Cậu Hôn Tôi Thêm Lần Nữa Đi


Có thể do hai người lề mề trong phòng tắm quá lâu, lúc ra ngoài, Kỳ Ngôn hắt xì liên tục vài cái.
Phó Từ nhìn chóp mũi Kỳ Ngôn đỏ lên, đứng dậy đóng cửa sổ, sau đó lấy một chiếc áo khoác từ trong tủ đồ của Kỳ Ngôn đưa cậu, "Mặc vào đi, lát nữa tôi pha cho cậu một ly thuốc cảm*."
(Nguyên văn là Sanjiu, theo mình tìm hiểu là một hãng dược phẩm của TQ với những sản phẩm đa dạng như thuốc bổ, trà thảo mộc...!trong trường hợp này là thuốc cảm nên mình sẽ thay Sanjiu thành thuốc cảm suốt chương để dễ hiểu.)
Hình như Kỳ Ngôn có dấu hiệu bệnh rồi.
"Tôi vẽ xong rồi mặc." Kỳ Ngôn nhận lấy áo khoác sau đó tiện tay treo ra sau ghế, cậu lấy bức tranh mình đang vẽ dở chuẩn bị vẽ tiếp.

Bỗng dưng chiếc áo vừa nãy đang ở sau ghế bây giờ đã được khoác trên người cậu.
"Tôi biết cậu thấy tay áo dài ảnh hưởng đến việc vẽ." Phó Từ vừa nói vừa cầm cánh tay Kỳ Ngôn lên, mặc áo vào giúp cậu, còn đóng cúc áo ngay ngắn, "Nhưng cậu không thể mặc áo ngắn tay trong thời tiết thế này, tôi xắn tay áo lên giúp cậu, đảm bảo sẽ không làm cậu khó chịu."
Mặc dù lời nói mang ngữ điệu thương lượng, nhưng hành động của Phó Từ rõ ràng không cho cậu từ chối, Kỳ Ngôn cũng theo ý hắn.
Hai bên tay áo được xắn lên ngay ngắn, không quá lỏng cũng không quá chật, quả thật thoải mái hơn trước nhiều.
Kỳ Ngôn thử cử động cánh tay, cậu có chút ngạc nhiên, không nghĩ người tùy tiện như Phó Từ lại có thể làm được việc tỉ mỉ như vậy.
Phó Từ nhìn biểu cảm này của cậu, đắc ý nhướng mày, "Có phải thấy tôi rất giỏi không? Tôi đặc biệt nghiên cứu đó."
Kỳ Ngôn không thích mặc áo khoác khi vẽ tranh, đôi khi giữa trời đông lạnh lẽo cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo phông ngắn tay rồi ngồi hàng tiếng đồng hồ, vậy nên trong phòng chỉ có thể bật điều hòa.

Nhưng Kỳ Ngôn lại không chú ý chăm sóc tay mình, thường chỉ rửa tay mà không dùng thêm biện pháp bảo vệ da nào khác, không khí trong phòng còn hanh khô, năm ngoái tay cậu nứt nẻ mấy lần.
Lúc đó hắn chưa ở cùng Kỳ Ngôn, chỉ có thể tìm cho cậu loại thuốc mỡ tốt nhất, canh chừng cậu thoa.

Nhưng bây giờ thì khác, hắn sẽ không để Kỳ Ngôn làm bừa, không trân trọng cơ thể mình nữa.
"Cậu vẽ đi, lát nữa rồi uống thuốc."
Lưu Liễu nhìn hai người sến súa xong, cười khúc khích nói, "Anh Phó, tôi cũng dầm mưa này, pha cho tôi với."
Hắn cảm thấy hôm nay Phó Từ dễ nói chuyện, từ phòng tắm trở ra trên môi luôn nở nụ cười.

Đoán chừng tiện tay pha thêm một ly thuốc cảm cho hắn cũng không vấn đề gì đâu nhỉ?
Nhưng ngay sau đó, hy vọng của hắn lập tức bị dập tắt.
Phó Từ đang đun nước bên kia chẳng thèm liếc hắn một cái, "Không có tay à?"
Lưu Liễu tủi thân nấc một tiếng, "Anh Phó, cậu nhẫn tâm quá, chẳng lẽ tình bạn bền lâu cũng chúng ta lại không bằng một ly thuốc cảm? Cuối cùng vẫn là tôi sai người..."
Hắn giả vờ chấm chấm nước mắt, sau đó mở điện thoại ra định làm một ván Vương giả* xoa dịu nỗi đau.
Vương Giả Vinh Diệu (Liên quân Mobile bản Trung): tựa game chiến thuật nhập vai lấy bối cảnh ở thế giới ảo với những nhân vật trong lịch sử, thần thoại Trung Quốc.
Tống Dương bên cạnh nghe thấy âm thanh "Timi" quen thuộc cười nói "Lục Tử, cậu thích bon chen như vậy làm gì? Kỳ Ngôn người ta đang vẽ tranh, cậu thì sao? Bận chơi game à?"

"Hơn nữa không phải cậu rất thích dầm mưa sao? Lần trước có ai đó nhân lúc trời mưa đến sân thể dục chạy một vòng, trên đường về ký túc xá đến ô cũng chả thèm che mà nhỉ?" Tống Dương ấn trán nghĩ nghĩ, "Lúc đó bọn tôi hỏi cậu phát điên gì vậy, cậu trả lời sao ta?"
Phó Từ đã đun nước xong, hắn cầm ly thay người trả lời, "Cậu ta nói dầm mưa là một loại lãng mạn của đàn ông."
Lời vừa dứt, Kỳ Ngôn không nhịn được phì cười, bút chì trên tay vạch loạn một đường.
Lưu Liễu thật sự quá hài.
Tống Dương càng cười đến không kiêng nể, đưa tay chỉ ra bên ngoài, "Lục Tử, giờ mưa cũng khá lớn đấy, cậu ra ngoài không? Tôi giúp cậu quay lại đăng lên mạng, nhất định có thể hot một trận!"
Lưu Liễu nghe xong hận không thể cầm chiếc vớ bốc mùi bên cạnh nhét vào miệng Tống Dương, "Đó là chuyện rất lâu về trước, các cậu không thể quên đi hả?"
Tống Dương không do dự lắc đầu, nhìn biểu cảm vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết của Lưu Liễu, bày ra vẻ mặt chính trực nói, "Đương nhiên không thể, kiểu quá khứ đen tối này phải ghi nhớ cả đời cơ."
Nếu không sẽ phụ lòng diễn xuất nhiệt tình của Lưu Liễu ngày đó.
Lưu Liễu gào một tiếng, không chơi game nữa, hắn cầm vớ thối xông đến chỗ Tống Dương muốn trả thù.
"Đệch, Lục Tử, cậu còn dùng vũ khí hóa học?"
Hai người ầm ĩ cả lên.
Phó Từ pha xong ly thuốc cảm, bước đến trước mặt Kỳ Ngôn, "Cậu uống xong cái này hãy vẽ tiếp."
Kỳ Ngôn nhận lấy ly sưởi ấm tay, quay đầu nhìn Lưu Liễu đang muốn ném vớ vào người Tống Dương nhưng lại bị người ta nắm mũ lôi đi chỉ có thể la hét oang oang, đáy mắt cậu hiện lên chút ngưỡng mộ.
Quan hệ của Lưu Liễu và Tống Dương thật tốt, có thể không kiêng nể mà đùa giỡn cùng nhau.
Nhưng cậu thì không được, cậu luôn vô thức trốn tránh sự gần gũi của Phó Từ, phản ứng cũng không được tự nhiên như vậy.
Chưa để cậu kịp thu hồi ánh mắt, đầu đã bị một bàn tay ép quay lại, "Có gì hay đâu mà nhìn?"
Vẻ mặt Phó Từ bất mãn, "Nhìn họ thì không bằng nhìn tôi nhiều hơn."
Hắn pha cho Kỳ Ngôn ly thuốc cảm, người kia không phải nên đáp lại gì sao?
Còn ở đây lén nhìn người khác.
Kỳ Ngôn không ngờ chỉ như vậy Phó Từ cũng có thể ghen, không nhịn được cười, chua xót trong lòng cũng bị đánh tan không ít, cậu cong mắt, "Được được được, chỉ nhìn cậu, tiện thể cảm ơn anh Phó đã pha cho tôi ly thuốc cảm duy nhất."
Đuôi mắt Kỳ Ngôn dịu dàng cong lên, đồng tử xinh đẹp phản chiếu hình bóng của hắn, cứ như đang thể hiện thật sự chỉ nhìn mình hắn.
Phó Từ chìm đắm trong đôi mắt tươi cười kia, không khỏi thầm nghĩ, sao cậu lại có thể ngoan như vậy?
Hắn đưa tay xoa nhẹ tóc Kỳ Ngôn, "Gì mà anh Phó, cậu đừng theo bọn họ gọi bậy."
Trước mặt Kỳ Ngôn, hắn mãi mãi chỉ là Phó Từ.
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi).
*
Mặc dù kịp thời uống thuốc cảm, nhưng Kỳ Ngôn vẫn đổ bệnh.
Tối hôm đó cậu bắt đầu ho, lúc nói chuyện còn mang theo âm mũi.
Kỳ Ngôn xoa xoa mũi, thu dọn bức tranh vừa vẽ xong, chuẩn bị đi rửa tay.

Cậu vừa mở nước, đột nhiên bên cạnh có cánh tay vươn ra khóa vòi nước lại.

Phó Từ bưng một chậu rửa mặt sau đó cầm tay cậu ấn vào, "Đừng rửa trực tiếp bằng nước lạnh, dùng nước ấm ngâm tay trước đi."
Kỳ Ngôn ngồi vẽ rất lâu, hôm nay trời cũng lạnh, đoán chừng tay đã lạnh cóng.
Cộng thêm việc bị cảm, hắn càng không muốn Kỳ Ngôn chạm vào nước lạnh.
Nhiệt độ nước vừa phải, hai tay ngâm vào trong khiến Kỳ Ngôn thoải mái đến híp mắt.

Cậu duỗi ngón tay ra, Phó Từ bên cạnh cẩn thận giúp cậu rửa sạch than chì.
"Lần nào cũng dây đầy cả tay." Phó Từ nói xong liếc sang khuỷu tay Kỳ Ngôn, quả nhiên cũng có, hắn vẩy nước lên thoa thoa, đến khi chắc chắn đã sạch mới ngước mắt nhìn Kỳ Ngôn, "Sao còn để dính cả lên mặt rồi?"
Phó Từ bất lực cúi đầu, dùng ngón tay cọ cọ chóp mũi dính chì của cậu.
Tay Phó Từ vừa ngâm trong nước nóng vẫn còn rất nóng nhưng lúc chạm vào lại không làm người khác khó chịu.

Nó mang theo một chút cảm giác ướt át, cùng với hơi thở của hắn lướt qua mặt cậu.
Kỳ Ngôn không nhịn được quay đầu trốn, "Ngứa."
Cảm lạnh làm giọng nói cậu mang theo âm mũi, mất đi sự lạnh nhạt thường ngày, lúc hạ giọng lộ ra nét mềm mại hệt như đang làm nũng.
Khóe môi Phó Từ cong lên, véo véo cằm cậu, "Lại tránh tôi? Lúc nãy trong phòng tắm nói rõ rồi mà."
Kỳ Ngôn nhớ đến gì đó, mặt cậu ngay lập tức nóng lên.
Lúc đó dù cho cậu có che mắt Phó Từ đi nữa, vẫn bị hắn nhìn rõ phản ứng của mình, còn đáng sợ hơn là Phó Từ còn muốn giúp cậu làm.
Khó lắm cậu mới che đậy được, vậy mà đối phương lại đem nó ra uy hiếp, nói sau này không được lén lút trốn hắn nữa, nếu không sẽ không cho cậu ra khỏi phòng tắm.
Dưới tình huống đó, Kỳ Ngôn chỉ có thể gật đầu.
Phó Từ nhìn gương mặt trắng trẻo của Kỳ Ngôn dần đỏ lên, dùng ngón tay cọ cọ, "Nhớ lại rồi sao?"
Kỳ Ngôn cảm nhận được thịt trên mặt mình bị người này hết cọ rồi véo, nhịn không được đá hắn một cái, cảnh cáo, "Tránh ra, tôi tự rửa."
Cậu mới không thèm sợ lời đe dọa của Phó Từ, nếu không người này nhất định được voi đòi tiên.
Phó Từ tặc lưỡi một tiếng, buông Kỳ Ngôn ra, tủi thân xoa xoa chân, "Cậu ra tay mạnh thật đấy."
Kỳ Ngôn bất lực nhìn Phó Từ đang cúi người diễn sâu một cái, không thèm để ý hắn.
Cậu còn chả dùng sức.
Sau khi rửa sạch sẽ, Phó Từ đưa cho Kỳ Ngôn kem dưỡng da tay chuẩn bị từ trước, vẻ mặt không nói cũng rõ.



Kỳ Ngôn cũng không từ chối, cẩn thận thoa cho mình.
Hai người còn lại đang cùng nhau cày hạng nhìn thấy cuối cùng họ cũng từ bồn rửa mặt quay lại, không khỏi trêu chọc, "Rửa tay thôi cũng lâu như vậy? Không biết còn tưởng hai vợ chồng nhỏ các cậu đang làm gì đó."
Phó Từ ngồi cạnh bàn Kỳ Ngôn, hai chân tùy ý gác lên, vừa giám sát Kỳ Ngôn thoa kem dưỡng tay vừa vặn lại, "Yo, các cậu cũng biết à? Vậy nên lần sau nhớ tránh đi, đừng cản trở chuyện tốt của bọn tôi."
Lưu Liễu không ngờ Phó Từ lại vô liêm sỉ đến vậy, "Anh Phó, cậu có thể tém tém lại được không? Bọn tôi lo cậu cứ vậy sẽ làm Kỳ Ngôn hư mất."
Chuyện gì cũng phải trông phải quản, kiểu thương yêu này, hắn bảo đảm bạn gái tương lai của Kỳ Ngôn chắc chắn không thể chu đáo bằng.
Phó Từ cười mắng một tiếng, "Cậu thì hiểu quái gì!"
Bề ngoài Kỳ Ngôn nhìn có vẻ rất cẩn trọng, nhưng nhiều việc cậu làm dựa vào tâm trạng.

Có một khoảng thời gian vì lịch học dày đặc, Kỳ Ngôn suýt đau dạ dày vì không ăn cơm đúng giờ, dẫn đến bây giờ dạ dày của cậu không tốt.
Cộng thêm từ nhỏ sức khỏe đã yếu, cứ hai ba ngày là bệnh.

Nếu hắn không trông chừng, không biết Kỳ Ngôn sẽ tự biến mình thành bộ dạng gì.
Giống như hiện tại, Kỳ Ngôn nhìn có vẻ nghiêm túc cẩn thận, nhưng những chỗ quan trọng cậu lại thoa không đều, hắn không nhìn nổi nữa, đưa tay lấy kem dưỡng, "Để tôi."
Hắn bắt lấy ngón tay Kỳ Ngôn, hơi cúi người, từng chút từng chút thoa kem giúp cậu, "Chủ yếu phải thoa ở khớp tay, còn có lòng bàn tay, nói bao nhiêu lần cậu không thèm nghe."
Kỳ Ngôn cụp mắt nghe Phó Từ vừa cằn nhằn vừa cần thận thoa kem, khóe môi bất giác cong lên.
Đối với những chuyện liên quan đến cậu, Phó Từ luôn tận tâm, mà lâu dần, cậu cũng quen với việc không cần ghi nhớ những điều đó.

Giống như tiềm thức của cậu biết rằng sẽ có người thay cậu giải quyết.
Lưu Liễu nói hắn làm hư cậu, đổi một cách nói khác chuẩn xác hơn chính là cậu bị hắn chiều hư.
Một tiếng "Defeat" kéo suy nghĩ của Kỳ Ngôn trở lại, cậu nghe Lưu Liễu bất mãn ném điện thoại lên bàn, "Cái quỷ gì vậy? Lại thua! Tôi sắp rớt xuống Tinh diệu* rồi!"
Hệ thống cấp bậc của game Vương Giả Vinh Diệu lần lượt là: Đồng Quật Cường < Bạc Trật Tự < Vàng Vinh Diệu < Bạch Kim Tôn Quý < Kim Cương Vĩnh Hằng < Tinh Diệu Chí Tôn < Vương Giả (Tối Cường - Vô Song - Vinh Quang - Truyền Kỳ)
Sắc mặt Tống Dương cũng không tốt lắm, "Người này đi rừng mạnh quá, anh Phó, cậu rảnh không? Qua đây kéo bọn tôi vài ván đi!"
Phó Từ thoa kem dưỡng cho Kỳ Ngôn xong, chẳng buồn ngẩng đầu lên, "Không chơi, tôi còn có việc."
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi).
*
Gần mười một giờ đêm, Kỳ Ngôn uống thuốc xong, cảm thấy có chút chóng mặt, cậu lên giường nghỉ ngơi trước.
Lúc cậu đang mơ màng thì nghe thấy tiếng kéo rèm giường từ đầu bên kia.

Kỳ Ngôn cố gắng mở mắt, cậu nhìn thấy Phó Từ đang từ cuối giường thuần thục mò vào chăn cậu.
Kỳ Ngôn bị người kia ôm trong lòng, có chút không phản ứng kịp, Phó Từ nói có việc lẽ nào là việc trèo sang giường cậu?
Phó Từ nhìn Kỳ Ngôn lơ mơ nhìn mình, dáng vẻ vừa mềm vừa ngoan, khẽ cười một tiếng, hắn vuốt tóc trước trán cậu lên, dùng mu bàn tay chạm chạm, "Bệnh đến mơ hồ rồi? Tôi sợ cậu sốt."
Nhiệt độ trên trán bình thường, nhưng Phó Từ vẫn có chút lo lắng, "Đo nhiệt độ xem."

Kỳ Ngôn cảm nhận được góc áo bên eo bị vén lên, ngón tay đối phương lướt qua làn da của cậu khiến Kỳ Ngôn chưa kịp chuẩn bị rùng mình một cái, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
Cậu nhanh như chớp lùi về sau, còn đưa tay chặn trước Phó Từ không hắn đến gần, "Làm gì?"
"Không phải đã nói đo nhiệt độ sao?" Phó Từ vô tội lắc lắc nhiệt kế thủy ngân trên tay.
Kỳ Ngôn ngay lập tức xấu hổ, vừa nãy cậu còn tưởng hắn cố tình chạm vào mình.
Người này rất thích bày trò trêu chọc cậu.
Cậu đưa tay nhận lấy nhiệt kế, "Tôi tự làm."
Kẹp xong nhiệt kế dưới nách, Kỳ Ngôn vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt mang ý cười đang nhìn mình của Phó Từ, giống như nhìn thế nào cũng không đủ.
Kỳ Ngôn thầm mắng một câu, xoay người quay lưng lại với Phó Từ.
Nhưng ngay lập tức người phía sau sáp đến ôm lấy eo cậu, trước khi Kỳ Ngôn kịp phản kháng đã thấy vật gì đó được đưa đến trước miệng.
Kỳ Ngôn cụp mắt, phát hiện là một viên kẹp vị chanh.
"Tôi biết cậu không thích uống thuốc, đừng nhăn nhó mặt mày nữa, ăn kẹo này." Kẹo chanh mua lúc trước không còn nhiều, hắn tìm mãi mới được một viên, lập tức mang đến đây dỗ người.
Kỳ Ngôn khựng lại, nhưng vẫn mở miệng ăn viên kẹo kia.
Đôi môi mềm mại vô tình chạm phải ngón tay Phó Từ khiến cả hai sững sờ.
Kỳ Ngôn nhìn ngón tay vẫn đặt trên môi mình, cậu giống như muốn tránh lùi về sau, nhưng ngay giây sau đã nằm trong lòng Phó Từ.
Phó Từ nhân cơ hội vùi đầu vào cổ Kỳ Ngôn, mùi thuốc nhàn nhạt cùng mùi chanh ngọt thanh vẩn quanh bên mũi, hòa cùng mùi hương trên cơ thể Kỳ Ngôn thơm đến không thể diễn tả.
Kỳ Ngôn cảm nhận được hơi thở phả vào cổ mình, lần nữa muốn trốn, nhưng cậu đang đo nhiệt độ, eo cũng bị người kia giữ lấy, không thể nhúc nhích.
"Bỏ ra."
Dù cậu cố gắng ra vẻ nghiêm túc, nhưng vì trong miệng vẫn ngậm kẹo, cùng với âm mũi sau khi bị cảm, khiến câu nói của cậu không có chút uy hiếp nào.
Phó Từ bật cười, "Không buông, để tôi ôm một lát."
Nói xong hắn còn được voi đòi tiên hít một hơi trên cổ Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn có chút phiền não, cậu chẳng phải mèo, hít cái gì mà hít?
Cậu muốn đưa chân đá Phó Từ ra, nhưng đối phương đã sớm đoán được, nhấc chân trực tiếp đè cậu lại, lúc này, Kỳ Ngôn hoàn toàn mất đi năng lực hành động, bị người kia ôm chặt không rời.
Bởi vì vốn dĩ chuẩn bị đi ngủ nên cậu mặc quần áo khá mỏng, vạt áo bên eo lúc nãy vén lên để đo nhiệt độ vẫn chưa được chỉnh lại đàng hoàng.

Tay Phó Từ chạm trực tiếp vào da Kỳ Ngôn, thậm chí để tránh cậu chạy còn hơi dùng sức.

Đầu gối của hắn ép vào đùi cậu, chỉ cần cậu nhúc nhích, hắn sẽ dùng thêm sức đè lại.
Kỳ Ngôn không còn cách nào khác, chỉ có thể bị động nhận lấy nhiệt độ đối phương đang truyền qua nơi tiếp xúc của cả hai, cộng thêm hơi thở nóng bỏng đang phả vào cổ khiến cậu cảm thấy cả người trở nên khô khốc.
Cuối cùng nhiệt kế cũng được lấy ra, 37.6℃.
Sắc mặt Phó Từ thay đổi trong phút chốc, hắn luống cuống buông Kỳ Ngôn ra, "Cậu sốt rồi?!"
Kỳ Ngôn nhịn xuống câu chửi thề hiếm thấy, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói bốn chữ.
"Tránh xa tôi chút!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui