Suốt quãng đường cậu cứ cười mãi, cậu nắm lấy tay Dâu, cậu thơm nó
- Cảm ơn
Dâu nhìn cậu, hỏi
- Sao lại cảm ơn?
- Vì mày đã đồng ý làm mợ tao
Dâu cười, nụ cười sao mà chẳng còn hồn nhiên đáng yêu như trước, nụ cười chua xót đến tận tâm can.
Mình nhấc cổ tay lên đắm đuối nhìn cái lắc tay hình trái tim cùng dòng chữ "Hạ Ánh Nguyệt".
Tên mình mà, là của mình phải không? không phải của Huyền Nguyệt, đâu có chữ Huỳnh Huyền Nguyệt đâu? Những suy nghĩ cố đánh lừa bản thân hiện lên đầu Dâu.
Càng nghĩ, trái tim lại càng đau, càng nhói
...
- Mẹ thu xếp cho con và Dâu qua Anh nhé
- Không ngờ con trai mẹ lại đỗ Cambridge đấy, chúc mừng con trai yêu
Khánh Dương cười tươi thì thầm vào tai Bà Hai, cả hai người cười khúc khích
- Qua nhớ chăm sóc con dâu mẹ đấy nhé!
- Con biết rồi
Khánh Dương chạy lên phòng thấy Dâu đang ngồi bần thần trên giường liền chạy đến xuýt xoa
- Sao thế? đau ở đâu à?
- Em không
- Có phải mai chúng ta đi Anh rồi nên em sợ phải không? đừng lo có anh đây rồi
Khánh Dương nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của Ánh Nguyệt.
Cô hất ra, cười nhạt
- Hoàng Khánh Dương..có bao giờ..cậu thương em chưa?
- Dâu? mày nói gì vậy?
- Không à? một chút cũng không ư?
- Mày mệt ở đâu à?
- Cậu nói đi chứ, dù chỉ một chút..cũng không có sao
Nước mắt mình trực trào ra, không kiểm soát được mà khóc nức nở
- Dâu..Dâu
Ánh Nguyệt đứng phắt dậy, gạt nước mắt
- Em xin lỗi, em không qua Anh được
- Sao thế? vậy thì tao cũng không đi nữa, mình lên Hà Nội nhé
- Không
- Vậy thì tao khỏi học luôn, tao ở đây với mày.
Tao đi chặt củi bán rau cũng được, tao nuôi mày
- Khánh Dương..hình như anh hiểu lầm gì đó rồi.
Thật ra..tôi..tôi chỉ đang lợi dụng anh thôi
- Dâu..mày..mày nói gì vậy?
- Anh ngốc thật hay giả vờ không hiểu? anh nhìn anh xem, quê mùa, nghèo nát, anh..anh không xứng với tôi
Ánh Nguyệt mỉa mai cười khinh bỉ.
Mặt Cậu Hai đen kịt, bàn tay nắm chặt lại
- Dâu..Dâu..rốt cuộc mày coi tao là thứ gì?
- Công..Cụ..Lợi..Dụng
Dâu nói, từng câu từng chữ như đâm sâu vào trái tim cậu
- Mày thích ai rồi à?
Dâu lưỡng lự một chút rồi thản nhiên đáp
- Ừ, tôi thích Lâm Phong mất rồi.
Anh ta giàu hơn anh nhiều, ít nhất còn có miếng đất ở Hà Thành.
Anh không soi gương sao?
- Từ..từ khi nào..?
- Từ khi nào anh không cần biết, bây giờ tôi cũng không cần anh nữa.
Ra nước ngoài yên phận mà học đi
- Được, tao hiểu rồi.
Cái lắc tay đó..mày không cần trả lại đâu, đem bán cũng được kha khá.
Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa
Cậu rút ra một cọc tiền ném xuống đất rồi bỏ đi, để lại Ánh Nguyệt trong phòng.
Cô run lên từng cơn, đưa tay lên gạt nước mắt.
Chỉ như vậy..chỉ có như vậy mới khiến anh chú tâm mà ra nước ngoài học và quên cô đi.
Cậu Hai, cái tên mà Ánh Nguyệt hằng đêm thao thức, người đó chỉ cần chạm nhẹ là đã khiến các tế bào trong cô được sưởi ấm.
Người này..là hình bóng của cô..mãi mãi là như vậy
Dâu thu dọn đồ rồi cất hết vào balo, nhìn lại căn phòng bao nhiêu năm qua chất chứa kỉ niệm của cậu và Dâu, lòng nặng trĩu.
Bên cái bàn học kia là những lúc Dâu ngủ gật, cậu nhanh trí nhéo má đau điếng khiến con bé giật mình choàng tỉnh còn cậu thì phì cười.
Hãy để thời gian chôn vùi kỉ niệm của chúng ta cậu nhé
Ngày hôm đó mưa râm ran, tựa như những giọt nước mắt chia xa của đôi bạn trẻ.
Ông trời thật biết trêu ngươi
Nhìn hình bóng Dâu lặng lẽ bước lên chiếc xe buýt, lòng cậu ngứa ngáy không thôi.
Không biết cô gái của cậu có còn say xe không? có còn khóc một mình không? tự mình bước chân lên cái đất Hà Nội có sao không? dặn lòng là không quan tâm người đó cớ sao trong đầu lại nảy ra hàng ngàn câu hỏi.
Rốt cuộc, ai mới là người đau khổ?
...
- Cậu Hai! chiếc hộp gỗ này..có cần mang theo không ạ?
Con Nị chỉ chỉ vào cái hộp đựng những bức thư cùng tấm ảnh
- Không, dù gì nó cũng là rác rồi
- Vâng!
- Khoan đã
Cậu Hai tiến tới, lấy một bức thư mới nhất trong tất cả cái bức.
Cậu phủi phủi rồi cất vào vali
- Đó là gì vậy cậu?
- Không có gì
"Hôm nay có một cô gái rất đáng yêu vào nhà làm người hầu của tôi.
Con bé đó trắng nõn và rất hoạt bát, nó đã bị thương vì tôi biết bao nhiêu lần.
Tôi thấy nó rất giống với Huyền Nguyệt nên đối xử tốt với nó nhưng..Nó là phiên bản duy nhất và không giống Huyền Nguyệt chút nào.
Tôi nhận ra rằng..nó khác biệt với những người hầu trước đây..Bà Cả bảo tôi bị bệnh..không có cảm xúc, tôi cũng nghĩ như vậy từ khi chuyện đó xảy ra.
Nhưng tôi chợt phát hiện, Bà Cả sai rồi, tôi cũng sai nốt.
Hoá ra tôi cũng có rất nhiều loại cảm xúc..cũng biết tủi thân, tức giận khi Hạ Ánh Nguyệt thân thiết với bất kì người bạn khác giới nào khác.
Tôi giở mọi thủ đoạn để thu hút sự chú ý của cô ấy.
Đôi lúc còn giận hờn bỏ ăn cả ngày.
Thật là quá ấu trĩ đi, thật khác với tôi ngày xưa nhưng kệ thôi, chỉ khi Ánh Nguyệt ríu rít xin lỗi tôi, nịnh nọt hay chỉ đơn giản là trêu tôi thôi thì lòng tôi mới có thể bớt bất an.
Nhưng làm sao đây? tôi nhát cáy quá, tôi sẽ cố lấy hết can đảm mà bày tỏ với người mình thương mới được"
Một bức thư còn sót lại mà Hạ Ánh Nguyệt chưa từng đọc qua, nếu như cậu về muộn một chút, Ánh Nguyệt đọc nhanh một chút thì có lẽ..sự việc đã không đi đến mức này.
Hiểu lầm cứ nối tiếp hiểu lầm..
Hôm đó Hoàng Khánh Dương bay đến Anh ngay trong đêm, cậu nhất định..nhất định sẽ học thật giỏi, kiếm thật nhiều tiền để Hạ Ánh Nguyệt có thể lợi dụng cậu suốt đời
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...