Cậu Hoài Bánh Bao Của Tra Công

08/03 muộn nhe hê hê

Mấy cô đọc vui thôi chứ tui làm có một lần à chưa đọc lại chưa beta gì cả, sạn nhiều lắm nên tới cuối tháng xong thực tập tui sẽ làm lại. Có thể hai ba hôm tui sẽ chuyển về bản nháp mấy chương này để không bị sunsee =))))))))))))))))))))))

Chương 30: Thổ lộ (chính văn)

- -

"La Kiêu, đám người kia nói...... Ừm...... Chính là anh với người đàn ông khác......" Diêm Lộ Lộ ở văn phòng cửa thang lầu gặp được La Kiêu, hai người chào hỏi nhau xong thì rời đi, đột nhiên Diêm Lộ Lộ xoay người do dự nói.

Cô hơi hơi cúi đầu, gương mặt ửng đỏ không bình thường, lắp bắp hỏi xong thì lấy hết cổ dũng khí nhìn thẳng La Kiêu, thấp thỏm bất an hỏi: "Mấy lời đó, không phải thật sự phải không?!"

La Kiêu thoáng cứng đờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cậu ra vẻ hồ đồ, ôn hòa cười nói: "Cô đang nói gì vậy?"

Không thể nào! Người đàn ông ấm áp như vậy sao có thể! Diêm Lộ Lộ đột nhiên lắc đầu, muốn thoát khỏi lời đồn quấy phá trong đầu, La Kiêu vẫn cười nhìn cô, sắc mặt không chút biến đổi.

"Không, không có gì! Tôi cũng không biết sao lại thế này, gần đây tất cả mọi người đều nói...... Nói La Kiêu anh thích đàn ông, còn nói hiện giờ anh được một người có tiền có quyền bao dưỡng." Diêm Lộ Lộ nói thẳng ra, nói xong giống như sợ La Kiêu hiểu lầm, lại lập tức làm sáng tỏ, "Đương nhiên, tôi tuyệt đối không tin mấy lời này, tôi cảm thấy anh không phải loại người này!"

Biểu cảm nóng lòng làm sáng tỏ của Diêm Lộ Lộ khiến La Kiêu có chút cảm kích, ít nhất cũng có người đứng ở phía cậu!

Cậu và đối phương quen biết hơn một tháng, Diêm Lộ Lộ tính cách tùy tiện, ngày thường cũng khá đơn thuần, lúc cậu có việc thì cô cũng hay chăm sóc Húc Húc giúp cậu, La Kiêu cực kỳ cảm kích cô.

Dạo gần đây, trong công ty lời đồn nổi lên bốn phía, cậu cũng nghe ra tiếng gió, nhưng người nhiều nê không cách nào tìm nơi phát ra tin này, chỉ là La Kiêu cảm thấy vốn không cần tìm kiếm.

"Cảm ơn cô, đừng nghĩ nhiều nữa, còn phải đi đưa văn kiện nhỉ?" La Kiêu cười nói.

Diêm Lộ Lộ ngốc lăng gật đầu, nụ cười ôn hòa trên mặt La Kiêu làm cô không thể rời mắt, dưới chân giẫm phải khoảng trống, may mắn kịp thời bắt lấy lan can mới đứng vững được, nhưng văn kiện ôm trong tay lại rơi khắp nơi, cô vỗ đầu mình, buồn rầu nhìn chằm chằm giấy la liệt dưới đất.

La Kiêu thở dài, nhận mệnh ngồi xổm xuống giúp cô nhặt lại văn kiện, "Đi đường cẩn thận một chút, văn kiện rơi có thể nhặt lại, nếu bản thân bị thương thì phải làm sao?" Đưa văn kiện đã sắp xếp lại cho Diêm Lộ Lộ, La Kiêu dặn dò.


Với cậu mà nói, Diêm Lộ Lộ giống như một cô em gái hay gặp rắc rối.

"A?...... Vâng!" Mặt Diêm Lộ Lộ đỏ bừng nhận lại văn kiện, dùng sức gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói, "Em đi trước." Cô nói xong cũng không thèm nhìn tới La Kiêu, cùng tay cùng chân* lúng túng đi xuống lầu.

* 同手同脚 = tay trái chân trái cùng lúc vận động, tay phải chân phải cùng lúc vận động, con người thường tay trái chân phải và ngược lại

"Vậy cũng được sao?" La Kiêu quái dị nhìn chằm chằm bóng dáng Diêm Lộ Lộ, có chút đối mê mang với hành động bất ngờ này của cô.

Đầu sỏ gây tội tung ra lời đồn chỉ có một người, La Kiêu xoay người đi lầu trên, một bên nghĩ, Cao Phong, chó bị bức nóng nảy cũng sẽ nhảy tường!

Lúc Du Ngô lành lặn không còn chút thương tích, La Kiêu liên hệ với chủ đi xem nhà, bố cục kỳ quái bên trong làm cậu lắp bắp kinh hãi, trong phòng nội đến sô pha, giường, TV đều chuẩn bị, có thể nói là cái gì cần có đều có, biểu tình nghi hoặc của La Kiêu bị chủ nhà thu hết vào đáy mắt, sau đó chính là dốc hết toàn lực lừa dối cộng thêm đẩy mạnh tiêu thụ.

"Chỗ này tiền thuê nhà cũng rất tiện nghi, mấy thứ bên trong này đều là người thuê trước để lại, tôi lười ném đi. Cậu nhìn xem, nếu thích thì giữ, nếu không thích thì dọn nó đi, nhà này tôi cho thuê với số tiền kia, nếu không có người chết ở đây...... A, tôi thấy cậu là người có học thức, chắc chắn không tin quỷ thần đây nhỉ, tôi cũng không tin phong thuỷ gì đó, nhưng đám người kia vừa nghe đến người chết thì chạy còn nhanh hơn thỏ, năm trăm tệ quả thực là đào thịt trong tim tôi mà, cậu mau quyết định đi, nói không chừng chút nữa tôi lạo hối hận."

La Kiêu tất nhiên không tin quỷ thần, chủ nhà vừa than thở vừa khóc lóc, làm cậu choáng váng mặt mày, hai người liền ký hợp đồng. Ngày chuyển nhà Du Ngô cảm tháy trong lòng vắng vẻ, cứ cảm thấy đã thiếu thứ gì đó.

- ---------------------

"Quào, cảnh này đủ ngoạn mục nha, tôi nói này, cậu lại muốn xướng tuồng nào nữa?" Hai tay Tất Lăng Phong cắm trong túi, nhướng mi đánh giá mặt đất hỗn độn, anh đá văng bình rượu vừa lăn đến bên chân, rất là bất đắc dĩ hỏi.

Trong phòng khách, mấy vỏ rượu nổi danh đắt tiền bừa bộ dưới đất, trên bàn trà cũng đầy rượu, rượu đổ lên bàn, biến thành một vũng nước bẩn, trên thảm còn có không ít mảnh thủy tinh, nhìn ra được là do bị ném bể. Tất Lăng Phong che mũi chọn lựa nơi đặt chân, mùi rượu gay mũi che trời lấp đất xông đến.

Đoàn Dịch Phong suy sút dựa vào bàn trà, áo sơmi màu trắng trên người bị rượu đổ thành vết bẩn loang lổ. Tay áo một bên cuốn lên, một bên khác thả xuống, tóc tai lộn xộn, râu ria xồm xoàm, trên chân vẫn còn mang vớ, cả người nửa tỉnh nửa say. Bên cạnh bàn trà còn một bãi nôn mửa, hương vị phát ra hào với hỗn hợp mùi rượu, Tất Lăng Phong thiếu chút nữa đã bùng nổ.

"Phắc, nếu không phải Trần Côn gọi điện thoại cho tôi, cậu có chết ở đây chắc cũng chẳng có ai biết." Tất Lăng Phong nhìn chằm chằm bộ dáng suy sút của Đoàn Dịch Phong, mắng một câu cho hả giận.

Đoàn Dịch Phong híp mắt đánh giá anh nửa ngày, mới mơ mơ hồ hồ thấy rõ ràng, hỏi ngược lại: "Cậu tới làm gì?"

"Tôi không lý luận với con ma men." Tất Lăng Phong giật lấy bình rượu trong tay Đoàn Dịch Phong ném xuống, sau đó nhíu mày, dùng sức kéo Đoàn Dịch Phong từ trên sô pha lên. Đoàn Dịch Phong hùng hùng hổ hổ muốn đoạt lại bình rượu, trực tiếp công kích Tất Lăng Phong, Tất Lăng Phong nhịn lại xúc động chửi má nó, rồi kéo lê hắn tới cầu thang.


"Mẹ nó, đời trước ông thiếu nợ cậu à! Đoàn Dịch Phong cậu làm đi chứ, dừng đủ thủ đọn lăn lộn đi! Con mẹ nó!" Tất Lăng Phong chỉ vào Đoàn Dịch Phong nằm dưới cầu thang mắng to, "Cậu ở không rảnh ruồi giả u buồn với ông đây à! Thật lắm chuyện! Cậu mẹ nó chết còn không sợ thì sợ cái gì!"

Tất Lăng Phong mắng lưu loát như làm văn xong thì vội vàng lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi cho công ty gia chính, anh cũng không nghĩ tự mình thu thập cục diện rối rắm này, nhưng chuyện dọn Đoàn Dịch Phong còn phải tự hắn làm, Đoàn Dịch Phong nhìn là biết không nhẹ, uống say thì nặng hơn heo, Tất Lăng Phong kéo lê hắn tới phòng ngủ, đã thở hổn hển.

Người của công ty gia chính tới rất nhanh, Tất Lăng Phong nhờ đối phương nấu một chén canh giải rượu, rót cho Đoàn Dịch Phong hết thì hắn mới chậm rãi thanh tỉnh, thừa dịp trong khoảng thời gian này Tất Lăng Phong còn đi tắm một lần, dính mùi của Đoàn Dịch Phong làm toàn thân anh không thoải mái.

Đoàn Dịch Phong uể oải ỉu xìu ngã lên giường, nghe thấy tiếng đẩy cửa cũng không thèm nhúc nhích, tay chân vẫn duy trì nguyên dạng. Tất Lăng Phong ném khăn lông vào mặt hắn, tức giận nói: "Tỉnh thì đi tắm mau, thúi như ăn mày vậy."

Mắt Đoàn Dịch Phong khẽ chuyển, mím môi không tiếng động bảo trì trầm mặc.

"Này, cậu điếc à? Hôm nay đổi thành người nào đó, có thể sẽ trực tiếp cho cậu một dao, cậu nên may mắn là tôi đến."

"Em ấy sẽ không." Đoàn Dịch Phong rốt cuộc mở miệng.

"Nhắc tới cậu ta thì không giả chết nữa à." Tất Lăng Phong kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, bày ra bộ dáng trường kỳ tâm sự hỏi, "Đằng Hiên bận rộn muốn phát rồ, cả tuần cậu cũng không ló mặt đến đó, tính sao đây? Lúc Trần Côn nói với tôi cậu ấy đã sắp hỏng mất rồi."

"......"

"Đừng có giả ngu với tôi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"......"

"Mẹ nó, tôi ghét nhất là nghe mà không ai trả lời! Cậu không nói tôi cũng đoán được, La Kiêu kia lại làm sao vậy? Khoảng thời gian trước cậu cũng đâu phải bộ dáng này, là ai đã nói với tôi sẽ theo đuổi cậu ta tới tay? Có thế đã nhụt chí?" Tất Lăng Phong bực bội nhìn người trên giường, có chút hận sắt không thành thép.

Đoàn Dịch Phong đau đầu xoay người nằm nghiêng trên giường, lãnh đạm nói: "Cậu đi đi."


Tất Lăng Phong hơi nhíu mày, tình huống thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn suy nghĩ của mình, Đoàn Dịch Phong sẽ không vô duyên vô cớ suy sút tinh thần như vậy!

"Cuối cũng xảy ra chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì hả? Cậu...... Mẹ nó, nếu không phải bạn bè, tôi mới lười quản mấy chuyện rách nát này, cậu nói đi, tình huống hiện tại như thế nào?"

"Trong lòng em ấy không có tôi, tôi...... Tôi phát hiện bản thân mình thật sự mất đi em ấy." Đoàn Dịch Phong chậm rãi nói ra lời đau lòng.

Xem ra thật là sự bị buộc vào cùng đường, Đoàn Dịch Phong ngày thường bình tĩnh lý tính căn bản sẽ không nói mấy lời như vậy.

Tất Lăng Phong đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, "Ngài đây đến bây giờ mới phát hiện à. Từ lúc cậu gặp lại cậu ta đến bây giờ, cậu ta rốt cuộc đã làm cái gì để cậu ảo tưởng trong lòng cậu ta có cậu! Đây không phải là đương nhiên sao! Tôi đã nói với cậu rồi, cậu với cậu ta vốn không phải một loại người, miễn cưỡng ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc. Điều cậu nên làm nhất chính là từ bỏ cậu ta, lại nói, nếu tôi là La Kiêu, cậu đã sớm chết đến xương cốt cũng đã phân hủy xong."

"Từ bỏ? Vậy còn không bằng một dao đâm chết tôi." Đoàn Dịch Phong thấp giọng châm chọc. Đúng vậy, từ lúc gặp lại đến bây giờ, La Kiêu trước sau vẫn mang mặt nạ, em ấy không hề biểu đạt ra chút thiện ý nào, nhưng bản thân hắn vẫn luôn cảm thấy có hi vọng.

Hắn vẫn luôn cho rằng chuyện 5 năm trước đã phai nhạt rồi, cho đến đêm đó La Kiêu lại nhắc đến lần nữa. Cậu hận hắn, hận đoạn ký ức kia, những thứ đó giống như ác mộng khắc sâu vào xương cốt cậu. Đoàn Dịch Phong dù có thần thông quảng đại cũng không cách nào xóa nhòa.

Đêm đó, hắn bị mạnh mẽ đánh tỉnh, mộng tưởng trong lòng bị đánh nát. Khi thấy La Kiêu mỉm cười dịu dàng với Du Ngô, trái tim hắn đau đớn như bị xé rách, vết rách lan tràn tựa như mạng nhện.

"Buông cậu đối với cậu khó như vậy sao?" Tất Lăng Phong đột nhiên không còn châm chọc.

Đoàn Dịch Phong nói ngắn gọn, "Em ấy là tín ngưỡng của tôi." Một khi mất đi, dù tồn tại, cũng sẽ biến thành cái xác không hồn.

"Thật là...... Không hiểu được các cậu nữa, đều là một đám điên!" Tất Lăng Phong dùng sức gãi đầu, lại chịu không nổi lắc đầu nói.

Tình yêu như vậy đối với ai cũng là dày vò. Muốn yêu mà không thể yêu, được yêu mà lại sợ hãy chạy trốn, loại này tình yêu biến thái này, chỉ có kẻ điên mới làm được.

Đoàn Dịch Phong chính là kẻ điên, hắn có thể làm chuyện người khác không thể làm, càng có thể nghĩ mấy thứ người khác không dám nghĩ.

"Làm sao bây giờ......" Đoàn Dịch Phong ôm đầu, lẩm bẩm như đang hỏi Tất Lăng Phong, lại như là đang hỏi chính mình.

Giọng hắn trầm thấp, ngữ điệu lại tràn ngập cảm giác vô lực, trong đó càng chứa đầy những nổi bất lực thống khổ.

"Buông tay." Tất Lăng Phong nhìn Đoàn Dịch Phong, cực kỳ nghiêm túc nói.

Chỉ có buông tay, mới có giải thoát cho đôi bên!


- -------------------

Cuối tuần, Du Ngô mua xương sườn với bắp đến nhà La Kiêu cọ cơm. Húc Húc ngồi xổm bên trà bên nặng đất sét, bé nặng rất nghiêm túc, không ngừng thay đổi góc độ. Du Ngô đi đến gần bé mới phát hiện, Húc Húc ngoan ngoãn gọi một tiếng chú Du, lại lập tức chuyên tâm nặng hình.

"Húc Húc, con nặng cái gì thế?" Du Ngô ngồi bên cạnh nhìn một lát, thấy không hiểu liền tò mò hỏi.

Húc Húc ăn mặc áo lông màu trắng ngà, phía sau có cái mũ rất đáng yêu, hai tay nhỏ bụ bẫm vo tròn miếng đất sét, sườn mặt béo đô đô làm người muốn xoa bóp. Bé chỉ vào hai vật làm xong khoe, "Đây là Sói Xám, đây là tiểu Khôi Khôi, Sói Xám là ba của tiểu Khôi Khôi, sẽ bắt cừu cho nó ăn*!"

*Trong phim hoạt hình cừu vui vẻ và sói xám

Du Ngô nghe đến mơ màng hồ đồ, không hiểu lắm nhưng cũng giả hiểu à một tiếng, làm như thật nói: "Vậy tiểu Khôi Khôi ăn rất nhiều cừu nhỉ."

"Không có! Tiểu Khôi Khôi là tốt, nó với Cừu Vui vẻ là bạn tốt." Húc Húc nói giơ giơ đất sét trong tay lên, nâng cằm non nớt nói.

Du Ngô không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu, sờ sờ đầu Húc Húc barp bé tự chơi, sau đó liền đến phòng bếp tìm La Kiêu. La Kiêu đang rửa xương sườn, thấy anh vào thì nâng cằm chỉ rổ bắp, "Tới đúng lúc lắm, lột bắp ra cắt thành miếng nhỏ đi."

Du Ngô một bên cuốn tay áo một bên trêu chọc, "Anh đây là trợ thủ miễn phí đưa tới cửa à."

"Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí." La Kiêu làm lơ oán giận của anh.

Hai ba cái đã lột xong bắt, Du Ngô lấy thớt ra cắt bắp. La Kiêu hơi hơi khom lưng chọn hành bên cạnh, Du Ngô không khỏi dừng mắt trên người La Kiêu, dịu dàng thiện lương, đây là tính cách đặc biệt của La Kiêu hấp dẫn anh. Anh luôn khống chế không được muốn bảo vệ người này, tựa như lần đầu tiên gặp mặt.

Đoàn Dịch Phong xuất hiện làm anh cảm thấy nguy hiểm. Mấy năm nay, anh đã ám chỉ vô số lần với La Kiêu, đều bị đối phương lừa gạt cho qua. Anh cũng gấp không chờ nổi muốn làm chút gì đó, để La Kiêu không thể xuất hiện trước Đoàn Dịch Phong nữa.

Đặc biệt là, giờ phút La Kiêu đã dọn ra khỏi nhà mình này.

Anh nhìn cánh cửa khép hờ, đột nhiên nhẹ nhàng ôm lấy La Kiêu từ phía sau.

"A Kiêu, anh thích em, đừng do dự nữa, ở bên anh, được không?" Du Ngô thong thả thâm tình nói ra từng câu từng chữ.

Toàng thân La Kiêu cứng ngắt, ngây ngốc.

Đây là lần đầu tiên, Du Ngô kiên định như thế, trực tiếp thông báo như thế, không cho phép lừa gạt cho qua!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui