“Gần đây mình phát hiện ra một chuyện. Chuyện này nói ra cậu sẽ không tin, nhưng thật sự bây giờ mình không có biện pháp nào khác. Mình không biết nên làm gì nữa.” Hứa Nhã Bình nghĩ tới nghĩ lui, vẫn gọi điện thoại cho bạn thân.
Bạn thân của bà là một đồng nghiệp cùng công tác sau khi tìm được việc làm đầu tiên ở thành phố C, tuổi tác ngang nhau, quan hệ vẫn được duy trì đến bây giờ.
Bạn thân vốn đã chuẩn bị đi ngủ rồi, bị câu nói này dọa sợ không dám gà gật nữa: “Sao vậy, cậu làm sao thế?”
“Mình phát hiện ra con trai mình không phải con trai mình”, Hứa Nhã Bình rợn cả tóc gáy nói, “Khó trách sao mình cứ cảm thấy ánh mắt nó xa lạ như vậy, vẫn luôn lạnh như băng nhìn mình… Bây giờ rốt cuộc mình cũng hiểu rõ, nó hoàn toàn không phải con trai mình!”
Bạn thân: “…??!”
Sau lưng người bạn thân chợt lạnh, bà xoa xoa cánh tay, lại nói: “Không phải cậu đang nói đùa chứ? Hơn nửa đêm rồi, đừng kể chuyện ma cho mình nữa.”
Giọng nói Hứa Nhã Bình bắt đầu phát run, tiếng gió ngoài cửa thay đổi: “Mình không có đùa với cậu.”
Mà ở bên kia.
Trên con phố thương mại gần nhà Hứa Thịnh có một tiệm trà sữa, Thiệu Trạm xách một ly đồ uống xoài mang về tiểu khu.
Hứa Thịnh gửi tin nhắn mới.
-Tôi về đến nhà rồi.
Thời điểm hai người chia tay không nói gì nhiều, chuyện này đã giấu ở trong lòng rất lâu không nói với ai, hôm nay bất ngờ nói ra khỏi miệng, Hứa Thịnh cũng cần không gian yên tĩnh cho bản thân.
Cậu phải tự tìm cho mình câu trả lời.
Thiệu Trạm không tiếp tục chủ đề đó, nói tránh: Tôi cũng sắp về đến nhà rồi, vừa mua đồ uống cho mẹ cậu.
Hứa Thịnh mở cửa, cất chìa khóa vào cái giỏ để ở huyền quan, một tay đánh chữ, mỗi ngày đều hỏi câu này: Gần đây mẹ tôi có phát hiện gì không?
Thiệu Trạm tự tin như thường lệ: Không có.
Xách theo đồ không tiện đánh chữ, Thiệu Trạm ấn giữ nút chat voice, đưa sát điện thoại lại gần báo cáo hành tung gần đây của Hứa Nhã Bình: “Hai ngày nay tôi rất ít nói chuyện với bà ấy, mỗi lần bà ấy muốn tìm tôi, tôi đều tránh đi.”
Thiệu Trạm đã đến tầng, trước mặt chính là cánh cửa nhà Hứa Thịnh.
Chỉ cách một cánh cửa thôi nhưng bên trong, Hứa Nhã Bình da đầu tê dại nói: “Hai ngày gần đây nó rất ít nói chuyện với mình. Từ trước đến nay đâu có như vậy, mỗi lần mình muốn tìm nó, nó đều nói với mình muốn làm bài tập, nó phải học tập!”
Ngoài cửa, Thiệu Trạm vừa móc chìa khóa ra vừa nói: “Cho nên chắc chắn bà ấy không có cơ hội phát hiện đâu.”
Hai người gần như nói cùng một lúc.
Hứa Nhã Bình: “Sao nó có thể muốn học tập cho giỏi chứ? Đây là lời mà tên nhóc Hứa Thịnh sẽ nói ra sao? Lúc ấy mình nên nhận ra mới đúng, sao bây giờ mới nghĩ đến chứ?”
Thiệu Trạm nói xong, cắm chìa khóa vào trong ổ khóa.
Hứa Nhã Bình nghe được động tĩnh, cả người cứng đờ: “Làm sao bây giờ…Nó, nó nó nó về rồi.”
Bạn thân nghe xong những manh mối này thì nuốt nước bọt nói: “Hay là bị trúng tà rồi?” Bạn thân nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra được khả năng như vậy.
Trong nháy mắt Thiệu Trạm vào nhà, Hứa Nhã Bình cúp điện thoại. Người phụ nữ ngồi trên ghế salon, con ngươi khẽ run, giống như đang cố kìm nén điều gì.
Thiệu Trạm cảm thấy kỳ quái, nhưng không nghĩ nhiều, cậu đưa đồ uống trong tay tới: “Của mẹ đây.”
Hứa Nhã Bình ngồi trên ghế salon trong phòng khách, ngoài cửa sổ gió đêm thổi mạnh, tiếng gió bốn bề đập vào cửa sổ thủy tinh, tạo ra tiếng “vù vù” đầy sợ hãi. Trận gió lạnh giống như tràn vào từ bốn phía qua các ngõ ngách, thổi đến mức khiến tay chân bà lạnh toát.
Hứa Nhã Bình tựa như tự đặt mình vào nhân vật nữ chính của một câu chuyện kinh dị.
Bà cảm thấy mối nguy từ bốn phía xung quanh mình!
Thế giới này lập tức trở nên khó hiểu, không thể tin nổi, khiến cho người ta không nhìn thấu được cái gì là thật, cái gì là giả.
Giờ khắc này, vẻ lạnh lùng trên mặt thiếu niên trở nên u ám trong mắt bà!
Đừng nhắc đến chuyện ngón tay nhỏ dài của cậu con trai đang xách túi nilon, đưa ly sữa lắc xoài tới trước mặt bà.
Hứa Nhã Bình: “…”
Bà, không dám nhận.
Cái ly sữa lắc xoài này, nhìn không còn là một ly đồ uống bình thường nữa.
Thiệu Trạm không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng nhạy bén nhận ra được Hứa Nhã Bình hình như có phần sợ cậu.
Nhưng nhận thức được điều này lại quá khó hiểu, cậu đang định nói gì đó, Hứa Nhã Bình nhận lấy túi nilon đưa tới cực nhanh, gượng cười vui vẻ nói: “Cảm ơn. Bây giờ cũng muộn rồi, con đi tắm chải răng đánh mặt, không phải, đánh răng rửa mặt, nghỉ ngơi sớm chút đi.”
“…”
Cũng được.
Thiệu Trạm sợ bà lại muốn gọi mình lại nói chuyện gì đó, không bằng về phòng nhanh một chút nghỉ ngơi, giảm bớt tiếp túc.
Thiệu Trạm buông thõng tay xuống: “Con về phòng đây.”
Thiệu Trạm về phòng, không hề biết chút nào về ánh mắt mà Hứa Nhã Bình dõi theo cậu, nó chứa bao nhiêu phức tạp, hốt hoảng và kinh hoàng.
Hứa Nhã Bình không nhịn được. Sau khi Thiệu Trạm về phòng, bà lấy dũng khí đẩy nhẹ cửa phòng cậu ra một khe hở nhỏ, chỉ thấy Hứa Thịnh quay lưng về phía bà, mở một tờ bài thi, tư thế ngồi thẳng. Ánh mắt chàng trai nhìn bài thi đầy chuyên chú và nghiêm túc, lại xa lạ như vậy. Mặc dù toàn bộ quá trình “Hứa Thịnh” không quay đầu lại nhưng bà vẫn cảm giác mình bị người khác quan sát. Bà cảm thấy trong thân thể “Hứa Thịnh” có một người khác đang nhìn mình.
Hứa Nhã Bình càng nhìn càng hoảng sợ trong lòng.
Thiệu Trạm tắm xong, định làm thêm vài bài thi mới đi ngủ. Khi đang làm câu hỏi cuối cùng trong bộ bài thi thứ hai, cậu nghe loáng thoáng được tiếng bước chân thận trọng vang từ phòng khách. Tiếng bước chân đi tới đi lui, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng cậu.
Giờ này mà mẹ Hứa Thịnh còn quét dọn vệ sinh sao?
Thiệu Trạm cảm thấy ồn ào.
Vậy mới nói những lúc cậu đang giải đề rất ghét bị người khác quấy rầy, ngoại trừ Hứa Thịnh.
Thiệu Trạm dừng ngòi bút một lát, câu hỏi đang giải đến bước quan trọng nhất, vẫn đang tiếp tục suy nghĩ, cửa phòng ngủ chợt “Rầm” một tiếng bị người khác đẩy ra!
Cậu nhíu mày lại, ngẩng mặt lên nhìn sang, lại thấy Hứa Nhã Bình giơ cao cây chổi trong tay, gương mặt đầy sự phòng bị đứng trước cửa phòng. Người phụ nữ tóc tai rối loạn, bởi vì hoảng sợ mà ngực phập phồng kịch liệt. Bà quanh quẩn ở cửa rất lâu, cuối cùng vẫn lấy dũng khí đẩy cửa ra hô to: “Ta mặc kệ rốt cuộc mi là thứ gì, ta sẽ liều mạng với nhà mi!”
“…”
Cho dù khả năng duy trì sự bình tĩnh của Thiệu Trạm có tốt đến mức nào vẫn không đỡ được cục diện đầy chấn động trước mặt, cảnh tượng này thật sự đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của cậu.
Thiệu Trạm nhìn đồng hồ, bây giờ là 12 giờ 30 phút khuya, cậu ở trong thân thể bạn trai mình làm bài thi, mẹ bạn trai cậu đang đứng ở cửa, giơ cây chổi lên muốn cùng tìm cái chết với cậu.
Thiệu Trạm cầm bút xoay vài vòng, muốn gọi dì ơi, lời đến khóe miệng lại gượng gạo đổi thành một câu “Mẹ”: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Cho dù là ai thì nửa đêm phát hiện ra con trai mình không phải con trai mình cũng chẳng thể nào không sợ, nhưng sự sợ hãi này đã chiến thắng nỗi lo lắng cho Hứa Thịnh, Hứa Nhã Bình nói: “Đừng có kêu ta là mẹ———Mi không phải con trai ta! Chữ của mi không giống với Tiểu Thịnh. Tiểu Thịnh biết ta bị dị ứng với xoài, tuyệt đối không thể mua cái gì liên quan đến xoài về. Rốt cuộc mi là ai?!”
Thiệu Trạm: “…”
Trong đầu Thiệu Trạm bối rối, chớp mắt một cái.
Nghĩ thế nào cũng không ngờ mình sẽ bại lộ vì thứ này.
Cậu và Hứa Thịnh đã hoán đổi nhiều lần, tình cảnh nào cũng đã từng trải qua. Kỳ nghỉ vốn chỉ có mười mấy ngày, chỉ cần chú ý kỹ hơn sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà cậu quên mất một điều: Dù sao Hứa Nhã Bình cũng là người thân cận nhất sống chung mười mấy năm bên cạnh Hứa Thịnh, cậu rất khó che giấu.
Đừng nhắc đến mấy ngày nay Hứa Nhã Bình còn luôn ở nhà, hệ số nguy hiểm lại tăng lên, bại lộ hay không chỉ là qua một câu nói thôi.
Ban đầu Hứa Nhã Bình không phải quá tin vào những thứ ma quỷ thần linh, nhưng bây giờ thực tế xảy ra trước mặt bà, không tin cũng phải tin. Bà hô xong, thấy thiếu niên ngồi trước bàn học, chân dài mở rộng, rũ mắt xuống, đáy mắt không có nhiệt độ gì vẫn cứ chăm chăm nhìn bà, Hứa Nhã Bình lập tức hoảng sợ. Bà không tự chủ được nhỏ giọng đi: “Mi, có phải mi vẫn còn tâm nguyện gì chưa dứt ở nhân gian không?”
“…”
Thiệu Trạm không biết nói thế nào, cắt ngang lời bà: “Thật ra thì…”
Hứa Nhã Bình: “Mi cứ nói đi, đừng làm tổn thương con trai ta, ta sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn mi.”
Thiệu Trạm nhìn qua trông thì vẫn là bộ dạng lạnh như băng, bình tĩnh không hề sợ hãi, thật ra trong lòng đã như dời sông lấp biển từ lâu rồi.
Bị Hứa Nhã Bình nhìn chằm chằm, cậu không thể nào lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hứa Thịnh, hơn nữa bây giờ có nhắn tin gọi cậu ấy đến cũng vô ích. Hứa Thịnh đến thì phải nói thế nào? Cũng không thể chỉ “Thiệu Trạm” rồi nói dì ơi đây mới là con trai dì.
Thời điểm cậu nhìn thấy thành tích thi tháng trong phòng làm việc của Mạnh Quốc Vĩ cũng không thấy suy sụp như bây giờ.
Mấy phút ngắn ngủi lại giống như cả một thế kỷ dài đằng đẵng.
Hứa Nhã Bình nắm chặt cây chổi trong tay: “Mi giữ con ta ở đâu rồi? Mi đừng có ép ta.”
Trong đầu Thiệu Trạm thoáng qua rất nhiều sự giải thích khác nhau, nhưng không có cách nào giải quyết được tình huống bây giờ.
Mức độ cậu suy sụp bây giờ không thua gì Hứa Nhã Bình.
“Con biết hiện tại có nói gì cô cũng sẽ không tin”, cuối cùng Thiệu Trạm đứng dậy, trước ánh mắt của Hứa Nhã Bình từng bước từng bước đi về phía bà, “Nếu đã bị cô phát hiện, vậy con sẽ nói thật cho cô biết.”
Cậu tiến lên trước một bước, Hứa Nhã Bình lùi về sau một bước.
Thiệu Trạm phát hiện ra có thể là do cậu ở bên cạnh Hứa Thịnh đã lâu, năng lực suy diễn cũng tiến bộ không ít. Cuối cùng cậu đứng trước mặt Hứa Nhã Bình, đến khi Hứa Nhã Bình không thể lùi được nữa, cậu mới khó khăn gằn từng chữ một: “Không sai, thật ra con chính là nhân cách thứ hai của Hứa Thịnh.”
Trong tình huống bây giờ, không có lời giải thích nào tốt hơn phương pháp tâm thần phân liệt, sau khi Thiệu Trạm thốt ra chỉ có thể nhắm mắt nói tiếp: “Từ góc độ tâm thần học mà nói, đây có thể được gọi là rối loạn nhân cách phân liệt.”
Cái từ “nhân cách thứ hai” vừa được nói ra, Hứa Nhã Bình hoàn toàn trợn tròn mắt.
Hứa Nhã Bình: “…Cái gì?”
——-
Sau khi Hứa Thịnh vào nhà, cậu cầm nửa thanh kẹo còn lại dựa lên cửa ngồi ở huyền quan rất lâu, kẹo trong miệng đã ăn hết, đầu lưỡi vẫn còn vương chút vị ngọt.
Cuối cùng cũng tách khỏi đám người lớp 7.
Hầu Tuấn nghe nói “Hứa Thịnh” cũng ngồi tàu điện ngầm về nhà, vừa hay tiện đường, cứ kéo theo cả Thiệu Trạm cùng đến ga tàu. Vì vậy hai người không có thời gian riêng tư, trước khi Thiệu Trạm rời đi chỉ nói với cậu: “Đưa tay đây.”
Sau đó nhét nốt nửa thanh kẹo còn lại vào trong tay cậu.
Màn bắn pháo hoa kết thúc, cậu nhìn Thiệu Trạm gọi điện cho Hứa Nhã Bình, trong đầu vẫn chỉ lặp đi lặp lại vài câu nói, đến bây giờ vẫn còn quanh quẩn, cuối cùng dừng lại ở một câu: Rất thích vẽ phải không?
——-
Tiếng gió ngoài cửa sổ dần ngưng lại, không khí bên ngoài trở nên loãng một cách ngột ngạt, giống như là điềm báo trước. Bầu trời đêm mang sắc màu u tối, đầy sự chán chường áp lực đè xuống.
Mặc dù nhân cách thứ hai chỉ là thuận miệng nói bừa.
Nhưng vài phút sau, Thiệu Trạm ngồi đối mặt với Hứa Nhã Bình, nghe thấy bà bối rối không biết làm sao hỏi: “Tại sao phải… Bắt đầu từ khi nào? Tại sao có thể như vậy?”
Thiệu Trạm nghĩ đến biểu cảm của Hứa Thịnh dưới bầu trời pháo hoa, đột nhiên nhận ra cậu coi như là “nhân cách thứ hai” của “Hứa Thịnh”, thật sự có mấy lời muốn nói với Hứa Nhã Bình.
Hồi lâu, Thiệu Trạm nói: “Hơn một năm trước.”
“Từ khi cậu ấy nghe thấy cuộc gọi của cô, biết hoàn cảnh của cô khó khăn, không đành lòng cãi nhau với cô nữa.”
Hứa Nhã Bình sửng sốt.
Làm thế nào cũng không nghĩ đến nghe được đáp án này.
“Cậu ấy rất thích vẽ.”
“Khi cô tìm việc làm, cậu ấy đã lén lút điền giấy đăng ký để cô thử trước.”
Thiệu Trạm dùng chính chuyện mà Hứa Nhã Bình từng đề cập tới trên bàn ăn trước đây, coi như là góc nhìn của “nhân cách thứ hai”. Những chuyện cậu nhắc đến đều là nói trúng tim đen, thậm chí giống như còn hiểu rõ hơn cả người trong cuộc là Hứa Nhã Bình: “Dù đi theo con đường nào cũng sẽ gặp phải nhiều khó khăn không lường trước được, nhưng cậu ấy gặp trở ngại khi đi theo con đường quan trọng mà cô vạch ra cho cậu ấy.”
“Nhân cách thứ hai” không nói dài dòng, nhưng nói câu nào cũng đi thẳng vào trọng điểm chính xác.
Chính xác đến mức khiến Hứa Nhã Bình hoàn toàn bị cậu dẫn dắt, còn tự hỏi ngược trong lòng mình: Là mình ư? Mình đã làm gì vậy?
Từ vị trí là một phụ huynh, thật ra Hứa Nhã Bình không hề để tâm đến chuyện “Hứa Thịnh rất thích vẽ”. Bà có thể áp đặt sự “kỳ vọng” mạnh mẽ lên người cậu thì vẫn sẽ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Bà cảm thấy theo nghiệp hội họa không vững chắc, khó đi, cho nên bà đã nghĩ con đường này là cửa ải khó khăn nhất nếu Hứa Thịnh đi theo.
Cậu trai ngồi đối diện bà, giọng nói lạnh lùng, đúng là quá khác so với Hứa Thịnh, nhưng trong tiềm thức bà đã nhận ra được có một mối liên quan nào đó không dùng lời diễn tả được giữa người trước mặt và Hứa Thịnh. Trong thoáng chốc, bà như quay ngược trở lại hơn một năm trước.
Ngày hôm đó cũng là một đêm mưa xối xả, bầu trời ngoài cửa sổ cũng trở nên nặng trĩu.Lời editor
Một trong những điều quan trọng nhất, quyết định chất lượng bản edit cả một bộ truyện chính là cách xưng hô. Khi edit đến chương này, mình vẫn còn một băn khoăn chưa thực sự giải đáp được. Đó là mẹ Hứa Thịnh khoảng bao nhiêu tuổi? Thông thường nếu con trai cả học cấp ba, nếu không có gì quá khác thường thì độ tuổi của người mẹ sẽ nằm từ khoảng 35-45 tuổi. Mình cứ băn khoăn nên gọi mẹ của Hứa Thịnh là “cô” hay “bà”. Có những lúc cảm thấy gọi cô sẽ trẻ và có đoạn hợp lí, nhưng có những lúc thấy gọi bà vẫn ổn hơn. Nhất là khi mẹ Hứa Thịnh là một bà mẹ đơn thân, bươn chải vất vả từ khi còn trẻ. Đến bây giờ gọi bằng “bà” vẫn có gì đó thuyết phục với mình hơn.
Mình chỉ muốn giải thích vài điều thôi. Mọi người có ý kiến gì thì cứ để lại comment góp ý kiến nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...