Editor: Sil
"Hoa Tiểu thư, ngài xem, ngài đã dùng xong rồi..." Dao Chỉ khách sáo nói, thân là Tỳ nữ của gia chủ, tất nhiên không thể thờ ơ với bất kỳ vị khách nào, "Ta đã dùng xong rồi, nhưng hôm nay hôm nay có nhiều khách quý đến quý phủ như vậy, nếu họ biết mình dùng chung một phòng thay đồ với một Cung nữ, Quan Quân Hầu các người coi như sẽ mạo phạm với tất cả mọi người." Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Cẩm An đảo quanh, trên mặt cười nhạt một cái, vẻ mặt khinh thường.
"Ngài có biết cô nương nhà chúng ta có thân phận gì không ?" Phù Tình lớn tiếng, che chở trước mặt A Viên với Phù Phong, lưng thẳng tắp, vô cùng đúng mực.
Hoa Cẩm An khẽ cười một tiếng: "Thân phận gì? Chỉ là một nha đầu nấu ăn xuất thân từ Cục Thượng Thực, người hầu kẻ hạ."
"Hoa Tiểu thư ăn nói cẩn thận." Dao Chỉ nôn nóng, trên trán điểm điểm mồ hôi, nhưng cũng không dám xúc phạm nàng ta.
A Viên khẽ nhíu mày, Thế gia Quý tộc luôn vừa ghét bỏ đầu bếp trên người đầy mùi dầu khói, lại vừa lấy việc thưởng thức mỹ thực làm thú vui, thái độ này khiến nàng dâng lên một tia không vui.
Kiếm cơm bằng bản lĩnh, sao lại phải bị người xem thường?
"Vậy ngài đổi một chỗ là được rồi.” A Viên giữ chặt lấy Phù Tình đang tức giận đến mặt đỏ bừng, giọng nhàn nhạt, thần thái giữa mày thế mà lại có phần tương tự với Tề Uyên.
Sắc mặt Hoa Cẩm An trắng bệch, mày liễu dựng thẳng: "Đừng ỷ vào sủng ái của Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thượng mà thấy bản thân từ chim sẻ bay lên làm phượng hoàng!"
"Ta không cậy vào sủng ái của Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thượng." Đôi mắt vốn ôn hòa của A Viên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cô gái kiều mỵ như hoa Hải Đường* ngay lập tức biến thành hoa hồng có gai.
*) Hoa Hải Đường:
//
(Nguồn ảnh: Wikipedia)
Hoa Cẩm An bật cười một tiếng, từng tiếng nói phảng phất như mang theo gai nhọn: "Vậy ngươi cậy vào gì? Treo lên long sàng sao?"
"A Viên, lại đây." một giọng nói dịu dàng như nước vang lên, A Viên quay đầu lại nhìn một cái, nhoẻn miệng cười.
"Thỉnh an Hiền Quý Phi." A Viên hành lễ, ngọc bội trên trên váy gần như không động đậy chút nào, lúc này từng cái giơ tay nhấc chân đều hiện lên phong phạm của tiểu thư khuê các.
"Thỉnh an Hiền Quý Phi." Mắt phượng của Hoa Cẩm An rũ xuống, động tác quỳ gối mang mấy phần không cam lòng.
"Miễn lễ." Bạch Thấm cười dịu dàng, ánh mắt đẹp nhìn về phía Hoa Cẩm An mang theo một tia trách cứ, giơ tay vuốt ve Trâm cài bằng Bạch Ngọc trên đầu, giọng nói êm tai như nước suối trong veo: "Hoa Tiểu thư đừng giận."
Sắc mặt Hoa Cẩm An tốt hơn một chút, ánh mắt nhìn về phía A Viên ẩn chứa một tia đắc ý.
Bạch Thấm đảo mắt, nhìn A Viên tươi đẹp như hoa trước mặt, ngữ khí mang theo chút chê trách: "A Viên, cô lớn lên trong Cung từ nhỏ, quy củ trong Cung Hoa Tiểu thư không hiểu thì thôi, cô cũng không hiểu sao? Cũng nên khuyên Tiểu thư vài câu mới được, miễn sau này không kín miệng, phạm vào cấm kị của Hoàng Thượng."
A Viên nhìn vào đôi mắt dậy sóng của Bạch Thấm, nín cười cúi người hành lễ: "A Viên hiểu rồi."
Bạch Thấm đỡ lấy tay A Viên, vừa đi vừa nói: "Nếu như phạm vào cấm kị của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nổi giận, vậy người gặp họa cũng là người bên cạnh, còn những người khác í, còn xa!"
Bạch Thấm vừa nói, nói đến sắc mặt Hoa Cẩm An xanh xanh đỏ đỏ, vô cùng khó coi. Chỉ thấy nàng ta đứng ở trước cửa không hề nhúc nhích, đôi mắt phượng đầy độc ác.
"Hoa Tiểu thư, ngài chặn đường của ta rồi." Bạch Thấm cười dịu dàng, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, gằn từng tiếng, rõ ràng là dịu dàng như nước, nhưng trong lòng Hoa Cẩm An lại như dao nhọn tận xương.
Hoa Cẩm An cắn răng, Bạch gia là phụ tá đắc lực của Hoàng Thượng, hai cô con gái một người là Quý Phi, một người là Đế Sư Phu Nhân, nàng ta không đắc tội nổi, chỉ phải tránh ra.
Cánh cửa đóng lại kêu “bịch” một tiếng, Đôi mắt Hoa Cẩm An nham hiểm, hung hăng phỉ nhổ một câu: Thể loại gì cũng dám ức hiếp mình!
"Hoa Cẩm An người này bên mặt dịu dàng hào phóng, thực ra lại vô cùng hẹp hòi, ở chốn đông người nàng ta còn có thể bận tâm đến hình tượng của mình, ở nơi ít người liền..." Bạch Thấm cười lắc đầu: "Sau này nếu gặp riêng nàng ta thì hãy lẩn đi."
"Đa tạ Hiền Quý Phi Nương Nương đã nhắc nhở." A Viên mỉm cười, đang định hỏi tại sao nàng lại đến đây, lại giật mình nghĩ tới Giản Chiếu.
Đôi mắt cong cong, nhìn vẻ mừng rỡ trong mắt Bạch Thấm, lòng cũng vui mừng theo: Hoàng Thượng chắc chắn là cố ý mang Quý Phi xuất Cung, để nàng được gặp Giản Thiếu gia.
"Bộ quần áo này của cô đẹp hơn trước kia." Bạch Thấm nhìn bộ áo cánh ngang ngực* màu anh đào phấn hồng trên người nàng anh màu hồng đủ ngực áo cánh mắt chứa ý cười, từ trong thâm tâm khen một câu.
*) Áo cánh ngang ngực: một kiểu áo từ thời Đường, đại loại là trông như thế này.
(Nguồn: Baidu)
"Thay đồ xong thì đi ra ngoài, Hoàng Thượng đợi lâu rồi."
A Viên nghe vậy, mặt đỏ lên, bộ quần áo phấn hồng tôn lên giống như đóa hoa xấu hổ vậy
trên sảnh ngoài, tiếng nói tiếng cười, vô cùng náo nhiệt. A Viên chỉ đứng ở cửa đã cảm nhận được bầu không khí hoà thuận vui vẻ bên trong.
Nàng đi theo bên cạnh Bạch Thấm, vừa bước vào sảnh, các Phu nhân, Tiểu thư đang trò chuyện vui vẻ đều yên lặng, sôi nổi nghiêng đầu nhìn về phía A Viên, trong một lúc, không khí hơi kỳ quái.
A Viên bình tỉnh thản nhiên, trên mặt vẫn treo ý cười trong trẻo, không hề bị ảnh hưởng, chỉ hành lễ với Tề Uyên.
"Bình thân." Tề Uyên sắc mặt tuy là nhàn nhạt, nhưng này đôi thâm thúy nước sơn mắt cũng là hiện lên một tia ánh sáng nhu hòa.
Mùi hương thơm ngon truyền đến, A Viên không kìm được dừng bước: Là mùi của Cá Quế Chiên Xù!
Nàng ngửi mùi hương chua chua ngọt ngọt kia, đôi mắt sáng lên yêu kiều, trong đầu không khỏi hiện lên các bước Tiền Sư phụ làm cá.
Thái nguyên liệu, tạo bột (trộn hỗ hợp để làm ra bột chiên xù), đun dầu, chiên cá, pha nước đường giấm rượu xì dầu…
A Viên nhíu mũi nhỏ, hàng mi thanh tú khẽ nhăn lên: Hình như thiếu đi một loại gia vị...
Bạch Thấm chậm rãi đi tới bên canh Tề Uyên, mặt lộ ra ý cười ngồi xuống, đôi mắt gợn sóng mang theo cảm xúc không rõ.
Vì có Hoàng Thượng tham dự, Tần thị liền để tiệc của nam và nữ ở cùng một chỗ. Tiệc ngắm hóa cũng không thể so sánh với Cung Yến, chẳng qua chỉ là nơi để vui đùa, mọi người tất nhiên cũng sẽ tùy ý hơn rất nhiều.
Mọi người đi tới đi lui, trò chuyền như bình thường, cả một phòng oanh oanh yến yến, ồn ào khiến Tề Uyên có chút đau đầu.
Bạch Thấm nghĩ một lúc, hơi nghiêng người sang phía Tề Uyên, che miệng thấp giọng thuật lại một lần chuyện vừa xảy ra. Xung quanh lạnh lẽo, nàng giương mắt nhìn sắc mặt của Tề Uyên, quả nhiên đã đen như đít nồi...
Hành động bình thường này trong mắt người khác lại thành thân thiết như keo sơn, giọng nói mọi người hơi nhỏ xuống, ánh mắt giao động giữa A Viên và Bạch Thấm, tiếng bàn tán yếu ớt chậm rãi vang lên.
"Xem dáng vẻ mất hồn mất vía của nàng ta kia, chậc chậc, không phải đang nghĩ Hoàng Thượng không thể thiếu mình được sao?"
"Hoàng Thượng chẳng qua chỉ là ham mới, nàng ta lại tưởng thật, chậc chậc..."
Tiếng bàn tán dần dần lớn lên, lời nói cũng càng thêm khó nghe, trên mặt mỗi người lộ ra vẻ khinh thường.
Quách thị nhìn lướt qua đám phụ nữ đang luyên thuyên, khuôn mặt hiền hòa phủ lên một tầng sương lạnh: "Tiểu Ngũ, con còn thất thần có làm cái gì? Đến ngồi bên cạnh bác cả đi."
Tiểu Ngũ? Mọi người nhìn quanh, nét kinh ngạc trong mắt càng dày đặc hơn, nghe nói phủ Hiểu Quốc Công đã tìm được về vị thiên kim thất lạc bên ngoài, nhưng trong sảnh vẫn chưa cô gái lại mặt...
A Viên sực tỉnh lại, thấy Quách thị ngoắc mình mời chậm rãi bước đến, mọi người đang ngồi đều kinh ngạc, vô cùng ngạc nhiên nhìn A Viên: Nàng ta là vị thiên kim lưu lạc bên ngoài của phủ Hiển Quốc Công sao?
Trong lòng mọi người kinh ngạc, những Phu nhân, Tiểu thư trước đó còn tràn đầy khinh bỉ thế mà đã thay đổi một khuôn mặt khác, cười lấy lòng nịnh bợ hết mức.
A Viên chỉ cảm thấy da đầu run lên, đang định đi tới bên cạnh Quách thị, lại có một cô gái trong bộ hoa phục chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, đúng là Hoa Cẩm An nàng vừa mới gặp.
"Cẩm An gặp qua biểu ca."
Giọng nói ngọt đến phát ngấy quanh quẩn bên tai A Viên, người nàng nguội lạnh, không khỏi sờ cánh tay.
Nàng vừa định đi tới chỗ Quách thị, liền nghe thấy người bên cạnh khẽ gọi một câu: "Đây chính là cô nương A Viên sao?"
A Viên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn một cái, mím môi nói: "không phải vừa gặp qua sao?"
Bạch Thấm bỗng cười ra tiếng, biểu cảm như đang xem trò vui.
Hoa Cẩm An cắn chặt hàm răng, mặt không đổi sắc cười nói: "Nghe cô nói tay nghề của cô nương A Viên rất tốt, gần đây ta bị nhiễm phong hàn, thân mình không khỏe, không biết cô nương có phiền làm cho ta một chén Tuyết Lê nấu Đường phèn thanh phế* chữa ho không ?"
*) thanh phế: Làm sạch phổi
"Dù có được sủng ái cũng chỉ là Cung nữ hầu hạ người mà thôi." Hoa Cẩm An hạ giọng, đôi mắt lóe lên nét khiêu khích.
Tề Uyên nhàn nhạt nhìn Hoa Cẩm An, lạnh lùng lên tiếng: "Nếu Hoa phủ thiếu đại phu, người chỉ cần đưa thẻ vào Cung mời Thái y là được.”
"Biểu ca, ngài biết ta từ nhỏ không thích uống mấy thứ thuốc đắng ngắt kia mà!"
"Thiếu đầu bếp, trong Cung cũng có." Tề Uyên thản nhiên, vừa dứt lời, những cô gái nhỏ tuổi trong phòng không khỏi bật cười ra tiếng.
A Viên lén liếc mắt nhìn Tề Uyên, khóe môi khẽ cong lên, con ngươi trong trẻo phủ lên một tia ngọt ngào.
Hoa Cẩm An cũng chỉ là một thiếu nữ vừa tròn mười sáu tuổi, bản lĩnh trên mặt còn chưa sâu, giương mắt nhìn hai người liếc mắt đưa tình, vô cùng ăn ý, một ngọn lửa ngay lập tức bùng lên: "Cũng chỉ là một Cung nữ, thật sự nghĩ rằng có được vài phần sủng ái liền bay lên đầu cành sao? Sau này Biểu ca sẽ cưới ngũ Tiểu thư của phủ Hiển Quốc Công, đừng mơ tưởng nữa!"
Vừa dứt lời, phòng trong cười vang, có vị Tiểu thư không vừa mắt với Hoa Cẩm An liền cất giọng chế giễu: "cô nương A Viên trước mặt cô chính là ngũ Tiểu thư của phủ Hiển Quốc Công đó."
Hoa Cẩm An nghẹn họng trân trối nhìn A Viên trên mặt vẫn luôn lộ ra nụ cười nhạt, vừa quay đầu nhìn Tề Uyên, khốn đốn không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt.
"không biết Hoa cô nương nghe được lời đồn từ nơi nào, phủ Hiển Quốc Công lúc nào thì gả con gái ?" Quách thị lạnh mặt, lòng chán ghét tới cực điểm loại Tiểu thư khó tính lại hay ghen ghét như Hoa Cẩm An.
Khuôn mặt Tề Uyên tràn đầy ý cười thản nhiên, đứng dậy đi tới trước mặt Quách thị: "Nếu như tâm tư của Trẫm đã rõ, không bằng chờ sau tiệc ngắm hoa rồi liền bàn bạc cẩn thận?"
Hết Chương 79.
Lời của editor: Ông vua tranh thủ là đây chứ đâu.