Lầu 1989: Cậu ở phòng thi cuối cùng, tôi ở phòng thi đầu tiên, khoảng cách giữa tôi và cậu quá xa, nếu cậu không thể nào đến gần, vậy hãy để tôi đi về phía cậu.
Lầu 1990: Lầu trên đang giải thích, đây nhất định là tiếng lòng của học thần chúng ta!
Lầu 1991: Có một lời tôi đã nói đến mệt mỏi…
Lầu 1992: Trạm Vô Bất Thịnh szd.
…
Cũng may sau lần đó, Hứa Thịnh sinh ra hậu di chứng lúng túng với Tieba, không đăng nhập vào tài khoản Tieba của mình nữa, nếu không cậu sẽ kinh ngạc phát hiện ra một mình cậu đã dùng sức nâng cp* hùng mạnh lên thế nào, rainbow fart* chính là do cậu thổi, thi tháng cũng là do chính cậu thi.
*cp là couple
*chú thích về rainbow fart xem lại chương 20
Trừ những người này ra, tất cả thí sinh của phòng thi cuối cùng cũng cảm thấy kì dị: Chẳng phải thi giữa kỳ sẽ được thi cùng một phòng thi với học thần sao?
Bọn họ tưởng tượng thử thế trận kỳ thi giữa kỳ, không hẹn mà cùng bị dọa đến tóc gáy dựng đứng, đây đúng là một chuyện hiếm thấy trong cuộc đời của một học sinh kém bọn họ.
Các bạn học lớp 7 như người xem ngồi ăn dưa, cũng không kiềm chế được sự nghi vấn trong lòng, sau giờ Thể dục, Hầu Tuấn nắm cổ áo đồng phục quạt gió: “Trạm ca, tiết trước lớp bên cạnh có hai người đang đánh cược, nói nếu cậu có thể thi đạt hạng hai từ dưới lên, cậu ta sẽ đi ăn cứt ngay. Bây giờ bọn họ đang bị bạn học cùng lớp ấn đi nhà vệ sinh, chuyện gì sẽ xảy ra đây?”
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh: “…”
Thiệu Trạm không chỉ phải suy nghĩ để đối phó với giáo viên bộ môn, còn phải ứng đối với cả khối thậm chí là học sinh toàn trường. Cậu nhìn Hứa Thịnh một cái, Hứa Thịnh vô cùng tự giác “khụ khụ” vài tiếng, sau đó dùng thái độ chuyện không liên quan đến mình về chỗ ngồi xuống, dựa lên cửa sổ trên tường cúi đầu táy máy điện thoại di động.
Thiệu Trạm mở một trang sách, tự thuật lại đơn giản một lần lý do đã nói trong phòng làm việc: “Thân thể khó chịu, phát huy thất thường.”
Chờ Hầu Tuấn đi khỏi, Hứa Thịnh mới đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một chút, sau đó chủ động đưa tay tới.
Thiệu Trạm đang định suy nghĩ đề bài thầy giao tiết trước, cậu mở sách giáo khoa ra mới phát hiện phía trên toàn là chữ Hứa Thịnh viết, vừa mạnh mẽ vừa ẩu, tên này ghi chép được một nửa đã hết kiên nhẫn, còn vẽ không ít hình graffiti lên. Đập vào mắt Thiệu Trạm là một tờ ghi chép có vẽ hình chibi của Chu Viễn, phỏng đoán lúc ấy Chu Viễn nổi giận trong lớp, dừng lại nói vấn đề kỷ luật, lác đác vài nét bút đã có thể vẽ được vẻ mặt giận dữ của Chu Viễn hết sức chính xác, nhưng mà cậu chỉ thấy bất thình thình tờ graffiti này bị một bàn tay che lên.
Cổ tay Hứa Thịnh xoay lên trên, đè lên sách giáo khoa của cậu, đoán chừng là do vừa rồi ánh mặt trời trên sân tập quá gắt nên ngón tay bị chiếu đến ửng đỏ.
Thiệu Trạm không biết cậu muốn làm gì: “Bỏ ra.”
Da mặt Hứa Thịnh càng ngày càng dày, đã không thèm để ý đến những chi tiết này, tay còn lại chống cằm nói: “Cậu không vui vẻ táy máy tay chân nữa sao? Thế này đi, để cho cậu chạm một cái, chuyện này coi như qua.”
“Ai thích táy máy tay chân?”
“Ai đè tôi lên tường trong lòng tự rõ nhất.”
Bạn bàn trước đơn giản là mắt không thấy tai không nghe, tỉnh bơ ngồi dịch lên trước một chút, trong bụng cảm khái: Quan hệ hai vị đại ca lớp bọn họ thật đúng là ngày càng khiến người khác suy nghĩ không thấu.
Hôm nay chương trình học hầu như toàn là giảng giải bài thi.
Hiếm khi nào thi xong không phát bài thi của học thần như thường lệ, bạn học trong lớp đều cảm thấy không quen. Mạnh Quốc Vĩ tổng kết phát biểu trên bục giảng: “Điểm trung bình của lớp ta trong lần thi này không phải rất tốt, nhưng không sao, thi tháng đã qua, để chúng ta dõi mắt về tương lai, lập tức mỗi ngày sẽ học tốt hơn, thất bại một lần cũng chẳng thể biểu hiện được điều gì!”
Hạng nhất và hạng hai từ dưới lên đều ở lớp 7, điểm trung bình có thể cao được mới lạ, ngồi chắc vị trí hạng bét.
Vốn muốn phân Thiệu Trạm vào lớp 7 có thể cân bằng được điểm số của Hứa Thịnh một chút, không ngờ lại lật xe.
Mạnh Quốc Vĩ cũng không nổi giận, giống như ông nói, thành tích thi tháng cũng chẳng thể biểu hiện được điều gì, bình thường biểu hiện của mọi người lúc nộp bài tập rất tốt, tổng hợp lại trình độ vẫn có thể.
“Văn Hào, phát bài thi xuống, chúng ta đơn giản nói một chút về bài thi tháng lần này———”
Hứa Thịnh mở bài thi ra, cầm lấy bài thi mà Thiệu Trạm khống chế điểm giúp cậu, cứ nghĩ phần lớn câu hỏi trực tiếp để trống, không ngờ cậu nhận ra Thiệu Trạm còn trả lời câu hỏi hoàn hảo phù hợp với lối suy nghĩ của một học tra đích thực, nhất định chính là một phần đáp án hoàn mỹ dành cho học tra.
Hỏi: (), sậu vũ sơ yết.
Đáp: (Thiên hôn địa ám), sậu vũ sơ yết.
Mặc dù không xảy ra kiểu danh ngôn như Hamlet gì gì đó nhưng phát huy coi như cũng không khiến cho người khác nghi ngờ.
Hứa Thịnh: “Không nhìn ra đó, cậu còn thật sự biết cách trả lời.”
Thiệu Trạm không có tâm trạng tốt đó như cậu, cậu lật trang trả lời, thấy được Mạnh Quốc Vĩ đã từng nói qua “Chạy đề làm văn” trong phòng làm việc: Các thầy cô đáng kính, tôi mang tâm trạng trịnh trọng để viết bài luận văn này.
…Viết nhiều bản kiểm điểm đi.
Thiệu Trạm thật sự đau đầu, vừa nói vừa lật bài thi lại, cuối cùng dứt khoát gập lại nhét thẳng vào trong ngăn bàn: “Cậu cũng thật biết sao, cậu đang viết kiểm điểm hay sáng tác văn?”
Hứa Thịnh: “…”
Hứa Thịnh miễn cưỡng chống đỡ nghe giảng được một lúc, sau đó bắt đầu suy nghĩ nên nằm xuống ngủ một lúc hay móc điện thoại ra chơi game.
Cuối cùng lựa chọn cái sau.
Suốt một tháng không chơi trò chơi, xếp hạng game của Hứa Thịnh bị tụt không ít, rơi xuống đến mức out khỏi top 300, ngược lại trên bảng xếp hạng Sudoku lại có họ tên mình, Hứa Thịnh lỡ tay bấm vào mới phát hiện có không ít người quỳ xuống gọi cậu là ba.
Dĩ nhiên Thiệu Trạm đều không nhắn lại câu nào.
Mới vừa online, tin nhắn chat riêng của Trương Phong đã lập tức nhảy tới: Đại ca?
S: ?
Cuồng Phong Lãng Điệp: Chẳng phải mày nói sẽ không chơi game nữa sao?
…
Lúc này Hứa Thịnh mới nhớ ra chuyện hoang đường học tập cho giỏi lần trước.
S: Con người khó tránh khỏi sẽ đi lệch đường.
Cuồng Phong Lãng Điệp: Hả?
S: Trước đây tao không hiểu chuyện, bây giờ tao đã nghĩ thông suốt rồi, học tập không có ý nghĩa gì hết, cần phải theo đuổi sự vui vẻ và tự do, vùi sinh mạng có hạn tập trung tinh thần vô hạn vào trong game đi.
S: Đến một trận đê, tao với mày một đội.
Cuồng Phong Lãng Điệp: Ngon~
Trương Phong giấu điện thoại di động trong ngăn bàn, một tay thao tác, cậu ngẩng đầu lên liếc lên bục giảng, sợ bị phát hiện lại cúi đầu xuống, bị lời Hứa Thịnh nói làm cho mờ mịt.
Vị đại ca này thay đổi thái độ cũng quá nhanh rồi, rốt cuộc học tập còn chưa học tập mà.
Thứ hai mỗi tuần đều là ngày bắt hành vi vi phạm nội quy nghiêm nhất, Cố Diêm vương thỉnh thoảng sẽ đi qua hành lang lớp 11 dò xét tình hình các học sinh trong giờ học.
Hứa Thịnh chơi game không để ý đến, giống như giết thời gian, cúi đầu xuống, cả người dựa vào trong góc, do gầy mà khớp xương ở gáy hơi nhô ra. Cậu đánh được một nửa, màn hình điện thoại di dộng bị bóng tối che lại.
Cậu ngẩng mặt lên, là tay của Thiệu Trạm.
Hứa Thịnh: “Làm gì thế?”
Hứa Thịnh vừa định chậc một tiếng, không lẽ lớp phó kỉ luật lại muốn quản cậu chơi điện thoại trong giờ học sao?
Thiệu Trạm không lên tiếng, một tay cầm bút ghi chép lại bài viết trên bảng, một tay còn lại đưa sang ngang, khớp xương ngón tay rõ ràng của cậu trai đè lên điện thoại của Hứa Thịnh, giật điện thoại của cậu ném trở về trong ngăn bàn. Hứa Thịnh không kịp phản ứng, cộng thêm lực tay Thiệu Trạm không mạnh nhưng mang dáng vẻ không cho phép phản kháng.
Hứa Thịnh còn chưa kịp chửi “đệt”, trên hàng lang truyền đến tiếng bước chân rất rõ ràng từ cửa sau.
Trên cửa sổ bên cạnh Hứa Thịnh là gương mặt to đùng đang dán lên của Cố Diêm vương———
Cố Diêm vương chính là tập kích bất ngờ, chưa bắt được tại trận, bốn mắt nhìn nhau với Hứa Thịnh. Cố Diêm vương hơi lúng túng hung hăng chỉ tay vào cậu, trước khi đi tỏ ý: Tên nhóc con nhà em đàng hoàng chút cho thầy, đừng để thầy tóm được.
Hứa Thịnh thu hồi ánh mắt, bây giờ mới phản ứng được vừa rồi là Thiệu Trạm đang che chở cho mình.
Thiệu Trạm vẫn không nhìn cậu, sau khi ghi chép xong nội dung trên bảng thì nhìn Mạnh Quốc Vĩ, giọng vẫn lạnh lùng như thế: “Không muốn giữ điện thoại à?”
“… Cho nên để liên hệ với đoạn văn sau chúng ta cần nhìn lại câu hỏi lần nữa, biết được vấn đề nằm ở đâu chưa? Các em tìm sai đoạn chính, bây giờ trả lời thầy lại lần nữa, nội dung chính của bài báo này là gì?”
Âm thanh giảng bài của Mạnh Quốc Vĩ, tiếng lật bài thi, trên đỉnh đầu là gió mùa hè nóng ran của quạt gió, Hứa Thịnh dường như cảm giác được ngón tay mình cũng nóng theo, hình như là chỗ mà ngón tay Thiệu Trạm vừa mới chạm qua.
Trước khi tan học, tất cả bài thi đều được giảng xong.
Các giáo viên bộ môn chưa giao quá nhiều bài tập cho bọn họ, chủ yếu vẫn là chữa bài thi và chuẩn bị bài mới cho giờ học sau.
Thứ sáu tuần trước, hai người vừa mới đổi trở về là lập tức đổi luôn phòng ngủ trở lại.
Tất cả mọi thứ đổi trở về như cũ.
Lúc Hầu Tuấn nhắn tin tới, Hứa Thịnh đang định lên giường ngủ, cậu hoàn toàn quên mất chuyện hẹn nhau trong giờ Thể dục.
Hầu Tuấn: Cậu và Trạm ca khi nào đến? Tôi nhắn tin cho Trạm ca rồi, có lẽ cậu ấy không thấy, đang giữ chỗ cho mấy cậu đây, sắp mở màn rồi.
S: Chờ tí, ngay đây.
Hứa Thịnh cào tóc, nhớ ra vẫn còn vụ này, đi dép vào gõ cửa phòng Thiệu Trạm, suy nghĩ xem lát nữa nên nói gì để cái người cùng bàn chỉ biết giải đề này mới chịu đáp ứng tham gia hoạt động lớp học.
Bên trong cửa không có động tĩnh, mãi mới truyền tới âm thanh vặn khóa cửa.
Thiệu Trạm vừa tắm xong, tắt đèn, mượn ánh sáng trên hành lang nên nhìn không rõ lắm, cả người thiếu niên mát lạnh, tóc ướt che đôi mắt, sống mũi rất cao, không mặc đồng phục, trên người chỉ mặc một chiếc áo phông tối màu đơn giản: “Chuyện gì?”
Hứa Thịnh nói thẳng: “Con khỉ nhờ tôi hỏi cậu xem, tối nay lớp ta có một buổi tụ tập, cậu có đi không?”
“Nói muốn tạo gì đó kích thích.”
Hứa Thịnh nói xong cũng cảm thấy lời này nghe hơi nguy hiểm, còn nói, “Là con khỉ nói thế.”
Thiệu Trạm: “Không đi.”
“…”
Câu trả lời này cũng coi như nằm trong dự liệu.
Thiệu Trạm định đóng cửa, Hứa Thịnh lanh tay lẹ mắt chặn cửa lại, khí thế đại loại như cậu không đồng ý tôi cũng sẽ không buông tay. Cậu vừa mới đứng lên từ giường, tóc tai hơi rối, sau khi thức dậy còn chưa kịp sửa sang cho cẩn thận lại thêm động tác có biên độ lớn, cổ áo càng trễ sang một bên.
Mặc dù cho đến bây giờ hai người chưa từng nói gì với nhau.
Nhưng đối với thân thể của đối phương, bọn họ quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa. Nhìn rãnh xương quai xanh lõm sâu vào kia, Thiệu Trạm không cần suy nghĩ, trước mắt đã rất tự nhiên hiện lên vòng eo mảnh khảnh của cậu trai, cùng với mấy khối cơ bụng bình thường bị vải vóc che mất.
Thiệu Trạm nghĩ đến đây, tròng mắt chuyển động.
Bình thường Hứa Thịnh thuộc dạng người có tính “Cậu không đi thì thôi”.
Nhưng không biết tại sao, cậu lại có suy nghĩ hi vọng Thiệu Trạm đi, hoặc giả sử như nói cậu đã quen với gương mặt suốt ngày nghiêm túc của cậu ta, cũng không muốn cả ngày Thiệu Trạm chỉ biết nhìn chằm chằm bài thi, trong đầu chỉ toàn kiến thức. Theo bản năng Hứa Thịnh nói: “Tại sao không muốn đi?”
Thật ra Thiệu Trạm không định kháng cự như thế, chỉ cảm thấy phiền toái, nhưng lời Hứa Thịnh hỏi rất có ý tứ.
Thiệu Trạm cúi người nhìn cậu, ép tới gần hỏi: “Cậu hi vọng tôi đi à?”
Không hiểu sao bầu không khí hơi kỳ quái, rõ ràng là con khỉ hẹn cậu, cũng không phải tôi muốn hẹn cậu đâu.
Hứa Thịnh đứng trên bờ vực suy nghĩ chất đống, cuối cùng trong lòng nghĩ thầm mẹ nó chứ cậu có đi hay không, tôi mặc kệ.
“Buông tay”, Thiệu Trạm lùi về sau, nói: “Cậu chặn bên ngoài thế tôi ra ngoài kiểu gì?”
Phòng của Hầu Tuấn ở tầng trên, cách không xa, sau khi tắt đèn trên hành lang chợt sáng lên đèn cảm ứng, cả căn phòng chìm vào bóng tối, tính cả cậu và Thiệu Trạm, trong phòng Hầu Tuấn có tổng cộng sáu bảy nam sinh vây quanh.
Đám người đến đông đủ, Hầu Tuấn mới trịnh trọng lôi ra một cái ipad lén lút cất trộm dưới gầm giường, bấm nút mở máy: “Chỉ có 45% pin thôi, các anh em, phải thật quý trọng buổi tối hiếm có khó tìm này.”
“Làm gì đó kích thích” nghe thì thần bí, thật ra chính là xem phim.
Nhưng ở Lục Trung Lâm Giang với những giáo lý cứng nhắc và nghiêm khắc này, đúng là thật sự kích thích.
Hứa Thịnh ngồi ở vị trí trống đối diện giường Hầu Tuấn, gập một chân lại, không coi ra gì.
Nhưng trên màn hình chiếu phim điện ảnh còn chưa đến 20 giây, một cảnh máu thịt lẫn lộn đập thẳng vào mắt Hứa Thịnh, cả người cậu cứng đờ, trong lòng “đệt” một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...