểu Phong nhún vai :

- Vì Điền nhạc phụ không là Tư Không Nhữ, chư vị nên liệu phương cách khác thì tốt hơn. Có thể cùng nghị bàn với Điền nhạc phụ chăng?

Thốc Đầu Ông gật đầu :

- Ta sẽ nói với mọi người về đề xuất của ngươi. Còn gì nữa không?

Hiểu Phong giả vờ ngượng ngập :

- Cũng còn một việc nữa. Liên quan đến lời hứa trước đây của tiền bối.

Thốc Đầu Ông bật cười :

- Ngươi muốn ta truyền phần công phu Tiên Thiên của ta cho ngươi? Sao lần trước ngươi khước từ, nay lại đổi ý?

Hiểu Phong ấp úng :

- Nếu tiền bối không thuận cũng không sao. Kể như vãn bối chưa hề nói ra lời đó.

Thốc Đầu Ông lại cười :

- Ắt là ngươi muốn giúp nhạc phụ? Được rồi, vì ta đã hứa, ta sẽ thành toàn cho ngươi. Lúc nào thì tiện cho ngươi?

Hiểu Phong vờ bối rối :

- Ngay bây giờ, liệu có tiện cho tiền bối chăng?

Thốc Đầu Ông dễ dàng đáp ứng :

- Ta cũng đang vội đến Kim Lăng, ngay bây giờ thì tốt rồi. Hãy nghe đây, ta chỉ đọc qua một lần thôi.

Chờ Thốc Đầu Ông đọc xong phần khẩu quyết, Hiểu Phong vội vòng tay đáp tạ :

- Đa tạ tiền bối đã thành toàn.

Thốc Đầu Ông kinh nghi :

- Chỉ mới nghe qua một lượt, ngươi ghi nhớ mau đến thế ư?

Hiểu Phong gật đầu :

- Tiền bối cần nghe vãn bối nhắc lại không? Là thế này đây.

Và Hiểu Phong đọc lại cho Thốc Đầu Ông nghe, không những thế có một đôi chỗ Hiểu Phong còn cố tình dẫn giải rõ thêm, khiến Thốc Đầu Ông càng nghe càng biến sắc.

Để sau đó, Thốc Đầu Ông nghi ngại nhìn Hiểu Phong chằm chằm :

- Là ngươi quá thông tuệ hay trước ta đã có người truyện thụ phần khẩu quyết đó cho ngươi?

Hiểu Phong vờ cau mày :

- Nói như tiền bối, không lẽ phần khẩu quyết này có đến hai người am tường? Người thứ hai, ngoài tiền bối là ai? Có phải là Không Không Thượng Nhân thật?

Thốc Đầu Ông chợt cười lạt :

- Thật? Không lẽ cũng có Không Không Thượng Nhân giả?

Hiểu Phong chợt cười lạt :

- Đương nhiên. Đã có thật tất có giả. Có phải thế không, lão Thốc Đầu?

Thốc Đầu Ông liền thay đổi thái độ, bật cười vang :

- Ngươi biết tất cả rồi sao? Cũng tốt, vậy là ta có cơ hội đắc thủ thêm phần khẩu quyết Tiên Thiên của ngươi, quyết không chịu kém Điền Tự Khấu đã được ngươi nguyện ý giao cả cho y.

Và lão bật người lao thẳng vào Hiểu Phong, tung ngay một chiêu với uy lực thượng thừa.

Hiểu Phong cũng chuẩn bị sẵn cho tình huống này nên bật quát :

- Thì ra tham vọng của lão cũng không kém gì dã tâm của lão Điền. Càng dễ cho Hiểu Phong này có quyết định tối hậu. Đỡ!

Tung một xoáy kình gồm đủ hai lực đạo Âm Nhu và Dương Cương. Hiểu Phong đắc ý nhìn đối phương phải biến sắc.

Ầm ì chấn động rền vang, lão Thốc Đầu bị chấn lùi, kinh hoảng nhìn Hiểu Phong :

- Bản lãnh của ngươi lại tăng tiến? Vì sao chứ?

Hiểu Phong động sát cơ, lao ào đến với tiếng quát kinh thiên :

- Hãy đi mà hỏi lão Diêm Vương. Mau mau nạp mạng!

Lại nhìn thấy xoáy kình quái dị lao đến, Thốc Đầu Ông hộc tốc quay người tháo chạy.

Hiểu Phong cất tiếng cười vang và tay cho một vật lao theo lão :

- Câu Hồn Lệnh đã xuất hiện. Lão thoát được sao? Mau quay lại nào.

Cho mũi Câu Hồn đâm xuyên qua người lão, Hiểu Phong sau đó giật mạnh tay vào dây Liên Phi, lôi ngược Thốc Đầu Ông trở lại.

Hự!

Thốc Đầu Ông ngã ngửa mặt lên trên, ngước nhìn Hiểu Phong đang đi đến bằng những bước chân tử thần.


- Câu Hồn... Liên Phi Sách? Ngươi... ngươi...

Hiểu Phong cho lão nhìn mũi Câu Hồn còn lại :

- Lão chưa dễ chết thế đâu. Vì ta đã hủy bỏ bốn ngạnh bốn bên mũi Câu Hồn. Lão phải sống để nhìn ta thay lão diệt trừ đối thủ cạnh tranh của lão là Điền Tự Khấu. Lão không muốn thế sao?

Lão cúi đầu, nhìn một lỗ thủng nhỏ đã bị mũi Câu Hồn lao xuyên qua, đó chưa phải là vết thương chí tử như lão từng nghe về uy lực cực kỳ lợi hại của hung khí Câu Hồn Liên Phi Sách Sau đó, tỏ ra an phận, lão đưa mắt nhìn Hiểu Phong chỉ đứng cách lão không xa :

- Được lắm. Ta cam bại. Ta sẽ cảm kích nếu ngươi cũng gây bất lợi cho lão Điền như vừa gây bất lợi cho ta. Hãy đến gần đây, ta sẽ đọc cho ngươi toàn bộ những phần khẩu quyết Tiên Thiên ta và lão Điền đã chiếm hữu.

Hiểu Phong mỉm cười :

- Lão tự biết như thế là tốt. Được, ta sẽ đến. Nhưng cẩn tắc vô ưu, đắc tội!

Dứt lời, Hiểu Phong dùng chỉ lực thần tốc điểm cách không vào huyệt đạo của Thốc Đầu Ông.

Sắc diện hoàn toàn xám ngoét, lão phẫn uất kêu lên với thanh âm hoàn toàn suy nhược :

- Sao ngươi... ngươi phế bỏ võ công của ta?

Hiểu Phong tiến lại gần :

- Giang san dễ dời bản tánh khó đổi. Chẳng phải lão định nhân lúc kêu ta đến gần để bất ngờ hạ thủ ta sao? Lão nên hiểu thêm về Cát Hiểu Phong này. Ta không cần là chính nhân quân tử. Đối với ta, dùng thủ đoạn để đối phó với thủ đoạn của ác nhân là thượng sách. Có như thế mới xứng với lão, đúng không?

Lão uất ức đến trợn ngược đôi mắt :

- Ngươi sẽ chuốc quả. Tư Không Nhữ rồi sẽ giết ngươi. Câu Hồn Liên Phi Sách của ngươi sẽ không làm gì y một khi y luyện thành Kim Cương Bất Hoại công phu.

Hiểu Phong ngồi cạnh lão :

- Điều đó đối với ta là vô ngại. Và nguyên do ta sẽ cho lão biết sau. Còn lúc này, hừ, ta cần lão trao lại cho ta phần khẩu quyết Tiên Thiên của lão. Những phần còn lại, ta sẽ hỏi ở Điền Tự Khấu. Thế nào?

Lão bĩu môi ương ngạnh :

- Cứ giết ta đi. Chớ nhiều lời vô ích.

Hiểu Phong từ tốn bảo :

- Có vô ích hay không, lão sẽ biết. Trước hết, hãy tìm khắp người lão đã. Hy vọng lão cũng như Xuân Đào tỷ, đã ghi lại toàn bộ những gì lão đắc thủ.

Hiểu Phong chưa lục tìm đã thấy lão co rúm người :

- Ngươi không được tùy tiện... tùy tiện chiếm đoạt mọi sở đắc của ta. Hành vi tiểu nhân đó, ngươi là danh gia đệ tử cũng dám thực hiện sao?

Hiểu Phong cả cười :

- Ta cũng đâu nói ta là chính nhân quân tử? Hành vi nào mà ta không dám làm. Cứ nhìn đây thì rõ.

Và Hiểu Phong đã dễ dàng tìm thấy quyển di lưu sở học lão đang cố giấu.

Mở ra xem, Hiểu Phong gật đầu :

- Tâm pháp Ngự Phong kiếm của lão Điền là lão đã lẻn lấy ở chỗ mẫu thân ta? Cả U Minh công phu và Quái Phong chưởng nữa? Lão thu thập cũng khá đấy.

Lão hoàn toàn tuyệt vọng :

- Điền Tự Khấu là kẻ vừa độc ác vừa tuyệt tình. Ta nguyện ý cho y giam vào lần Điền gia trang gặp thảm biến, vậy mà lúc thoát ra y lại chỉ muốn loại bỏ ta, phải thu thập nhiều loại công phu như vậy là ta mong có ngày đòi món nợ y đã vay. Chỉ tiếc, ta vẫn luôn là kẻ chậm bước, cứ bị họ Điền lấn lướt hết lần này đến lần khác. Kể cả bí phổ Quái Đao cũng bị y nẫng trên tay. A..., ta luôn là kẻ bại trận.

Nhìn lão, Hiểu Phong khinh bỉ :

- Tranh nhau tạo ác nghiệp. Ta thật kinh tởm về cách nghĩ của lão và lão Điền. Vĩnh biệt lão, một ác nhân đáng chịu hậu quả như thế này.

Lão nảy người lên :

- Đừng... Xin đừng giết ta! A!

Hiểu Phong đã điểm vào tử huyệt làm lão hồn du địa phủ.

An táng để xóa bỏ mọi dấu vết, Hiểu Phong nhìn khoảng đất bằng vừa vùi thây kẻ ác :

- Tâm địa như lão mà được một trong Bát tiên truyền thụ công phu Tiên Thiên, chứng tỏ đâu phải mọi điều Bát tiên nhận định đều đúng? Không có võ công ác, chỉ có người luyện công phu mang tâm địa ác độc mà nói thôi. Hừ!

Hiểu Phong lao đi mất dạng.

* * * * *

Khu trang viên mới của Điền gia ở Kim Lăng thật nguy nga đồ sộ. Đã vậy, quanh trang viên còn có nhiều lớp tuần phòng, rất cẩn mật, khiến Hiểu Phong tuy đã lẻn đến gần nhưng không dám tháo thứ vọng động, mạo hiểm lao vào tử địa.

Phải hơn hai canh giờ sau, khi mười phần tin đủ mười là Điền Tự Khấu và Điền Tú Tú không có ở trong trang, Cát Hiểu Phong mới dám xuất hiện, ung dung tiến đến gần trạng.

Không đợi ba gã đại hán đứng tuần tra bên ngoài lên tiếng hỏi, Hiểu Phong phát thoại trước :

- Tại hạ Cát Hiểu Phong, phiền tam vị nhân huynh bẩm báo đến Đoàn sư gia, bảo tại hạ có việc khẩn cần hội diện.

Đúng như Hiểu Phong dự đoán, ba gã kia đều biết rõ nhân vật có tính danh Cát Hiểu Phong là ai.

Một gã cúi khom người :

- Nếu là việc khẩn, cung thỉnh Cô gia nhập trang. Thuộc hạ xin bẩm báo để Đoàn sư gia đến gặp Cô gia ngay.

Hiểu Phong khoát tay :

- Bẩm báo xong tại hạ đi ngay. Vì Điền tiểu thư đang nóng lòng chờ tin.

Gã nọ lập tức lãnh lịnh :

- Phiền Cô gia đợi một lúc. Thuộc hạ sẽ gọi Đoàn sư gia đến ngay.

Chờ gã nọ đi khuất, làm ra vẻ tình cờ. Hiểu Phong thì thào hỏi hai gã còn lại :

- Bọn phạm nhân thế nào rồi? Liệu Trang chủ có cơ may thu phục bọn chúng không?

Hai gã nọ thật tình bẩm báo :

- Ngoại trừ lão Trần vì quá cố chấp, đã bị Trang chủ đưa luôn về Tây phương, số còn lại đều ngoan ngoãn.

Hiểu Phong cố kềm nén cơn xúc động, hỏi tiếp :

- Muốn thu phục người cần phải khéo chìu chuộng, từ từ mê hoặc họ. Liệu có ai trong bọn người nhớ dọn cho họ những thức ăn chay lạt không? Họ quen dùng chay tịnh, đâu thể ngã mặn?

Hai gã cùng phì cười :

- Cô gia nói không khác gì Trang chủ, trước lúc xuất trang, đây là điều đầu tiên Trang chủ luôn căn dặn bọn thuộc hạ. Nhờ khéo đối đãi, xem ra một tăng một đạo và một ni, bọn họ ba người đều tỏ ra ngoan ngoãn, trước sau gì cũng thuận phục thôi.

Hiểu Phong tự đoán, thế là Tuyết Nghi, Tuyết Hoa và Chúc Dung không bị giam ở đây. Vì nếu có, hai gã này đâu chỉ nói “bọn họ ba người”.

Đang định dò hỏi thêm nơi giam giữ bọn Tuyết Hoa ba người, bằng thính lực Hiểu Phong nghe có tiếng động nhè nhẹ cho biết có cao thủ đang từ bên trong lẳng lặng lao ra.

Hiểu Phong vờ cau mặt :

- Đoàn sư gia sao lâu đến thế này? Điền tiểu thư đợi lâu e sốt ruột...

Quả nhiên có tiếng người đến, và người đó lập tức ứng tiếng hỏi :

- Cát công tử ở đây, dám hỏi, Điền tiểu thư đang ở đâu, sao không cùng đến với công tử?

Nhìn vẻ thản nhiên của vị sư gia họ Đoàn, tự dưng Hiểu Phong mơ hồ có cảm giác bất an.

Đã lường trước ắt sẽ gặp tình huống này, Hiểu Phong tươi cười, nhanh nhẹn tiến đến gần Đoàn sư gia :

- Vẫn nghe Điền Tú Tú bảo Đoàn sư gia là nhân vật tài trí song toàn, lần đầu gặp trước không kể, mãi đến lần gặp thứ hai này Hiểu Phong mới tin là sự thật. Diệu kế của Đoàn sư gia lần trước quả cao minh, khiến tại hạ nếu không chạy nhanh e lần đó đã mất mạng. Bội phục, bội phục.

Vẫn cười vẫn nói và khi di chuyển đã dùng thân hình che khuất nên Hiểu Phong đã có cơ hội dùng chỉ lực cách không điểm vào huyệt đạo Đoàn sư gia.

Nhờ đó, lúc đến gần thật gần họ Đoàn, Hiểu Phong dùng cái vỗ vai, giải khai một phần huyệt đạo cho y chỉ chừa lại Á huyệt là không khai giải.

Đoạn, Hiểu Phong choàng tay qua vai họ Đoàn, vừa kéo y vào trong vừa thân mật bảo :

- Tại hạ nghĩ lại rồi. Cứ để Điền Tú Tú đợi một lúc cũng không hề gì. Gặp lại sư gia tại hạ không thể không nhớ đến bữa tiệc tẩy trần độ nào sư gia đã chiêu đãi tại hạ. Sao chúng ta không cùng vào trong, dùng vài chung mừng ngày hội ngộ.

Bị Hiểu Phong uy hiếp sinh mạng dù là ngấm ngầm, Đoàn sư gia nào dám không đi theo Hiểu Phong.

Đi được vài trượng, Hiểu Phong rít qua kẽ răng, chỉ cho họ Đoàn nghe :

- Các hạ tâm cơ rất mẫn tiệp, tại hạ không thể không dự phòng tình huống này. Hãy nghe đây, nếu các hạ từng biết đến Phá Nguyên chỉ lực thì đó là tuyệt học tại hạ vừa dùng khống chế các hạ. Hãy liệu mà giữ mồm giữ miệng, trừ phi các hạ không thiết sống nữa thì muốn kêu toáng lên tùy ý. Rõ chưa?

Dứt câu nói cũng là lúc Hiểu Phong giải khai Á huyệt cho họ Đoàn.

Y rất ngoan ngoãn, vẫn đi theo Hiểu Phong, miệng hỏi :

- Ngươi muốn giải thoát cho bọn Bát tiên?

Hiểu Phong tươi cười nhưng lời nói thì vẫn lạnh như băng :

- Nào chỉ có thế? Nơi nào giam giữ Tuyết Hoa, Tuyết Nghi và Chúc Dung?

Họ Đoàn thất sắc :

- Không phải Điền tiểu thư đồng mưu với ngươi?


Hiểu Phong khẽ gắt :

- Chớ dài dòng. Tú Tú nếu đồng mưu với ta, cần gì ta hỏi đến chỗ giam giữ Tuyết Hoa ba người? Mau nói đi?

Họ Đoàn thở dài :

- Vậy sao ngươi biết Bát tiên bị giam ở đây?

Hiểu Phong cười lạt :

- Không nói ra e ngươi không phục và sẽ còn hỏi nhiều hơn. Nói ngắn gọn thì thế này, Thốc Đầu Ông đã bị ta thuyết phục. Như thế đã đủ chưa?

Họ Đoàn chán ngán :

- Trang chủ vẫn luôn lo sợ điều này nhưng lại không tránh khỏi. Được rồi, lũ nha đầu là do Điền tiểu thư giam riêng. Ở đâu thì ngươi cứ hỏi thẳng Điền tiểu thư. Có hỏi thêm ta cũng vô ích.

Từ phía trước chợt có một tốp đồng nam, độ mười đứa bé, đều có niên kỷ khoảng mười một mười hai, đi về phía ngược lại. Hiểu Phong thoáng nghi ngại :

- Mụ yêu phụ Nam Cung Bạch Huệ cũng ở đây?

Y cười lạt :

- Đã hết thỏ thì còn giữ chó săn làm gì? Ngươi yên tâm, rồi đây giang hồ sẽ thái bình, Huyền Thiên môn hoàn toàn bị diệt vong, Tư Không Nhữ, Ngũ đàn Huyền Thiên môn cũng không còn. Chỉ còn mỗi một Trang chủ Điền gia trang danh chính ngôn thuận sẽ được quần hùng khắp Tam sơn Ngũ nhạc suy cử làm Minh chủ võ lâm. Đó là số phận đã dành sẵn cho mụ Bạch Huệ, hậu nhân của đại ác ma Lãnh Độc Tuyệt Vương.

Hiểu Phong cười thầm và ngoài miệng vẫn hỏi :

- Nếu yêu phụ không còn, cớ sao vẫn có lũ đồng nam quanh quẩn ở đây? Phải chăng lão Điền trang chủ vì quá tuyệt tình nên dồn mọi cao hứng sang lũ đồng nam này?

Họ Đoàn đáp, chỉ có một thoáng ngắc ngứ rất ngắn :

- Chúng được Trang chủ thương hại, nhận tất cả làm nghĩa tử. Tương lai của Điền gia đều kỳ vọng vào chúng. Không tin, ngươi có dám thử cùng chúng giao đấu không?

Hiểu Phong bật cười :

- Hiểu Phong này đâu dại. Thế nào, đã đến nơi cần đến chưa sư gia?

Họ Đoàn hoàn toàn thất vọng :

- Những vọng canh ngầm là do ta tự thân sắp đặt. Ngươi vẫn phát giác và cố tình nói lớn một câu tỏ ra thân thiện với ta, phải chăng bản lãnh của ngươi đã thật sự đạt mức thượng thừa?

Chờ khi vượt qua vọng canh ngầm như Hiểu Phong nhờ thính lực tinh tường nên đã phát giác, đúng với sự thừa nhận vừa có của họ Đoàn, Hiểu Phong mới đáp lời y :

- Chưa thể bảo là thượng thừa vì nào dám sánh với Kim Cương Bất Hoại công phu lão Điền đang khẩn trương luyện. Khi nào đến nơi giam cầm Bát tiên?

Lại có một tốp đồng nam đi ngang và lần này có một đứa bé làm Hiểu Phong phải chú mục nhìn.

Và lúc sắp đến gần lũ trẻ, Hiểu Phong chợt bảo họ Đoàn :

- Bọn chúng được gọi như thế nào?

Họ Đoàn dù tâm cơ đến đâu cũng không thể đoán biết ý định của Hiểu Phong nên đáp :

- Chúng được gọi theo số. Như tốp trước mặt được gọi từ ngũ tử cho đến đệ thập tử.

Hiểu Phong lấy tay chỉ vào đứa bé đã minh bạch là không xa lạ :

- Ngươi gọi đứa bé này thử xem Y gọi :

- Lục tử. Lại đây ta bảo.

Đứa bé đó dừng lại, những đứa kia có lẽ vẫn quen thấy cảnh bị gọi bất ngờ này nên cứ tiếp tục bỏ đi.

Hiểu Phong nhìn thật kỹ đứa bé :

- Thanh nhi?!

Đứa bé giật mình, ngước nhìn Hiểu Phong.

Chỉ nhiêu đó cũng quá đủ cho Hiểu Phong hành động.

Hiểu Phong quắc mắt nhìn họ Đoàn :

- Lần đầu gặp Thanh nhi, ta có nhớ ngươi đã hứa sẽ đưa Thanh nhi cùng mẫu thân hồi gia. Chuyện sau này phải giải thích thế nào đây?

Họ Đoàn có nhớ ra chuyện này thì đã muộn. Y lập tức bỏ chạy.

Hiểu Phong vụt gằn giọng :

- Ngươi liệu chạy nhanh hơn Câu Hồn Lệnh chăng? Quay lại.

Mũi Câu Hồn liền xạ đi và trường hợp như đã xảy ra cho Thốc Đầu Ông liền tái diễn.

Họ Đoàn bị mũi Câu Hồn xuyên thủng từ sau ra trước và bị Hiểu Phong giật mạnh sợi dây Liên Phi lôi về.

Y do đau đớn nên tuy bị lôi sền sệt vẫn cố dùng tay bám vào mọi nơi có thể bám.

Bất giác có tiếng Thanh nhi kêu :

- Lão vừa phát động cơ quan. Thúc thúc mau chạy đi.

Hiểu Phong thất kinh, giật mạnh Câu Hồn Liên Phi Sách về.

Nhưng quá muộn.

Ầm ầm hai tiếng, hai mảnh đá từ hai phía chợt nhô mạnh vào trong, khép kín lại không chừa một khe hở, phong tỏa hoàn toàn đường lui của Hiểu Phong.

Lúc hai mảnh đá khép lại cũng là lúc Hiểu Phong giật mạnh tay. Vì thế, ngoài Câu Hồn Liên Phi Sách đã được Hiểu Phong kịp thu hồi, nửa thân dưới của họ Đoàn do lọt qua không kịp nên đang bị hai mảnh đá khép lại nghiền nát.

Có tiếng họ Đoàn gào thê thảm ở phần bên kia hai mảnh đá, chỉ văng vẳng vang đến tai Hiểu Phong mà thôi.

Vội cất Câu Hồn Liên Phi Sách vào người, Hiểu Phong ngồi xuống cạnh chỗ Thanh nhi đứng :

- Là lỗi của thúc thúc. Cứ ngỡ đâu Thanh nhi và mẫu thân đã bình yên hồi gia. Nào ngờ, a...

Thanh nhi bỗng xạ ra hai tia mắt oán hờn :

- Lão đâu chỉ lừa thúc thúc, Thanh nhi cũng bị lão dối lừa. Gia mẫu đã bị lão sát hại, Thanh nhi chỉ tiếc là không được tự tay giết chết để báo thù cho mẫu thân.

Hiểu Phong xoa đầu nó :

- Đi, thúc thúc sẽ đưa Thanh nhi thoát chốn ô uế này. Nhưng trước đó thúc thúc muốn giải cứu ba người. Liệu Thanh nhi có tình cờ nghe biết nơi giam phạm nhân là ở đâu chăng?

Thanh nhi gật đầu :

- Cũng sắp đến rồi. Nhưng cơ quan đã phát động, bọn họ sẽ ùa đến rất nhanh, chúng ta liệu thoát không, thúc thúc?

Hiểu Phong cười tự tin :

- Thoát. Thúc thúc quyết lần này không sai lời với Thanh nhi.

Thanh nhi tin tưởng, vội lốc thốc chạy trước.

Đến chỗ giam người, Hiểu Phong chỉ cần nhìn qua là có thể gọi :

- Giác Tuệ đại sư. Tại hạ Hiểu Phong đến để cứu chư vị đây. Chư vị ổn chứ?

Đúng như Hiểu Phong dự đoán, họ chỉ có ba người là Giác Tuệ đại sư, Thạch Hư đạo trưởng và Vô Diệu sư thái, và họ đều bị chế ngự huyệt đạo.

Có tiếng Giác Tuệ yếu ớt vang từ trong ra :

- A di đà Phật! Chúng ta đều bị lừa một vố thật đau. Tiểu thí chủ có biết Không Không Thượng Nhân lần đó chỉ là...

Hiểu Phong lao nhanh vào trong chỗ giam người :

- Vì biết tỏ tường nên tại hạ mới mạo hiểm đến cứu chư vị. Cách khống chế huyệt đạo của chư vị là thế nào?

Vô Diệu sư thái bảo :

- Là thủ pháp độc môn. Điền Tự Khấu còn bảo phải từ hai người hợp lực mới mong giải khai cấm chế.

Hiểu Phong cười lạt :

- Là thủ pháp của Ma Kiếm đấy thôi. Tại hạ có thể giải khai, nhưng để giúp chư vị khôi phục công lực mau thì không thể. Tuy vậy, chỉ cần chư vị đi đứng bình thường là đủ rồi.

Dứt lời, Hiểu Phong vận dụng công phu Tiên Thiên, tuần tự giải khai mọi cấm chế cho họ.

Được giải khai, Thạch Hư đạo trưởng thở dài :

- Vô Lượng Thọ Phật! Giờ phải nghĩ cách thu hồi những phần khẩu quyết Tiên Thiên đã bị Điền Tự Khấu dùng Nhiếp Hồn đại pháp cưỡng chiếm của bọn ta. Không thể để y luyện thành Kim Cương Bất Hoại công phu.

Hiểu Phong dùng thủ pháp Thôi Cung Quá Huyệt giúp họ mau dễ đi lại :

- Nghe nói Trần tiền bối đã chết, Điền Tự Khấu vậy là vẫn còn thiếu một phần khẩu quyết Tiên Thiên, đâu thể luyện Kim Cương Bất Hoại.

Thanh nhi lên tiếng, nói xen vào :

- Có phải Trần tiền bối là lão nhân cùng bị giam một lượt với tam vị lão nhân đây? Trước khi lão chết, lão có lén giao cho Thanh nhi một vật, sau đó vật đó đã bị lão Đoàn phát hiện lấy đi và giao cho lão ác ma Trang chủ.

Hiểu Phong kinh nghi :

- Thanh nhi bảo vật đó như thế nào?

Thanh nhi bảo :

- Là một đoạn trúc nhỏ, bên trong có một mảnh giấy chi chít chữ. Thanh nhi có đọc qua, lúc này vẫn còn nhớ.

Hiểu Phong có ý mừng :

- Thanh nhi thử đọc một đoạn xem.

Chỉ cần nghe Thanh nhi đọc một đoạn ngắn, chính Giác Tuệ đại sư mừng rỡ kêu :

- Thiện tai thiện tai. Chỉ đọc qua một vài lượt đã ghi nhớ, tiểu hài nhi này là do Phật tổ soi đường dẫn lối, tình cờ trở thành truyền nhân của Trần lão thí chủ. Vậy là tốt rồi, A di đà Phật.

Thạch Hư đạo trưởng thở dài :

- Nhưng khẩu quyết đó đã rơi vào tay họ Điền, chuyện không thể ngờ vẫn xảy ra, Vô Lượng Thọ Phật.

Hiểu Phong xoa đầu Thanh nhi :

- Thanh nhi vậy là trở thành truyền nhân của Bát tiên. Tạm thời cứ biết thế là đủ. Chúng ta đi thôi.

Đi đến chỗ hai mảnh đá vẫn còn đó, Hiểu Phong dặn mọi người lùi lại :

- Cơ quan vẫn nguyên trạng, hy vọng thuộc hạ của lão Điền chưa phát giác và chưa kịp bố trí mai phục. Mọi người hãy cẩn trọng, tại hạ phải phá vỡ cơ quan này.

Hiểu Phong vận dụng chân lực đủ thập thành, quật một kình duy nhất vào hai mảnh đá đã phong bế hoàn toàn lối đi.

Một tiếng chấn động ầm ầm kinh thế hãi tục bỗng vang lên, khiến bọn Giác Tuệ ba người cũng phải kinh hãi về thần lực uy dũng của Hiểu Phong.

Hai mảnh đá chắn ngang bị vỡ vụn, mọi người chưa kịp mừng thì nghe Hiểu Phong chép miệng than :

- Lão họ Đoàn quả có đởm lược không ai sánh bằng, đã dám dùng lợi khí tiện bỏ hai chân, lê phần thân còn lại đi ra ngoài để có bố trí đối phó. Chúng ta gặp bất lợi không ít đâu. Đi thôi.

Đúng như Hiểu Phong nói, những vệt máu lê dài trên nền đất ra tận bên ngoài đã cho mọi người biết Đoàn sư gia không phải hạng tầm thường.


Vì thế, thần sắc ai nấy đều hết sức khẩn trương.

Nhưng họ đi mãi vẫn không thấy có người xuất hiện ngăn lối.

Chỉ khi sắp ra đến bên ngoài, do không khí tĩnh lặng của khu Điền gia trang rộng lớn là đáng ngờ nên Hiểu Phong bảo :

- Không ai ngăn cản có nghĩa là một đại âm mưu đã được sắp đặt sẵn, chờ chúng ta. Chư vị liệu đã khôi phục bao nhiêu thành công phu?

Vô Diệu sư thái thở dài :

- Nhiều lắm là ba thành. Tự lo thân e không phải dễ.

Hiểu Phong gọi mọi người dừng lại :

- Chúng chờ ta thì ta cũng cho chúng chờ. Chư vị nên nhân cơ hội này điều tức tọa công. Hãy yên tâm vì đã có tại hạ làm hộ pháp.

Họ làm theo. Riêng Thanh nhi thì được Hiểu Phong thì thào, giải thích cho nó hiểu thế nào khẩu quyết của tuyệt học Tiên Thiên.

Nhưng sự tĩnh lặng đâu thể kéo dài mãi như ý muốn của Hiểu Phong.

Thanh âm của Điền Tú Tú từ ngoài vang vọng vào :

- Đoàn sư gia dám thất lễ, công tử không trừng trị, Tú Tú cũng hỏi tội y. Giết một mạng người chỉ là tiểu tiết, công tử ngại gì chưa chịu ra ngoài này gặp Tú Tú?

Hiểu Phong thở dài, nhìn mọi người cũng vừa vặn xả công cho dù là miễn cưỡng :

- Nếu buộc phải động thủ, phiền chư vị lo lắng hộ Thanh nhi. Tú Tú quay lại sớm thế này có lẽ đã luyện xong Ẩn Hình Chi Phong kiếm công phu. Khi có cơ hội, chư vị cứ tìm nẻo đào sinh, không phải lo gì tại hạ. Chúng ta đi thôi.

Hiểu Phong giũ tay Thanh nhi, dẫn đầu mọi người bước ra.

Vừa thấy Tú Tú cau mặt vì phát hiện phía sau Hiểu Phong còn có nhiều người. Hiểu Phong vội lên tiếng, vừa nói vừa dùng tay chỉ vào Thanh nhi :

- Tú Tú, nàng còn nhớ Thanh nhi? Đứa bé từng được nàng động lòng từ tâm, hối thúc ta cứu y, ngay lần đầu chúng ta ly khai đáy vực phía sau Điền gia trang? Hi vọng nàng thuận ý, cho Thanh nhi an toàn rời khỏi nơi nhơ bẩn này?

Tú Tú chú mục nhìn Thanh nhi :

- Không phải lần đó Đoàn sư gia đã lãnh mệnh đưa Thanh nhi cùng mẫu thân hồi gia ư? Sao Thanh nhi lại xuất hiện ở đây? Hãy lại với Cô Cô nào, Thanh nhi.

Thanh nhi cũng nhận ra Tú Tú, chợt co rúm người lại :

- Cô cô thật độc ác. Thanh nhi từng lẻn nhìn cô cô hành hạ trước sau ba vị cô cô khác. Thanh nhi không muốn đến gần kẻ độc ác như cô cô.

Hiểu Phong thất kinh vội hỏi Thanh nhi :

- Những vị cô cô đó đều là bằng hữu của thúc thúc. Thanh nhi thấy họ bị giam ở đâu?

Chợt có tiếng Tú Tú quát :

- Thanh nhi, ngươi hãy nhìn thẳng vào mắt ta này.

Hiểu Phong lập tức kéo Thanh nhi về phía sau, dùng thân mình che Thanh nhi khỏi nhìn vào đôi mục quang ma mỵ Tú Tú đang cố xạ nhìn. Đồng thời, Hiểu Phong còn vận lực gầm lên :

- Nàng đừng dùng Nhiếp Hồn đại pháp vô ích. Đối phó với một đứa bé, nàng dùng thủ đoạn này, không là quá độc ác sao?

Ở phía sau Hiểu Phong, Thanh nhi chợt gọi :

- Thanh nhi biết chỗ giam giữ những vị cô cô đó. Nếu thúc thúc muốn, Thanh nhi sẽ đi cứu họ.

Tú Tú cũng nghe, nên quát :

- Ngươi không muốn sống để gặp lại mẫu thân sao, Thanh nhi?

Hiểu Phong cười gằn :

- Họ Đoàn vì tuân lệnh ai đã sát hại mẫu thân Thanh nhi? Nàng đừng bảo với ta là nàng không biết.

Tú Tú tỏ vẻ ngơ ngác, đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn Hiểu Phong :

- Công tử sao nhẫn tâm cho Tú Tú là người dám thực hiện hành vi bất nhân đó? Chẳng phải trước kia Tú Tú từng bảo họ Đoàn cùng đưa mẫu tử Thanh nhi hồi gia đó sao? Tú Tú đâu nỡ sát hại kẻ vô tội.

Hiểu Phong ngang nhiên cùng Tú Tú đấu nhãn pháp, miệng cười dài :

- Nàng có Nhiếp Hồn đại pháp, ta có định lực dựa vào chính tâm và nhờ nội lực gần hai hoa giáp công phu. Nàng thắng được ta sao?

Tú Tú biến sắc, thu mục lực về :

- Gần hai hoa giáp? Công tử định dọa ta sao?

Hiểu Phong ngoặt tay chỉ về phía sau :

- Nàng và lệnh tôn đừng trơ tráo lừa dối ta. Nếu không có bản lãnh đó, liệu ta dám đến tận đây giải thoát cho Bát tiên sao? Trừ phi có lệnh tôn ở đây, họa may ta còn kiêng dè thứ công phu Kim Cương Bất Hoại do lệnh tôn cưỡng chiếm của Bát tiên. Còn Ẩn Hình Chi Phong kiếm của nàng, vì yếu quyết Ma Kiếm nàng đã bắt Hân Chúc Dung cung xưng hãy còn khiếm khuyết, nàng chưa đủ bản lãnh ngăn trở ta. Hãy ngoan ngoãn nhượng lối, ta nể tình thời gian ngoài ba năm chung sống bên cạnh nhau, sẽ không gây tổn hại cho nàng.

Sắc mặt của Tú Tú thoạt đỏ bừng rồi tái lại :

- Tú Tú cũng muốn khuyên công tử như thế. Vị nể thời gian từng sống cạnh nhau, Tú Tú hứa bỏ qua cho công tử lần này. Hãy giao bọn họ cho Tú Tú, đừng gây cản ngại cho mưu đồ sắp được toại nguyện của gia phụ. Và cũng đừng để Tú Tú trở mặt, xem công tử như kẻ tử đối đầu cần loại trừ.

Hiểu Phong nhìn quanh, sau đó khe khẽ dặn mọi người ở phía sau :

- Quanh đây đều có mai phục, chư vị liệu đủ lực đối phó chưa?

Đáp lại lời Hiểu Phong là câu niệm phận tràn trề nội lực của Giác Tuệ đại sư :

- A di đà Phật! Lúc hữu sự, Bát tiên có cách đối phó của Bát tiên. Tiểu thí chủ bất tất lo lắng, sẽ có người quan tâm đến Thanh nhi.

Hiểu Phong chợt hiểu, bật quát :

- Vậy hãy giúp tại hạ cứu người. Thanh nhi mau đưa mọi người đến nơi cần đến. Nhanh.

Và Hiểu Phong ung dung tung người lao đến Tú Tú.

Tú Tú bật cười lạnh :

- Đây là cách chọn lựa của công tử? Vậy đừng trách Tú Tú sao nỡ tuyệt tình.

Dứt lời, nàng cho tay vào bọc áo và lấy ra ngọn Quái Đao, hung khí vang danh từ trăm năm trước.

Nàng xoay tay, ném mạnh ngọn Quái Đao vào Hiểu Phong :

- Ẩn Hình Chi Phong kiếm có đủ uy lực hay không, Tú Tú sẽ cho công tử biết ngay bây giờ đây. Cẩn trọng!

Cùng với ngọn Quái Đao đang linh hoạt lượn quanh người Hiểu Phong, bóng nhân ảnh của Tú Tú cũng nhập nhòa nhập nhoạng, biến thành mười thành trăm bóng nhân ảnh khác mù mờ cuộn quanh thân Hiểu Phong.

Đao kình từ ngọn Quái Đao toát ra làm khắp người Hiểu Phong lạnh giá. Không dám chậm, Hiểu Phong vận dụng U Minh Ngọa Hồn bộ pháp để thoát ra.

Tú Tú cười vang :

- Công tử xem thường Tú Tú thế sao? Hay nghĩ Tú Tú không am hiểu sở học thành danh U Minh Ngọa Hồn của U Minh nhị ma? Hãy xem nào.

Đúng như nàng nói, Hiểu Phong hễ di chuyển đến đâu thì thanh âm của Tú Tú và nhất là ngọn Quái Đao lượn lờ cũng bám theo.

Hiểu Phong ngấm ngầm thán phục uy lực cực kỳ lợi hại của công phu này. Và sự thể càng thêm nghiêm trọng hơn, lúc Hiểu Phong nghe Tú Tú cao ngạo phát thoại :

- Nếu công tử không kíp kíp nghĩ lại, chờ đến lúc Quái Đao tự thông thạo cách dịch chuyển của công tử. Ẩn Hình Chi Phong kiếm lúc đó Tú Tú không còn đủ năng lực thu hồi đâu. Đừng để quá muộn đấy.

Hiểu Phong liền quát :

- Vị tất như nàng nói. Xem đây!

Từ song thủ của Hiểu Phong lập tức xuất hiện ngọn xoáy kình, thoạt đầu phía sau rộng dần ra và từ từ lấn dần đao phong do Quái Đao lượn lờ tạo ra. Và khi có cơ hội, Hiểu Phong bật tung người lên cao đẩy xoáy kình phát tán quanh chỗ Hiểu Phong vừa đứng :

- Đi!

Bùng bùng hai tiếng, đao phong tắt lịm và Hiểu Phong kinh hoàng nhìn thấy Tú Tú đã thu giữ ngọn Quái Đao vào tay.

Nàng hậm hực dùng Quái Đao lao vào Hiểu Phong :

- Đó mới chỉ là đệ nhất chiêu. Công tử liệu phá được bao nhiêu trong Tam thập lục chiêu Ẩn Hình Chi Phong kiếm? Đỡ!

Người và đao hợp nhất, Tú Tú cuộn xả vào Hiểu Phong một luồng kình thập phần uy lực.

Hiểu Phong vội dùng Di Hình Hoán Vị, vừa tránh phía chính diện vừa từ tả diện quật chiêu vào đao kình :

- Chi Phong nếu gặp Quái Phong thì thế nào đây?

Lời của Hiểu Phong vừa dứt, chính Hiểu Phong cũng cảm thấy chói tai khi bất ngờ nghe Tú Tú cười một tràng dài hắc hắc :

- Công tử vẫn quá xem thường Tú Tú đến thế sao? Đừng quên, Tú Tú có đến ba năm gần gũi, những gì công tử luyện, dù không chủ tâm Tú Tú vẫn ghi nhớ. Xem đây.

Đao phong liền biến đi, thay vào đó quái phong xuất hiện phía sau.

Bọn người Giác Tuệ đại sư đã đi theo sự chỉ điểm của Thanh nhi. Hoặc thành hoặc bại, họ cũng không cần quay lại do lời Hiểu Phong đã dặn lúc nãy. Do đó tình thế này thật khó tin nàng nói như thế là đúng hay là sai.

Nhưng qua cách nói quá tự tin của nàng, Hiểu Phong nghĩ, nên tin là có hơn là không tin.

Vì thế, Hiểu Phong động nộ, chủ động xuất thủ trước, hung hãn lao vào Tú Tú với khí thế thật uy mãnh :

- Ta cũng nghĩ lại rồi. Tâm tính nàng quá độc ác, ta không thể nhân nhượng nàng được nữa. Tiếp chiêu!

Tung một xoáy kình với công phu Âm Dương Tương Hỗ vào nàng, Hiểu Phong cũng chờ sẵn phản ứng thế nào cũng có ở Tú Tú.

Đúng như Hiểu Phong tiên lượng, Tú Tú lập tức bật cao người lên không trung và tung một đao kình như tia chớp, xuyên phá thẳng vào giữa cuộn xoáy kình :

- Ngươi dám bảo ta độc ác? Vậy thì ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới thật sự là độc ác. Tan!

Ầm một tiếng như thiên lôi cuồng nộ giáng phủ, dư kình làm cho Tú Tú bốc thẳng lên cao. Và từ phương vị có phần lợi thế đó, nàng rít lên lanh lảnh :

- Đệ nhất chiêu Ẩn Hình. Đỡ!

Quái Đao rời khỏi tay nàng, xoay tít và xé gió lao vùn vụt vào Hiểu Phong.

Giương thẳng ngón tay chỉ, Hiểu Phong lập tức phát xạ một tia chỉ kình vào thân Quái Đao :

- Đi!

Choang một tiếng chát chúa, chỉ kình đẩy bật ngọn Quái Đao bay ào ra và tốc độ lao ngược lại còn nhanh hơn lúc bay đi thập bội.

Hiểu Phong nhìn thấy, chợt lo cho Tú Tú. Chỉ cần nàng không kịp lùi đi ắt ngọn Quái Đao của chính nàng sẽ gây tổn hại ngược lại cho nàng :

- Mau lùi lại. Đề phòng Quái Đao.

Đáp lại lòng lo lắng đó, Điền Tú Tú vừa quát mắng Hiểu Phong vừa phô diễn thân thủ ngoạn mục thượng thừa :

- Ta là hạng nữ nhân tâm địa độc ác, cần gì ngươi lo cho ta.

Nàng lăng không đảo bộ, cũng xoay quanh như ngọn Quái Đao vừa xoay quanh vừa vùn vụt lao về phía nàng, và tiếp đó, khi bắt kịp tốc độ của Quái Đao, nàng chỉ cần vươn tay là bắt gọn Quái Đao.

Chưa hết, phát hiện Hiểu Phong sau cơn lo phập phồng, lúc này cứ đứng yên nhìn nàng bằng ánh mắt ngưỡng mộ, Tú Tú lập tức lăng không đạp bộ, thần tốc lao ập vào Hiểu Phong với tiếng rít đầy căm phẫn :

- Ngươi quá cao ngạo, ngỡ Ẩn Hình Chi Phong kiếm vì khiếm khuyết yếu quyết nên không thể gây tổn hại ngươi ư? Ta sẽ cho ngươi quang khai nhãn giới. Đỡ!

Vầng đao kình hiển hiện và lập tức vây bủa khắp thân hình Hiểu Phong.

Quá bất ngờ, Hiểu Phong chợt nghĩ bản thân e khó thoát vầng đao kình đang ngập tràn sát khí như thế này.

Chợt, Hiểu Phong ngỡ như nằm mơ khi nghe thanh âm của Hân Chúc Dung đột ngột vang lên như tia chớp sáng lên phá tan áng mây mù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui