Cuối cùng Hứa Thịnh nhân lúc cổng trường đã mở thì quay lại trường.
Cậu trà trộn vào dòng người đi vào, hiếm khi nào giờ tự học buổi sáng không đến muộn, chịu đựng cả một đêm, vừa vào lớp một cái là nằm xuống ngủ bù.
Lúc Thiệu Trạm vào lớp, Hứa Thịnh đang ngủ.
Cậu đứng sau lưng Hứa Thịnh, vỗ tay lên đầu cậu ấy một cái: “Cả đêm hôm qua cậu không ngủ à?”
Dường như Hứa Thịnh rất mệt mỏi, lười nhúc nhích, một tay đặt sau gáy, ngủ một cách quang minh chính đại, có lẽ nghe thấy tiếng ai nói, ngón tay không chịu được cử động: “…Buồn ngủ, đừng quấy rầy.”
Tư thế ngủ của cậu giống hệt như lần ngủ trong lần thi khảo sát đầu năm, nếu để cho Cố Diêm vương nhìn thấy có thể đứng trên hành lang mắng cả một giờ tự học buổi sáng luôn.
Thiệu Trạm không nói thêm nữa, không ồn ào ảnh hưởng tới cậu, để mặc cho Hứa Thịnh ngủ tiếp.
Hầu Tuấn và Đàm Khải cười cười nói nói đi vào lớp, đang định xuống hàng cuối tìm Hứa Thịnh tào lao, từ xa đã thấy cuối lớp rất yên tĩnh: “…Thịnh ca?”
Thiệu Trạm ngồi bên cạnh cậu, trên giấy nháp vẫn đang viết đáp án, không ngẩng đầu nói: “Cậu ấy đang ngủ, có chuyện gì không?”
Hầu Tuấn, Đàm Khải: “…Thật ra cũng không có chuyện gì lớn.”
Thẩm Văn Hào đã thu xong bài tập của các tổ khác, đang muốn tìm Hứa Thịnh nói chuyện, cất giọng: “Thịnh ca nộp bài tập chưa ấy nhở? Con khỉ, cậu cũng nộp đi.”
Thẩm Văn Hào gãi đầu thể hiện sự đãng trí, sau đó định chờ Hứa Thịnh thức dậy nộp bài tập, không ngờ lúc ấy Thiệu Trạm lại rút bài tập từ trên bàn Hứa Thịnh ra đưa cho cậu ta.
Thẩm Văn Hào: “…”
Cảnh tượng này trông vô cùng thần kỳ. Trong mắt bọn họ từ trước đến nay, hình tượng của Thiệu Trạm là không thích gần gũi với người khác, tác phong làm việc chắc chắn là hành vi mẫu mực tiêu chuẩn, bên cạnh lại đang có một người cứ như vậy nằm ngủ một cách ngang nhiên như thế, hơn nữa Thiệu Trạm còn có ý định bảo vệ cậu ấy, cảm giác tương phản rất mạnh mẽ.
Nếu bọn họ mà biết tất cả bài tập ngày hôm qua của Hứa Thịnh đều do Thiệu Trạm làm hộ có lẽ càng khiếp sợ hơn.
Cả đêm qua Thiệu Trạm dùng mấy quyển vở bài tập vốn dùng để bổ túc, bây giờ cậu bắt chước nét chữ của Hứa Thịnh càng ngày càng giống———-thật ra cũng chẳng có gì khó khăn, chính xác mà nói chỉ cần viết xấu thôi mà.
Ước chừng Hứa Thịnh ngủ nửa buổi sáng, mãi đến khi ra sân mới tỉnh.
Thật ra cậu chưa có hoàn toàn ngủ say, cho dù trong phòng học có yên tĩnh đến mấy đi chăng nữa thì vẫn sẽ có tiếng ồn, nhất là khi có giáo viên gọi tên mình: “Hứa Thịnh! Giờ học còn ngủ, bảo em ấy đứng lên, không tỉnh táo ra đứng một lúc là tỉnh ngay.”
Là giọng của Chu Viễn, Hứa Thịnh đang định mở mắt ngồi dậy, bên cạnh vang lên một giọng nói.
Nhưng âm thanh này loáng thoáng nghe không rõ như bị thứ gì ngăn cách, giống như xuất hiện ở trong mơ vậy.
“Thầy ơi”, âm thanh kia nói, “Cậu ấy không khỏe.”
Chu Viễn là người dễ nói chuyện, cộng thêm người nói đỡ cho Hứa Thịnh lại là Thiệu Trạm, cuối cùng viên phấn vừa viết trong tay ông cũng không ném xuống: “Vậy à? Nếu thật sự không khỏe thì xuống phòng y tế xem ngay đi, không được nữa thì về thẳng ký túc xá mà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng gắng gượng chịu đựng.”
Hứa Thịnh ngủ bù cho đủ giấc xong, ý thức cũng quay về, ngồi dậy.
Phát hiện ra trong đầu mình tất cả đều là giọng nói của Thiệu Trạm.
Giờ này tất cả người trong lớp đều đã ra sân tập hợp.
Trên sân trường, âm thanh loa đài rất lớn truyền tới tòa nhà lớp học thông qua những ô cửa sổ đang mở.
Hứa Thịnh vò tóc, uống một ngụm nước, sau đó mở điện thoại ra, thấy được tin nhắn Khang Khải gửi tới nửa tiếng trước.
Khang Khải: Em đến hội trường rồi.
Hứa Thịnh trả lời: Tôi vừa tỉnh ngủ.
Khang Khải: Anh như vậy mà không bị giáo viên trường anh đánh chết à?
Hứa Thịnh: Không biết.
Khang Khải cảm thấy không ổn, quả nhiên Hứa Thịnh lại gửi thêm câu nữa: Tôi có bạn cùng bàn của mình che chở, cậu ấy còn làm bài tập giúp tôi. À thôi, nói với cậu cái này làm gì.
Khang Khải: Cút ngay và luôn, cố tình khoe khoang với em đúng không? Có suy nghĩ đến cảm nhận của em không hả?
Ngón tay Hứa Thịnh khựng lại: Cậu không cảm thấy bất ngờ gì sao?
Khang Khải mất vài giây mới phản ứng được bất ngờ là chỉ cái gì: Anh không thẳng đâu phải chuyện gì quá bất ngờ? Bình thường em thấy dáng vẻ của anh cũng không có hứng thú gì với nữ sinh, hơn nữa em cảm thấy cái hoa tai của anh khá là GAY từ lâu rồi, chỉ là vẫn luôn ngại không dám nói thôi.
Hứa Thịnh: …
Khang Khải: À, anh còn phân biệt được thương hiệu màu sắc son môi, mẹ em đi dạo phố anh còn có thể làm tham mưu, đúng là đỉnh của đỉnh.
Lúc này người nói cút đổi thành Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh nhắn xong từ “Cút“, lại không nhịn được gửi thêm câu nữa: Cậu nói xem tôi nên theo đuổi cậu ấy thế nào?
Bên Khang Khải im lặng mãi.
Rõ ràng không ngờ Hứa Thịnh sẽ có động lực hành động mạnh như thế, nhưng mà suy nghĩ kỹ thử mà xem, cũng cảm thấy rất hợp lý.
Từ trước đến giờ Hứa Thịnh là một người có phong cách cá tính như vậy, mạch não cũng khác với người bình thường. Cậu dám biến bức tranh bầu trời thành một khay thuốc màu bị đánh đổ dứt khoát thành như vậy, khoe khoang cũng không quá đáng, lối hành động chưa bao giờ bình thường cả.
Thật ra Khang Khải nghĩ nhầm rồi, cậu không hề nhanh một chút nào, cái vấn đề này Hứa Thịnh đã suy nghĩ cả đêm qua.
Tối hôm qua cậu nằm trên bàn mở điện thoại ra xem lại lịch sử nhắn tin của mình và Thiệu Trạm mãi, từ lần đầu tiên cậu và Thiệu Trạm bị hoán đổi thân thể, rồi cứ thế xem đi xem lại từ đầu đến cuối lịch sử chat.
Cũng đã rất nhiều lần nghĩ đến việc khắc chế.
Nhưng chính là…không nhịn được.
Kinh nghiệm theo đuổi người khác của Hứa Thịnh là một con số 0 tròn trĩnh, không có bất kỳ thứ gì để tham khảo, nhưng mà nếu đã xác định mục tiêu, vậy trước tiên phải lập kế hoạch ra đã.
Từng bước từng bước tiến tới,
Đầu óc Hứa Thịnh hiếm khi nào rõ ràng, cậu suy nghĩ một chút đến anh em xung quanh mình: Cẩu độc thân muôn đời Khang Khải, Trương Phong mặc dù đã từng theo đuổi người ta nhưng chưa một lần nào thành công.
Cậu cảm thấy bản thân thật sự không thận trọng khi kết bạn gì sất, thời khắc quan trọng mà một người có năng lực cũng không có.
Hứa Thịnh cảm khái xong, quyết định vẫn cứ phải tự lực cánh sinh, cậu mở một trang web ra tìm kiếm: Làm thế nào để theo đuổi crush?
Trên trang web tải xong rất nhanh, bỗng chốc trên đó hiển thị một câu trả lời tốt nhất:
Cảm ơn vì yêu cầu.
Đầu tiên hay chuẩn bị sẵn một trái tim chân thành, và hãy sẵn sàng làm một kẻ đánh rơi liêm sỉ.
Hứa Thịnh: “…” Cũng được.
Điều thứ nhất phù hợp, điều thứ hai cũng có thể phù hợp với cậu.
Mục hỏi và đáp chủ yếu được chia thành mấy phần: Hỏi han ân cần, thấu hiểu sở thích của người ấy, cải thiện bản thân, bày tỏ ở nơi có ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt, từ từ lên kế hoạch.
Hứa Thịnh tra xong thì cất điện thoại di động vào trong ngăn bàn, sau đó đi nhà vệ sinh, lúc quay về đúng lúc gặp bạn học lớp 7 vừa giải tán về lớp.
Rõ ràng Thiệu Trạm lẫn trong đám người nhưng Hứa Thịnh vẫn có thể liếc một cái là nhận ra. Bọn Hầu Tuấn vây xung quanh cậu vừa nói vừa cười, Thiệu Trạm vẫn mang dáng vẻ không hòa đồng đó, nhưng mà không từ chối, thi thoảng cũng sẽ đi theo đáp lại đôi câu.
Hầu Tuấn thân là lớp trưởng không thể không quan tâm đến bạn cùng lớp: “Thịnh ca, tỉnh rồi thấy thế nào? Thân thể có khỏe không? Sức khỏe của bản thân phải chú ý vào đấy, lần sau không thoải mái đừng gắng gượng chịu đựng.”
“Vô cùng khỏe”, Hứa Thịnh nghĩ thầm sự ân cần hỏi han của Hầu Tuấn đúng lúc thật, đợi lát nữa cậu phải làm sao để phát huy. Cậu chuyển hướng sang Thiệu Trạm, “khụ khụ” vài tiếng rồi nói, “Cậu…ra ngoài sân có nóng không?”
Ban đầu Thiệu Trạm muốn hỏi cậu ngủ đã đủ chưa, có cần về ngủ tiếp nữa không.
Bất thình lình nghe được Hứa Thịnh nói như vậy, không kịp phản ứng theo: “…” Có phải cậu ấy chưa tỉnh không?
Hứa Thịnh tiếp tục nói: “Từ ngoài sân vào lớp có ổn không? Mấy ngày gần đây nhiệt độ rất cao, cẩn thận bị cảm nắng.”
Lần này không chỉ Thiệu Trạm không biết cậu muốn làm gì, ngay cả Hầu Tuấn đứng bên cạnh cũng hết sức mờ mịt.
Kỳ thi giữa kỳ tới gần, giáo viên các bộ môn chủ yếu tập trung ôn tập, khi lên lớp cho luyện qua rất nhiều đề thi giữa kỳ của những năm gần đây.
Cả ngày hôm nay, Thiệu Trạm nghe được không ít những lời khó hiểu từ Hứa Thịnh.
Ví dụ như cậu vừa mới lật bài thi qua một trang, người bên cạnh đã viết xong những câu có thể làm được, đang chống đầu, híp mắt, trong tay còn xoay bút, nói một câu: “Bạn cùng bàn, cậu có mệt không? Có muốn dừng lại làm một vài bài tập cho mắt nghỉ ngơi không?”
Mạch tư duy giải đề của Thiệu Trạm dừng lại: “Tôi không mệt.”
Hứa Thịnh: “Lao động nghỉ ngơi kết hợp, tôi kể truyện cười cho cậu nghe nhé?”
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh ân cần hỏi han hơn cũng không quên cải thiện bản thân, thể hiện mình là một người nghiêm túc nghe giảng: “Tiết này thầy giảng bài nghe cũng không tệ lắm.”
Thiệu Trạm đặt bút xuống, nhìn sang người bên cạnh mình, tóc mái rũ trước trán. Thật ra bình thường cậu không nói lời nào mà chỉ nhìn, người ta vẫn có thể thấy được thấp thoáng bóng dáng của một giáo bá. Bản thân cậu cũng không phải người có tính cách quá tốt, trông giống như đã thu lại bớt tính cách trước đây, nhưng cũng chỉ là trông như, lúc nói chuyện vẫn lạnh lùng như cũ. Thế nhưng lúc nhìn Hứa Thịnh lại vô tình khiến giọng nói dịu dàng hơn: “Muốn làm gì? Có chuyện gì cần nhờ tôi à?”
Không có.
Muốn theo đuổi cậu.
Hứa Thịnh nghĩ thầm trong lòng.
“Tôi”, Hứa Thịnh nói, “…Quan tâm cậu.”
Cả một ngày Hứa Thịnh ân cần hỏi han không có hiệu quả khiến ý đồ của cậu thất bại. Hứa Thịnh định thử cái “Thấu hiểu sở thích của người ấy” xem sao, cậu suy nghĩ. Bình thường Thiệu Trạm nếu không phải giải đề thì cũng là vừa đi trên đường vừa giải đề———-vì vậy sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, cậu đi ra tiệm sách mua một bộ đề.
Thiệu Trạm trở về phòng, tắm xong kéo cửa đi ra, còn đang phân tích sự “quan tâm” khó hiểu của Hứa Thịnh ngày hôm nay, cuối cùng vẫn không thành công.
…Trong đầu Hứa Thịnh đang nghĩ cái gì vậy?
Thiệu Trạm sửa lại một đề thi làm sai, quẹt điện thoại di động, hiếm thấy mở tin nhắn trong nhóm.
Trong nhóm đang loading mấy trăm cái tin nhắn vây xung quanh câu nói lúc trước của Thiệu Trạm.
Giữa chừng trọng tâm câu chuyện còn bị tổ lái sang chuyện khác mấy lần, mãi mới đến một dòng tin nhắn quay lại hỏi tình hình mới nhất của Thiệu Trạm.
-Cho nên bây giờ thế nào?
Thiệu Trạm nhìn vào khung chat một hồi mới trả lời: Không kiềm chế được, định theo đuổi cậu ấy.
Thiệu Trạm nói theo đuổi, không phải là không có chuẩn bị. Cậu chọn một hình ảnh hàm số rất nổi tiếng, cái đồ thị của hàm số (x2y2)2 – 2ax(x2y2) = 2a2y2 này nếu vẽ ra sẽ là hình trái tim, còn được gọi là đường cardioid*.
Hôm nay Hứa Thịnh mang bài tập và bài thi trên lớp sang phòng Thiệu Trạm làm bài như mọi khi, còn mang tới cả quyển sách cậu vừa mua ở tiệm, nghiêm túc tặng quà: “Đây là ‘Đề Khố Đại Toàn*’, tôi cảm thấy rất phù hợp với cậu, cậu nhìn tên sách có thích không?”
*Đề Khố Đại Toàn: Ngân hàng câu hỏi
Thiệu Trạm đang định đưa tờ giấy viết hàm số qua: “…”
Khang Khải rất hiểu tính cách của Hứa Thịnh.
Nếu Khang Khải ở Lục Trung Lâm Giang, chắc chắn sẽ phun ra ngay một câu “Mẹ kiếp”. Hứa Thịnh đích xác là một cầu thủ chơi bóng thẳng, nhưng cậu ấy đặc sắc ở chỗ, nếu sút thẳng ra ngoài, giữa chừng hoàn toàn có biến đổi thành đường chữ S. Quả bóng mà cậu đá mẹ nó rất biến hóa, rất mê muội, bạn gần như không nhìn thấu được đường bóng của Hứa Thịnh.
Rõ ràng, Thiệu Trạm xem không hiểu.
Lần đầu tiên Hứa Thịnh theo đuổi người ta, hoàn toàn chẳng biết trận bóng này mình đá như thế nào.
Đá đến nỗi khiến đối phương mờ mịt.
Rất băn khoăn.
Thiệu Trạm hoàn toàn không hiểu ý cậu.
Cả ngày hôm nay Hứa Thịnh đều có thái độ rất không bình thường, Thiệu Trạm hỏi: “Cậu mua đề làm gì?”
Hứa Thịnh: “Thấy thì mua cho cậu luôn.”
Thiệu Trạm nghĩ thầm chẳng liên quan gì cả, cho dù hôm nay Hứa Thịnh không bình thường, hình ảnh hàm số vẫn phải để cậu vẽ được.
Thiệu Trạm: “Cho cậu một đề bài, cậu vẽ hàm số đi.”
Hứa Thịnh: “?”
Thiệu Trạm: “Không biết thì tôi dạy cậu.”
Hứa Thịnh “ồ” một tiếng, sau đó nhìn một dãy hàm số đọc không hiểu: “…”
Thiệu Trạm biết Hứa Thịnh chắc chắn vẽ không nổi, nhưng cậu có thể dạy cậu ấy khái niệm cơ bản, hướng dẫn cậu ấy vẽ ra được cái đồ thị này———–
Thiệu Trạm mang theo ý nghĩ này, hướng dẫn liền một phát hai tiếng.
Câu hỏi hàm số này thật sự đã vượt quá phạm vi năng lực của Hứa Thịnh, hơn nữa Thiệu Trạm lại không nói rõ cuối cùng rốt cuộc thứ cậu phải vẽ là cái gì, giữ lại đúng một phần cuối cùng để cậu tự suy ra. Hứa Thịnh mất hai tiếng đồng hồ chỉ để giả quyết đề hàm số này, cuối cùng ánh đèn trong ký túc xá tắt ngúm.
Hứa Thịnh nhìn vào khoảng không tối mịt trong phòng nói: “…Tôi giải không ra, hay là bỏ đi.”*Đồ thị hình tim cardioid
//
Lời editor: Tôi thấy đâu đó bóng dáng của Cố Vị Dịch trong này, xài đồ thị tỏ tình nhưng fail =))) Tình hình là định tối nay chạm mốc chương 70 mà bận đột xuất rồi, hẹn mọi người ngày mai nha:3