Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương



Tiếng nhạc trong phòng bao quá ồn, Hứa Thịnh chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của Thiệu Trạm, loáng thoáng nhận ra bốn chữ “không kiềm chế được”.

Thời điểm Thiệu Trạm gan lớn còn liều lĩnh bất chấp hơn cả Hứa Thịnh. Hứa Thịnh thường xuyên bị hình tượng “học thần” làm cho mê muội, cho nên quên mất trên người bạn trai mình còn có một khí chất chèn ép người khác rất riêng.

Hứa Thịnh ngây người một lúc mới liếm môi dưới.

Ngọt.

Ở những nơi khiến người ta điếc luôn thế này muốn ngồi chung một chỗ tán gẫu, hiển nhiên là một chuyện bất khả thi.

Hứa Thịnh đặt túi đồ ăn vặt đã mở lên bàn, lấy điện thoại di động ra nhắn một tin gửi Thiệu Trạm, nhắn xong thì quơ quơ điện thoại sang hướng Thiệu Trạm.

Thiệu Trạm cúi đầu, quẹt màn hình ra thấy một tin nhắn mới.

-Anh, đùa giỡn lưu manh nhỉ?

Thiệu Trạm còn chưa kịp trả lời, đối diện lại gửi thêm câu nữa.

-Bánh quy ăn ngon không?

Rõ ràng là quang minh chính đại nhắn tin, nhưng không hiểu sao Hứa Thịnh cứ thấy động tác nhỏ của Thiệu Trạm cứ có vẻ lén lút, giống như chuyện chuyền giấy trong giờ học sợ bị người ta phát hiện ra.

Điện thoại trong lòng bàn tay rung nhẹ.

-Tạm được.

-Ăn em ngon hơn.

Nếu như không phải trong căn phòng quá tối, Hứa Thịnh nghi ngờ tai mình sẽ đỏ hồng đến mức bị người ta phát hiện. Cậu đặt điện thoại sang bên cạnh, đứng dậy mở một chai nước nhìn giống như nước trái cây———-gần nửa thùng đồ uống trên bàn vẫn là của tiệm luôn, được đưa tới tận phòng, không biết là của thương hiệu nào, Hứa Thịnh lười dùng ống hút, cầm luôn cả chai ngửa cổ tu một ngụm.

Hầu Tuấn tranh giành nửa ngày vẫn không đấu nổi với đám con gái cuồng thần tượng, muốn quay đầu gọi “Thịnh ca chọn bài không——–“, đúng lúc ấy thấy bóng hai người Hứa Thịnh và Thiệu Trạm tách ra, Hầu Tuấn bị người bên trên đẩy một cái, lại không chú ý gọi Hứa Thịnh nữa, bây giờ tiếp tục gọi mới nhận ra Thịnh ca của cậu ta vẫn đang duy trì tư thế vừa xong ngồi trên ghế salon, bánh quy trong miệng đã ăn hết, Thiệu Trạm ngồi bên cạnh cậu.

Hầu Tuấn gọi: “Hai vị đại ca không ra làm một bài à?”


Hứa Thịnh cũng nói: “Mấy cậu cứ hát trước đi.”

Hầu Tuấn không nghe rõ, tưởng là cậu đang nói tên bài hát, gân giọng hét lên: “Bài gì cơ?”

“…”

Hứa Thịnh vốn không có ý định hát, câu hỏi của Hầu Tuấn khiến cậu đâm lao phải theo lao, chỉ đành một tay cầm chai thủy tinh, một tay đánh chữ hỏi Thiệu Trạm muốn nghe gì.

S: Muốn nghe bài gì?

Thi thoảng Thiệu Trạm cũng có nghe nhạc, tất cả đều là ca khúc tiếng Anh, chủ yếu là để mở rộng vốn từ vựng, vì vậy cậu nhắn lại một dòng tiếng Anh.

Dòng tiếng Anh ngắn gọn này lại làm khó Hứa Thịnh, cậu hoàn toàn bất lực với bài hát mà bạn trai mình chọn. Thôi thì cậu lại hát mấy bài tình ca cho Thiệu Trạm nghe vậy.

S: …

S: Đọc không hiểu, không biết hát, vẫn là tôi nên tự mình chọn vậy.

Cuối cùng Hứa Thịnh chọn một bài tình ca tương đối hot gần đây, tên là “Tỏ tình”. Trước khi đến bài hát của cậu, Khưu Thu và mấy bạn nữ sinh vẫn vừa hát vừa nhảy trước mặt, còn hô to tên thần tượng mình thích. Sau khi bài hát kết thúc, bầu không khí yên tĩnh trong chớp mắt, khúc nhạc dạo đàn ghi-ta bài hát của cậu vang lên.

Bài hát này có tiết tấu rất chậm, ca sĩ gốc là một giọng nam rất ôn nhu, Hứa Thịnh tắt bài hát gốc đi, cầm cái chai còn chưa uống xong trong tay, đứng dậy đi lên phía trước, nhận lấy micro từ tay Khưu Thu.

Chờ tiếng ghi-ta trôi qua, Hứa Thịnh mới đếm nhịp vào hát câu đầu tiên.

“Anh đẹp trai” và “Tình ca” là hai từ một khi có liên quan đến nhau sẽ khiến cho người ta không nhịn được phải mơ tưởng viển vông, nhất là học sinh thời nay, rất dễ dàng rung động.

Không ai phát hiện ra có một ánh mắt từ trong góc phòng vẫn luôn dõi theo Hứa Thịnh.

Trước màn hình chỉ có một cái ghế duy nhất, Hứa Thịnh giẫm một chân lên đất, hát rất tùy ý, ngón tay cầm lấy chai thủy tinh, giọng hát hoàn toàn khác với ca sĩ gốc, trong sáng mà rõ ràng.

Dáng vẻ Hứa Thịnh hát tình ca ngược lại còn rất phù hợp với gương mặt cậu, hơn nữa đúng là còn biết hát, giọng hát dễ nghe, âm điệu cũng chính xác, tùy tiện chọn bừa một người, thừa dịp đang nhạc đệm không lời giữa bài hát ngẩng mắt lên cười một chút, kéo bầu không khí lên nói: “Tiếng vỗ tay đâu rồi?”

Vừa dứt lời, những người khác phối hợp vỗ tay.

Hứa Thịnh: “Hoan hô lớn tí nữa.”


Những người khác lập tức: “Woo——–“

Khưu Thu giơ điện thoại ghi hình, hiếm khi nào được trải qua sinh nhật ở trường, dù sao cũng phải kỷ niệm tốt một chút, ống kính trong tay lướt qua người Hứa Thịnh: “…Tim tôi đập nhanh quá đi à.”

Hầu Tuấn: “Tôi cũng thế, sao Thịnh ca có thể đẹp trai như vậy?”

Đàm Khải: “Hoa khôi lớp tim đập nhanh cũng được, con khỉ cậu mau kiềm chế lại đi, tim cậu không thể đập quá nhanh được.”

Ống kính vô tình lắc lư về phía bên kia, như cố ý quay cả người Thiệu Trạm, xuyên qua một tấm màn đen ngắn ngủi, nối hai ống kính lại với nhau.

Hứa Thịnh hồi tưởng lại thời điểm cậu và Thiệu Trạm bày tỏ cùng nhau, cậu đứng trên tường, chỉ có hai người bọn họ biết. Nhưng bây giờ, cậu đứng trước mặt những bạn cùng lớp hát xong ca khúc này, trong tiếng vỗ tay trọng thể, thật giống như là một lần tỏ tình nữa bằng phương thức khác, mặc dù lần này cũng vẫn chỉ có hai người bọn họ biết.

Nhưng vẫn có một cảm giác bí mật, niềm vui không kiềm chế được.

Hứa Thịnh làm nóng bầu không khí, sau khi cậu hát xong thì có một thí sinh không biết xấu hổ nhanh chân hơn đi lên, không chỉ yêu cầu tiếng vỗ tay mà còn muốn mọi người khen: “Vậy thì, trước khi tôi thể hiện giọng hát tuyệt vời của mình, cho mọi người thời gian ba phút, cho phép các cậu khen tôi, tôi sợ lát nữa tiếng nhạc đệm quá lớn, không nghe thấy lời khen ngợi của các cậu.”

Hứa Thịnh nói thẳng không khen được: “Tự Cường, cậu đừng hát nữa.”

Viên Tự Cường muốn rơi lệ lã chã: “Tại sao mấy người phối hợp với Thịnh ca mà không phối hợp với tôi chứ?!”

“Trình độ của Thịnh ca thế nào?” Hầu Tuấn chế giễu nói, “Trình độ của cậu thì sao, cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương à?”

“…”

Viên Tự Cường kêu: “Tôi mặc kệ! Khen tôi trước cơ!”

Cuối cùng vẫn là Hầu Tuấn vắt hết óc mới nghĩ ra được một câu: “Cậu cứ phải cố ép bọn tôi phải không? Được, cậu trâu bò nhất nhóm, cậu là Châu Kiệt Luân* của Lâm Giang!”

*nhạc sĩ, ca sĩ, nhà sáng tác, nhà sản xuất âm nhạc, diễn viên, đạo diễn người Đài Loan

Khưu Thu bị bọn họ chọc cười, điện thoại trong tay chụp hình lia lịa.

Đối với học sinh của Lục Trung Lâm Giang mà nói, học tập chiếm quá nhiều thời gian trong thời cao trung, mỗi ngày trừ giải đề thì chính là giải đề, một tháng hiếm khi nào được về nhà một chuyến cũng vẫn phải làm bài tập. Thời gian bận rộn ngay cả gội đầu cũng ngại mất thời gian, những lúc thảnh thơi thả lỏng thế này rất hiếm thấy.


Chai nước trong tay Hứa Thịnh sau khi uống xong còn cảm thấy ngon, vì vậy mở thêm chai nữa, uống hẳn vài ba chai, không biết là không khí trong phòng bao quá nóng hay bí bách thế nào mà khiến người ta luôn có cảm giác phiêu.

“Cậu có cảm thấy nóng không?” Tiếng nhạc đệm nhỏ đi, Hứa Thịnh nhích lại gần Thiệu Trạm, “Sao tôi cứ thấy bay bay?”

Khóe mắt Hứa Thịnh hơi đỏ, lúc nói chuyện cảm xúc không bình thường lắm, thậm chí cách thức nói chuyện còn có phần quen thuộc.

Thiệu Trạm nhanh chóng nghĩ đến dáng vẻ say rượu của Hứa Thịnh trong tiệc ăn mừng lần trước.

Thiệu Trạm rút chai “đồ uống” trong tay cậu ra, mượn ánh sáng điện thoại mới nhìn rõ chữ viết tên thân chai: Rượu trái cây, rượu 15 độ.

Thiệu Trạm im lặng một hồi, hỏi: “Cậu uống mấy chai rồi?”

Hứa Thịnh nhìn cậu chăm chú, xòe ba ngón tay ra nói: “Uống…một chai òi.”

“…”

Xem ra say thật rồi.

Nồng độ của rượu trái cây không cao, nhưng Hứa Thịnh uống nhiều, lúc uống không có cảm giác gì, chờ đến khi cơn say trào lên mới nhận ra rượu này có tác dụng lớn nhưng tốc độ lại quá chậm.

Hứa Thịnh vừa nói “bay bay” trong miệng, vừa muốn thò tay với lấy chai rượu. Thiệu Trạm chỉ có thể nắm tay cậu giữ lại: “Đừng uống nữa.”

Tay Hứa Thịnh bị người ta giữ chặt, không thể lấy được chai rượu, theo bản năng trả lời: “Ò.”

Đầu tiên cậu yên tĩnh một lúc, sau đó dứt khoát nghịch ngón tay Thiệu Trạm, rũ mắt xuống, giống như tìm thấy đồ chơi yêu thích, đầu ngón tay mát lạnh do cầm chai rượu nhẹ nhàng nắn nắn khớp xương ngón tay chàng trai. Ánh sáng trong phòng bao không đủ sáng, động tác nhỏ như vậy cũng không khiến người ta chú ý tới.

Phòng bao đặt bốn tiếng, hát xong đi ra ngoài thì sắc trời đã tối. Mặc dù không ăn cơm tối nhưng buổi trưa ăn nhiều, cộng thêm trong phòng bao hát karaoke ăn quà vặt và trái cây không ít, cho nên có thể bỏ qua luôn bữa tối.

Hứa Thịnh không nhớ mình rúc người ngủ trên ghế salon từ lúc nào, tửu lượng của cậu thật sự rất kém, ba chai rượu vào bụng ngay cả người ngối đối diện là ai cũng không nhận ra nổi, nghe thấy giọng Thiệu Trạm mới mở mắt ra.

“Đứng lên, đi thôi.”

“…”

Những người khác ồn ào đi ra ngoài, trong phòng bao chỉ còn lại hai người bọn họ. Giọng Hầu Tuấn vọng vào từ bên ngoài căn phòng: “Trạm ca, hai cậu nhanh lên chút nào.”

Hứa Thịnh ngủ một giấc, ý thức cũng mông lung quay lại, nhưng tốc độ suy nghĩ vẫn cực kỳ chậm chạp. Bốn chữ Thiệu Trạm vừa nói lượn lờ trong đầu cậu mấy vòng, vẫn còn đang tiêu hóa dở thì nghe thấy Thiệu Trạm nói tiếp: “Muốn tôi ôm cậu về không?”

Trong tiềm thức của Hứa Thịnh đại khái vẫn còn nhớ lần trước say rượu đã làm ra những chuyện gì.

Cậu không đợi Thiệu Trạm nói xong, chủ động vòng tay qua cổ Thiệu Trạm, nhỏ giọng nói: “Ôm.”


Mặc dù Thiệu Trạm rất muốn ôm người về, nhưng mà những bạn học khác của lớp 7 vẫn còn đang chờ ở cửa.

Thiệu Trạm dùng tư thế này ôm cả người từ ghế salon lên, chờ cậu tự đứng vững được mới nói: “Có thể đi được không?”

Hứa Thịnh miễn cưỡng có thể đi được, chỉ cần Thiệu Trạm dắt là được. Nhóm người lớp 7 đi thang máy xuống trở về. Hứa Thịnh vẫn choáng váng, mơ hồ nghe thấy Hầu Tuấn hỏi một câu “Thịnh ca sao thế?”, sau đó Thiệu Trạm trả lời “Cậu ấy uống nhiều rồi.”

Ban đầu Hầu Tuấn để ý đến hai người họ nắm tay nhau, nghe được ba chữ “uống nhiều rồi” thì không nghĩ nhiều nữa. Mấy người đi tới cổng trường thì tách ra: “Mấy chai rượu trong cái thùng trên bàn phải không? Tôi cũng có uống, nồng độ cũng cao lắm, dựa vào tửu lượng của Thịnh ca chắc chắn là không ổn… Vậy cậu phụ trách đưa Thịnh ca về nhà, tôi và bọn Đàm Khải về lớp làm bài tập.”

Nói xong, nhóm người tách ra.

Hứa Thịnh đi theo Thiệu Trạm lên tầng, đi đường một lúc bị gió thổi khiến năng lực suy nghĩ tỉnh táo ra không ít. Thiệu Trạm về phòng mình tìm thử xem có thuốc giải rượu không, sau đó mới đưa Hứa Thịnh về, nhưng khi tìm đồ trong ngăn bàn xong, quay người lại đã bị Hứa Thịnh ôm dính lấy ra cửa.

Hứa Thịnh cúi đầu xuống, cằm đặt trên vai Thiệu Trạm, giọng có hơi khàn, mãi mới nói: “Ôm nữa cơ, lúc nãy ôm không đủ.”

Năm ngón tay Thiệu Trạm nhẹ nhàng cắm vào trong tóc Hứa Thịnh, sau đó hơi dùng lực ép cậu ngẩng đầu lên, lạnh giọng hỏi: “Chỉ ôm thôi sao?”

Đã không thể phân biệt được rõ ai dựa sát gần ai trước, cũng dần dần không phân biệt được hô hấp của ai, có thể do Hứa Thịnh uống rượu, tất cả nụ hôn đều mãnh liệt như rượu mạnh vậy. Môi dưới Hứa Thịnh đau nhói, theo bản năng đưa đầu lưỡi liếm một chút nhưng chạm vào của Thiệu Trạm. Nụ hôn sau khi say rượu này còn ác liệt hơn vài lần trước, dường như muốn thiêu cháy hết tất cả lý trí còn sót lại.

Thiệu Trạm véo eo Hứa Thịnh, khó khăn lắm mới dừng được ý định tiếp tục ra tay: “Được rồi, tối nay nếu muốn nghỉ ngơi cho khỏe, đừng có trêu chọc tôi thêm nữa.”

Hứa Thịnh không đáp, chếnh choáng suy nghĩ mông lung nhìn chằm chằm cục xương nhô ra ở cổ họng chàng trai một lúc, sau đó thân thể phản ứng còn nhanh hơn đầu óc, bản thân cũng không kịp phản ứng đã há miệng khẽ cắn lên.

Miếng cắn này giống như một sự ám chỉ ngầm cho phép.

Hứa Thịnh cắn xong không những không dừng lại mà còn nghiêng đầu, cắn lên những đầu ngón tay muốn đẩy cậu ra của Thiệu Trạm. Hôm nay cậu mặc chiếc quần jean màu đen cạp trễ.

Bị ẩn giấu dưới vạt áo là cơ bụng cùng nhân ngư tuyến* như ẩn như hiện.



Cảm giác này đáng lẽ ra phải quen thuộc nhưng sự chuyển động lại ngập tràn sự xa lạ, bị người khác nắm trong tay cảm giác hoàn toàn khác nhau. Cả người cậu giống như ngọn lửa, trong đầu trống rỗng không còn âm thanh nào. Thiệu Trạm ghé sát bên tai cậu, nhỏ giọng bảo cậu gọi anh đi, cậu liền khàn giọng gọi một tiếng.

Đến khi cậu hoàn toàn không còn sức, lại nghe thấy Thiệu Trạm thấp giọng bên tai cậu, nói “Giúp tôi”.

Bóng đêm âm thầm, cảm giác chếnh choáng ngà ngà say giống như ngọn lửa liên miên, đậm đặc, không quan tâm đến mọi thứ, tựa như phải đốt cháy con người, cuối cùng chỉ còn lại những cục giấy rải rác trên đất cần dọn dẹp.*nhân ngư tuyến


//
May mắn nhỏ bé chương 13 Thu Tịch cácMay mắn nhỏ bé chương 13 Thu Tịch các

Lời editor: Không hold kịp:> *cry hai hàng lệ vì xúc động*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui