Cậu Hai! Em Không Hầu Cậu Nữa!
Khánh Dương bước xuống xe, chạy xồng xộc đến vội bế Ánh Nguyệt lên
- Mọi khi say cô ấy thế này à?
- Không, chắc hôm nay Ánh Nguyệt buồn bực việc gì đó
Khánh Dương nhìn xuống khuôn mặt tèm nhèm của Ánh Nguyệt mà bật cười
- Đưa cô ấy về nhà anh đi
- Nhà tôi?
- Mọi khi Ánh Nguyệt say thế này thì tôi thường đưa về nhà tôi nhưng hôm nay không được.
Đem về quán cafe thì một thân một mình Ánh Nguyệt tội nghiệp lắm
Khánh Dương khẽ gật đầu, đưa Ánh Nguyệt vào trong xe
- Hưng! chở đến nhà tôi đi
- Dạ
Ánh Nguyệt nằm cuộn tròn trong lòng Khánh Dương như một con mèo nhỏ, toàn thân toàn mùi rượu, cô ngủ thẳng cẳng không chút phòng bị càng khiến anh xót xa hơn.
Nghĩ đến cảnh cô thoải mái thế này với người đàn ông khác là anh giận tím hết mặt mày, đưa tay xuống véo má cô coi như đó là sự trừng trị.
Nhìn là biết không biết uống rồi, vừa nhấp vài lon đã ngủ không biết trời trăng mây đất gì.
Vừa đến nơi thì Ánh Nguyệt cũng từ từ giật mình choàng tỉnh
- Anh..anh là
Mình cố nhìn rõ khuôn mặt người đó, bỗng hắn ta chộp lấy tay mình nhẹ đưa lên khuôn mặt hắn
- Là anh, Khánh Dương
Ánh Nguyệt nhăn mặt, khua chân múa tay loạn xạ
- Anh là đồ điên, đồ khùng, đồ độc ác
- Ngoan, yên nào
- Khánh Dương..anh..anh phải trả lời sự thật..cho tôi biết
- Em nói đi
- Anh..anh coi tôi là Huyền Nguyệt à?
- Đương nhiên là không, em đáng yêu hơn mà
- Nói dối, rõ ràng anh đã nói rằng tôi chỉ là người thay thế của Huyền Nguyệt
Khánh Dương sững người
- Rốt cuộc, anh..anh không thương tôi..dù chỉ là một chút sao?
-...
- Anh tồi lắm, cực kì tồi.
Tôi thương anh, tôi thích anh, tôi yêu anh đến vậy mà đối với anh tôi chỉ là cái bóng của người anh yêu
Đến đây Ánh Nguyệt chẳng thể nhịn được nữa mà bật khóc nức nở
- Anh không biết đâu, tôi thương anh lắm, thương anh tận 8 năm trời mà rốt cuộc vẫn không bằng Huyền Nguyệt sao?
- Em đừng khóc
Khánh Dương khẽ lau đi hàng nước mắt của Ánh Nguyệt, mình hất tay ra
- Hoàng Khánh Dương, làm gì có ai thương một người đến tận 2 lần? chỉ là..chưa từng hết thương thôi..
-...
- Anh nói đi, chỉ cần anh thương tôi một ít, một ít thôi, chỉ một ít so với Huyền Nguyện thì tôi đã hạnh phúc biết bao nhiêu rồi.
Chỉ cần anh trả lời anh thương tôi một tí xíu thôi thì tôi sẽ đeo đuổi anh, đến khi nào mà anh đồng ý theo tôi về nhà thì mới thôi
Ánh Nguyệt dứt câu, ngã vào lòng Khánh Dương mà ngáy khò khò.
Anh phì cười, thì thầm
- Không thương "một ít" mà là thương rất nhiều.
Em nói rồi đấy nhé, theo đuổi anh đi
Khánh Dương bế cô vào nhà, đắp chăn cẩn thận rồi khẽ mân mê những đường nét trên mặt cô.
Ánh Nguyệt đã trưởng thành rồi, thật sự đã trưởng thành rồi, không còn là con bé ngốc khi nào cũng lẽo đẽo theo anh nữa.
Ai bảo cô là kẻ thay thế của Huyền Nguyệt chứ? "người thay thế" chỉ là cái cớ để Khánh Dương thương cô mà chăm sóc, lo lắng cho cô giữa thanh thiên bạch nhật.
Đối với Khánh Dương mà nói, cô là vô giá không có thứ gì có thể sánh được.
Nụ cười của cô, giọng nói của cô, tính cách của cô đều do con người đặc biệt của cô mà hình thành.
Anh đã lầm to, cô không phải là cái bóng của Ánh Nguyệt mà là cái bóng trong cuộc đời anh.
Năm năm qua ở Anh không khi nào là anh không nhớ đến cô.
Đau khổ dằn vặt.
Anh nhận ra rằng, anh có tất cả mọi thứ nhưng vẫn chẳng thế có được cô
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...