Cầu Duyên



“Ngươi. . . . . .” Tô Viễn Hằng lăng lăng nhìn y.

Bắc Đường Mẫn Khiêm nhìn hắn, tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, lại hình như có chút tức giận, nhíu mày: “Ngươi quả nhiên ở trong này!”

Tô Viễn Hằng lui về phía sau hai bước, hỏi: “Ngươi, ngươi sao lại đến nơi này?”

Bắc Đường Mẫn Khiêm nhíu nhíu mày, sải bước về phía trước, nói: “Ngươi trốn cái gì hả?”

Tô Viễn Hằng có lẽ không muốn cho y phát hiện cái bụng mập mạp của chính mình, hoặc là nguyên nhân nào khác nói không rõ, chỉ là theo bản năng lui về phía sau từng bước. Thấy y cũng bước tới, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đột nhiên xuất hiện, làm ta giật cả mình.”

“Ta mới hoảng sợ! Thật vất vả về nước lại phát hiện người không phòng trống, ngươi rời đi sao không nói một tiếng! ? Chơi trò mất tích sao?” Bắc Đường Mẫn Khiêm mặt nhăn mày nhíu thấp giọng nói.

Tô Viễn Hằng sửng sốt, lặng yên không nói.

“Sao lại không nói lời nào! ? Ngươi đến Mĩ Quốc khi nào? Tại sao lâu như thế cũng không cùng ta liên hệ? Làm cho ta giống như tên ngốc ở trong nước tìm kiếm khắp nơi!”

Tô Viễn Hằng đột nhiên lách qua người y, đi về hướng phòng ở.

“Ngươi thế nhưng không để ý tới ta! ?” Bắc Đường Mẫn Khiêm kinh ngạc trừng hắn, tức giận ở phía sau túm lấy hắn, “Ngươi đứng lại!”


“Buông tay!” Tô Viễn Hằng dùng sức giãy, đi nhanh về phía phòng ở.

Bắc Đường Mẫn Khiêm nhìn tay chính mình bị bỏ ra, sửng sốt sửng sốt, bước nhanh theo sau. Tô Viễn Hằng lại đi nhanh hơn, cơ hồ là chạy, vội vàng mở cửa ra, vọt vào trong, sau đó đóng cửa lại.

Bắc Đường Mẫn Khiêm đúng lúc đuổi theo, một cước vói vào, chặn lại cánh cửa.

“Cút ngay!” Tô Viễn Hằng hướng y kêu to.

Bắc Đường Mẫn Khiêm bị câu này của hắn làm cho tức giận, dùng sức đạp mạnh cánh cửa.

Phanh một tiếng, Tô Viễn Hằng phía sau cửa bị cú đạp mạnh của y hất văng ra, phía sau lưng thật mạnh tạp đến trên tường.

Bắc Đường Mẫn Khiêm lập tức lủi vào nhà, dùng sức đóng sầm cửa lại, quát: “Ta thật vất vả tìm tới nơi này, ngươi cứ như vậy đối xử với ta! ? Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ! Rời nhà trốn đi cũng không cùng ta nói một tiếng! ?”

Bắc Đường Mẫn Khiêm là loại người cho dù tức giận như thế nào, cũng sẽ không rống to như thế này. Thế nhưng vào giờ phút này lại đối Tô Viễn Hằng lần đầu tiên lớn tiếng rống giận.

Tô Viễn Hằng không nói gì, cúi thấp đầu, một tay ôm bụng, một tay dựa vào vách tường phía sau.

Bắc Đường Mẫn Khiêm truy vấn: “Ta hỏi ngươi tại sao đến Mĩ Quốc không nói cho ta biết một tiếng! ? Nơi này cách New York gần như thế, tại sao ngươi không đến tìm ta! ?”

Tô Viễn Hằng qua một hồi lâu, mới cúi đầu nói: “. . . . . . Nói cho ngươi biết? Sao lại nói cho ngươi. . . . . .” Ta đi tìm ngươi, nhưng mà ngươi. . . . . .

Câu nói kế tiếp hắn nói không nên lời, quay đầu đi, cũng không nhìn y.

Bắc Đường Mẫn Khiêm lúc này mới phát hiện sắc mặt hắn không tốt, vẫn tựa vào trên tường, thân mình giống như cũng mềm nhũn, không khỏi vươn tay tới, hoãn hoãn ngữ khí: “Ai, ngươi xảy ra chuyện gì? Có phải vừa rồi bị ta đâm cho quá nặng hay không?”

Tô Viễn Hằng tránh đi tay y, dựa vào tường chậm rãi đi đến đại sảnh.

Bắc Đường Mẫn Khiêm nhìn bóng dáng hắn, ẩn ẩn cảm thấy hắn có chút không giống ngày thường.

“. . . . . . Ngươi sao lại tìm tới nơi này?” Tô Viễn Hằng chậm rãi ngồi xuống sô pha, kéo kéo cái áo rộng thùng thình, che lại bụng đã có chút to lên.

Bắc Đường Mẫn Khiêm nhẫn nại tính tình nói: “Ta nửa tháng trước về nước, phát hiện ngươi không ở nhà, nơi nơi hỏi thăm, nghe nói ngươi thiếu chút nữa từ chức? Địa chỉ là Vương viện trưởng nói cho ta biết, hắn nói ngươi quay về Mĩ Quốc.”

Bắc Đường gia là đại cổ đông của bệnh viện, hướng viện trưởng điều tra tư liệu của hắn phi thường dễ dàng.


Tô Viễn Hằng không nói chuyện.

Bắc Đường Mẫn Khiêm bước thong thả đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn hắn: “Ta đến nơi này không phải cùng ngươi cãi nhau. Chúng ta hảo hảo nói chuyện.”

“Nói cái gì?” Thanh âm Tô Viễn Hằng có chút hữu khí vô lực, không chút để ý nói.

Bắc Đường Mẫn Khiêm lại thản nhiên nhíu nhíu mày, hơi hơi cúi xuống thân mình, nhìn chằm chằm hắn nói: “Khi đó ngươi đi đâu vậy? Về nhà lúc nào? Lại là vì sao muốn từ chức đến Mĩ Quốc?”

“. . . . . . Vậy còn ngươi? Ngươi suốt mấy tháng qua đi đâu vậy? Làm cái gì?” Tô Viễn Hằng cuối cùng ngẩng đầu, nhìn y hỏi.

Bắc Đường Mẫn Khiêm lộ ra vẻ mặt có chút phiền não, thẳng lưng nói: “Ta vốn muốn đi tìm ngươi, chính là nơi này có việc, phải ở lại.”

Y nói thật khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ, làm cho Tô Viễn Hằng thất vọng cực kỳ.

“Sao lại không nói lời nào? Viễn Hằng, vấn đề của ta ngươi còn chưa trả lời.”

Tô Viễn Hằng thản nhiên nói: “Không có vì sao cả, muốn trở về liền trở về thôi.”

“Ngươi không phải tới tìm ta sao?”

Tô Viễn Hằng đột nhiên cười cười: “Tại sao ta phải tới tìm ngươi? Lúc ngươi trở về có cùng ta nói không?”

“Viễn Hằng, ta không thích thái độ này của ngươi.” Thanh âm Bắc Đường Mẫn Khiêm có chút lạnh, “Ngươi nghĩ rằng khi đó ta không muốn nói cho ngươi biết sao? Thế nhưng ngươi ở nơi nào? Nửa đêm rời nhà trốn đi, di động tắt máy, hành tung không rõ, ta nói cho không khí biết sao?”

Tô Viễn Hằng không dấu vết đè lại bụng, vừa rồi va chạm làm cho bụng hắn ẩn ẩn đau, trong lòng lo lắng đứa nhỏ bị thương, không tinh lực cùng y dây dưa, mệt mỏi nói: “Ta hiện tại không muốn cùng ngươi nhiều lời, mời ngươi rời đi, ta phải nghỉ ngơi.”


Bắc Đường Mẫn Khiêm nhíu mày, có chút kinh ngạc nói: “Ngươi đuổi ta đi?”

“Tuỳ ngươi hiểu như thế nào. Nơi này không phải nhà chúng ta ở A thị, mời ngươi tôn trọng ta.”

Bắc Đường Mẫn Khiêm kinh ngạc sửng sờ ở nơi đó.

Tô Viễn Hằng chống tay vào sô pha chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi về phía thang lầu.

Bắc Đường Mẫn Khiêm nhìn bóng dáng hắn, bỗng nhiên nói: “Ngươi không muốn biết vì sao ta tới tìm ngươi sao? Phi Ly.”

Nghe được cái tên xa lạ mà quen thuộc kia, cả người Tô Viễn Hằng cứng đờ, tay vịn thang lầu chậm rãi quay đầu.

“Ngươi. . . . . .”

Bắc Đường Mẫn Khiêm bị sắc mặt hắn doạ sợ.”Viễn Hằng, ngươi xảy ra chuyện gì?”

“Ngươi. . . . . . Vừa rồi bảo ta cái gì?”

“Ngươi muốn ta gọi ngươi là gì? Viễn Hằng? Hay là. . . . . . Phi Ly?”

Tô Viễn Hằng cảm thấy trước mắt tối sầm, thiên toàn địa chuyển, chậm rãi khuỵ xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui