Huyền Nguyệt bất ngờ lắm, cuống cuồng hết cả
- Ôi..ôi Khánh Dương..Khánh Dương thành công như vậy á? Huyền Nguyệt tự hào lắm đấy!
Nói xong, cô ta lấy tay xoa xoa bụng, cười
- Anh Tuấn à, sau này con phải noi gương chú Khánh Dương đấy nhé!
- Chủ tịch, anh xuất công ty mẹ về Việt Nam làm gì thế? sàn thương mại điện tử ở Anh đang loạn hết cả lên đấy
- Cô quá khen, năng lực tôi cũng chưa đến mức khiến sàn thương mại Anh loạn! tôi về cưới vợ
Bảo Thy đơ luôn, Huyền Nguyệt cũng đơ.
Nói chung cả phòng đều đơ
- Chủ..chủ tịch á? không..không phải
- Ừ thì tôi bị bệnh, nhưng tôi đâu có nói rằng tôi dị ứng với người mình thương đâu?
Hắn quay sang hôn nhẹ lên má Ánh Nguyệt, cười kiểu ngại ngùng con trai mới lớn đồ đó!
Thì ra con bé Bảo Thy đó bằng tuổi Ánh Nguyệt, nó là em gái của ruột của Huyền Nguyệt tên là Bảo Thy.
Vừa từ Anh về vì nghe tin chị Ánh Nguyệt sắp sanh đứa con đầu lòng.
Gia đình này quá phức tạp, Hà Lan thật tội nghiệp, có chị kế lẫn em kế.
Ba mẹ Bảo Thy tức là bà Thảo ông Khanh, hai người chung sống với nhau một thời gian và sinh ra Huyền Nguyệt, khi Huyền Nguyệt hai tuổi thì sinh ra Bảo Thy.
Ông Khang rất tức giận vì sau hai lần sinh nở bà Thảo vẫn không có quý tử nên đòi ly hôn.
Nhưng vẫn thương Bảo Thy nên đưa ra nước ngoài sinh sống, bà Thảo thì tiến thêm một bước cưới ông Vỹ và mang theo Huyền Nguyệt khi chị ta vừa tròn 10 tuổi.
Chung sống với nhau được 7 năm thì bà Thảo mất vì bị đánh ghen.
Đúng là không biết trân trọng những gì mình đang có! Vậy là ông Vỹ lại có thêm một người con nữa.
Ông Vỹ kể ra cũng lạ, Huyền Nguyệt và Bảo Thy chẳng phải con máu mủ ruột rà của mình mà lại cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Hà Lan thì bị ghẻ lạnh.
Lúc cô lâm bồn, không hề có một lời hỏi thăm từ phía cha đẻ hay chị kế.
Có phải có uẩn khuất gì đó mà ông Vỹ cùng Hà Lan đang che giấu không? Có vẻ mối quan hệ giữa Huyền Nguyệt và Bảo Thy có vẻ rất tốt, âu yếm nhau mãi.
Đứng bên cạnh ngứa hết cả mắt, đau hết cả tai.
Huyền Nguyệt nghe xong lời "bộc lộ" liền đổi chủ đề làm xấu mặt Ánh Nguyệt
- Ánh Nguyệt, cô còn đến thăm tôi cơ à?
- Cô hiểu lầm rồi, cô nghĩ cô là ai chứ? em gái cô muốn đến thăm "người chị" thân thương nên tôi mới đi theo thôi
Huyền Nguyệt lảng ánh mắt, cười tươi khi thấy crush
- Khánh Dương! anh cũng đến thăm em à? Lâm Phong! mau lấy ghế cho Khánh Dương ngồi đi!
Bảo Thy bật dậy lấy hai cái ghế, dở cái giọng ngọt như mía lùi
- Để em cho! anh ngồi đi ạ
Bảo Thy cứ sát sát lại người Khánh Dương, đúng là chướng tai gai mắt quá đi.
Thế nhưng ả lại bị "chủ tịch" phũ, hất hẳn sang một bên nhé, Khánh Dương giữ khoảng cách với tất cả mọi người ngoại trừ Ánh Nguyệt, không biết là vô tình hay cố ý đây? Đúng là ngu hết biết, không hay chủ tịch bị bệnh dị ứng phụ nữ sao? biết tại sao ả lại chỉ làm việc ở công ty con rồi đấy.
Năng lực không có mà tính nết cũng không.
Vẫn mặt dày kéo lê ghế sang ngồi với Khánh Dương tám chuyện đấy, khổ nỗi anh làm kiêu, đứng phắt dậy chạy sang cạnh Ánh Nguyệt nhé! tiếc cho bạn quá đi! Nhìn sang Hà Lan thì thấy nó toát hết mồ hôi, chân thì run cầm cập.
Ánh Nguyệt đúng là thật ngốc.
Hà Lan vừa sinh tuần trước, đáng nhẽ phải ở nhà mà dưỡng bệnh nhưng lại vác cái mặt lên đây
- Hà Lan, ngồi xuống đây đi!
- Mày ngồi đi, chân tao tê nên không ngồi được!
- Bạn thân bao nhiêu năm tao chẳng hiểu mày à? chân run cầm cập thế kia mà bảo chịu đựng được? nói tao xem chịu là chịu làm sao?
Hà Lan cảm thấy chẳng cãi được nữa, bèn ngồi xuống ghế, tay lau mồ hôi thở hồng hộc
- Có tí thế thôi mà làm quá lên ý nhỉ
Huyền Nguyệt mỉa mai, Bảo Thy cũng thêm dầu vào lửa
- Ôi dào, chị ta như con trai ấy mà, chỉ có tụi con gái chân yếu tay mềm như tụi mình thì mới cảm nhận nỗi đau thôi
Hai chị em nhà này tính nết không sai vào đâu được, vừa nói bóng gió úp mở vừa lườm lườm khôn xiết
- Tôi phải xem lại nhân viên của mình thôi.
Ngay cả phép toán đơn giản cũng không giải được
Bảo Thy giật thót cả mình, chảy mồ hôi hột
- Chủ tịch, em..em có bằng toán học đấy ạ, mong chủ tịch coi lại
- Cô xem xem, ở đây bao nhiêu người mà cô lấy hai cái ghế?
Bảo Thy mới hiểu ra vấn đề, lủi thủi đi lấy cái ghế thứ ba.
Sao mà nhục vậy nhỉ? Ánh Nguyệt cảm thấy quê dùm luôn đó nha! định hại Hà Lan đứng gãy chân hay gì?
- Chủ tịch..hết ghế rồi, lấy của em nhé?
- Thôi khỏi đi, có ghế đây rồi
Khánh Dương ngồi xuống ghế, lấy tay đập đập vào đùi
- Ánh Nguyệt, ghế này vừa mềm vừa ấm, em ngồi đi
Khỏi phải nói mặt Ánh Nguyệt đỏ như trái cà chua, Khánh Dương bắt Ánh Nguyệt ngồi lên đùi trước mặt bao nhiêu người thế này ư? cũng may là đằng ấy cũng hiểu Ánh Nguyệt "xí hổ" nên đứng dậy nhường ghế chứ không bằng mọi cách Ánh Nguyệt cũng sẽ đào một cái lỗ để chui xuống mất thôi ấy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...