Editor: Sil
"Cẩm An thỉnh an cô." Giọng nói dịu dàng êm tai tựa như tiếng cầm sắt* thượng hạng, như vùng sông nước Giang Nam, khiến người ta vừa nghe liền có phần đắm say.
*) Cầm sắc: đàn cầm và đàn sắt, tên hai thứ đàn cổ, hoà thanh với nhau.
"Mau đến đây cho cô nhìn một cái nào!" Thái Hậu cười kéo nàng quan sát một phen, đôi mắt phượng đầy vui mừng: "Lớn lên không ít, bộ dáng cũng càng ngày càng xinh đẹp!"
"Thoáng cái đã 2,3 năm rồi..." Thái Hậu tấm tắc thở dài, đôi mắt nhàn nhạt chút sầu não: "Qua mấy tháng nữa là mười sáu rồi sao? đã hứa hôn với ai chưa?"
Hoa Cẩm An làm nũng dậm chân, mắt phượng cực giống Thái Hậu yêu kiều khiến người say lòng: "cô !"
"Con gái lớn rồi, biết xấu hổ." Thái Hậu nhìn chút chần chừ trong mắt nàng, chỉ cười mà không nói, tâm tư của cô cháu gái này, bà cùng ít nhiều biết đến...
Nàng muốn làm bạn bên cạnh Quân Vương.
Hoa Cẩm An nhạy bén nhận ra không khí dần thay đổi, liền giấu diếm lòng hiếu kỳ đối với A Viên và Tề Uyên, cười hỏi: "không phải cô nói tháng sau mới về sao? Sao hôm nay đã về rồi?"
Bàn tay trắng nõn của Thái Hậu khẽ giơ lên, bưng chén trà Ngọc Bích bên cạnh, khẽ nếm một chút, đầy ẩn ý nói: "Ngũ cô nương củ phủ Hiển Quốc Công mới được tìm về, mấy ngày nữa chính là lễ cập kê của nàng ấy, Uyên nhi cố tình xin ai gia trở về làm chủ lễ cho Ngũ cô nương."
Hoa Cẩm An nghe vậy, đồng tử đột nhiên co rụt lại, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại, mặc cho cơn đau nổi lên, nàng ta vẫn sững sờ không có cảm giác nào: Ngũ cô nương của Vân gia sao? Mất tích nhiều năm như vậy lại thật sự tìm được về? Việc lớn như vậy mà không có dù chỉ một tin tức nào sao?
Nàng nhìn sang Thái Hậu, khóe miệng miễn cưỡng gợi lên một nụ cười: "cô, Cẩm An sẽ có một vị biểu tẩu (chị dâu họ) sao?"
Thái Hậu mỉm cười, mắt phượng có ẩn ý khác, nói: "Uyên nhi vừa lòng, ai gia liền hài lòng."
"Vậy... Còn Cung nữ nuôi dưỡng bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu thì sao? Nghe nói nàng ta cực kỳ thân mật với biểu ca (anh họ)..." Hoa Cẩm An rũ mắt, chậm rãi nói: "Thái Hoàng Thái Hậu hình như cũng rất sủng ái nàng ta."
Thái Hậu nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng ta một cái, giọng nói thoáng trầm xuống: "Biểu ca của con là Hoàng Thượng."
Sắc mặt Hoa Cẩm An trắng ra, cánh môi vốn đỏ bừng dần tái đi.
"Cẩm An, con là cháu gái duy nhất của ai gia, ai gia luôn hy vọng con hạnh phúc." Thái Hậu khẽ vỗ lên tay nàng, cho người bên cạnh lui ra, nhìn Hoa Cẩm An, nhỏ giọng nói: "Tâm tư của con ai gia biết rõ..."
Hoa Cẩm An lấy lại tinh thần, ánh mắt hiện lên một tia sáng.
"Uyên nhi là con trưởng của ai gia, chuyện nó không muốn, ai gia sẽ không bao giờ bắt nó làm, người bên gối... vẫn nên xem nó có thích hay không."
Nàng sững sờ trong chốc lát, đôi mắt dần ảm đạm, sống lưng thẳng tắp cũng sụp xuống, bọ dáng kiêu ngạo tao nhã kia cũng không còn chút gì nữa.
Thái Hậu nhìn Hoa Cẩm An đôi mắt ngấn nước, im lặng một lúc, ung dung ăn một miếng Bánh Đào* nhỏ, lại chậm rãi uống một nửa chén trà nhỏ, lúc này mới mở miệng: "Ngày hôm sau Quan Quân Hầu Phu nhân có tổ chức một buổi tiệc ngắm hoa, con đi theo mẫu thân tham dự đi, trò chuyện với các Tiểu thư thân thiết với mình, cũng coi như đi giải sầu."
*) Bánh Đào:
//
(Nguồn: Baidu)
"Dạ." Hoa Cẩm An khẽ cắn môi, rũ mi, lông mi dài khẽ rung động, không rõ cảm xúc trong mắt.
******
Thời tiết sáng sủa, không một gợn mây, phủ Quan Quân Hầu đông như trẩy hội, vô cùng náo nhiệt.
"Cho nương ngắm một chút."
A Viên vừa định đưa tay xốc rèm xe lên đã bị Quý thị ngăn lại. Khuôn mặt bà mang mấy phần nghiêm túc, giơ tay nâng cây trâm cài bằng ngọc mỡ dê chạm rỗng khảm đá quý màu hồng trên đầu A Viên, lại sửa sang dải lụa đính trân châu trước ngực nàng, lúc này mới vừa lòng gật đầu.
"Đây coi như là yến hội đầu tiên con tham gia từ khi trở về, không thể để người khác coi thường con được."
Ánh mắt A Viên mang theo một tia ủ rũ, kìm chế không ngáp một cái, mắt hạnh phủ một tầng sương, cả người càng trở nên lười biếng kiều mỵ.
Quý thị nhịn không được cười một tiếng, khẽ véo chóp mũi nàng: "Bé mèo lười!"
A Viên nũng nịu rầm rì một tiếng, giả vờ bất mãn phàn nàn: "không phải vì ngài, trời chưa sáng đã xốc chăn con lên!" Nàng cười nhạt: "Nương, đừng lo lắng."
Quý thị cười cười, xuống xe ngựa cùng nàng.
Khuôn mặt Tần thị đầy ý cười tiếp khách, vội như con quay.
một nữ tỳ mặc như hành hoa mỉm cười đi tới trước mặt Tần thị, ghé bên tai bà nhẹ giọng nói: "Phu nhân, mấy vị Tiểu thư và Phu nhân của Vân gia tới rồi."
Ý cười trên mặt Tần thị càng lớn hơn, sắp xếp xong cho khách liền vội vàng đi nghênh đón.
"Vân đại Phu nhân, ngài vừa đến, nhà của ta đều rạng rỡ lên!" Tần thị cười trong trẻo, thái độ với Quách thị vô cùng tôn kính.
"nói gì vậy." Quách thị cười ấm áp, toàn thân đầy khí phái của thế gia đại tộc.
"Vãn Vãn, Gia Gia, thỉnh an Hầu Phu nhân đi."
A Viên và Vãn Vãn uốn gối hành lễ, một người hào sảng, một người kiều mỵ, đứng cạnh nhau ở một nơi, khiến người ta ưa thích như đóa hoa kiều diễm vậy.
Tần thị thấy vậy, liền cười toe toét: "Phủ Hiển Quốc Công chắc hẳn là một nơi phong thủy trù phú, khắp cả Đại Tề cũng không tìm ra được vị Thiên kim đặc biệt hơn so với con gái của nhà họ Vân vậy."
Quý thị cười quở trách: "Lời này của tỷ đắc tội tất cả mọi người rồi."
"Đây là lời xuất phát từ nội tâm, không sợ đụng chạm!" Tần thị cười: "Mau vào uống chén trà, ăn chút điểm tâm, hôm nay toàn bộ đều là tiệc cá."
A Viên theo sau, đôi mắt xinh đẹp sáng lên: Toàn bộ đều là tiệc cá... không biết món Cá Cuốn Uyên Ương* kia có ngon không.
*) Cá Cuốn Uyên Ương:
(Nguồn: Baidu)
"Vì buổi tiệc ngắm hoa hôm nay, ta cố ý mời Tiền lão Sư phụ đến đây làm bếp trưởng, tốn của ta không ít sức lực..."
Tần thị vừa đi vừa nói, kéo tay Quý thị vô cùng thân mật.
"Là vị Tiền Ngự trù 5 năm trước xuất Cung sao?" Đôi mắt trong trẻo của A Viên tỏa sáng rực rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy hưng phấn.
Tần thị quay đầu lại nhìn nàng một cái, cười gật đầu: "Đúng là vị Tiền Ngự trù tiếng tăm lừng lẫy Đại Tề nọ."
Trong lòng A Viên hưng phấn không thôi, định mở lời lại cảm thấy chuyền này không đúng với quy củ, chỉ mím môi, buồn bực cúi đầu.
Quý thị biết suy nghĩ trong lòng con gái, lại là khuê mặt lớn lên từ nhỏ với Tần thị, như chị em ruột, cũng không kiêng kỵ bao nhiêu, liền cười nói: "Gia Gia không có tiền đồ gì, chỉ thích suy nghĩ đến đồ ăn, vừa nghe đến tên của Tiền Ngự trù liền hưng phấn như vậy đấy..." Bà dừng lại một chút, nhu hòa nói: "không biết tỷ tỷ có tiện hay không, có thể cho nàng nhìn trộm được không ?"
A Viên đột nhiên ngẩng đầu lên, lòng ấm áp, trong mắt những Phu nhân khác, phòng bếp là nơi dơ bẩn, không tao nhã, tuyệt đối không để con gái mình chạm vào dù chỉ một chút. Mà trong mắt Quý thị, chuyện gì cũng không bằng con gái vui vẻ.
"Có chuyền gì mà tiện hay không, con gái của ngài cũng là con gái ta, để ta sau Tỳ nữ dẫn nàng đi tới đó là được.” Tần thị cười: "Dao Chỉ, dẫn ngũ cô nương đến phòng bếp quan sát xem, không được chậm trễ."
“Dạ.” Tỳ nữ thanh tú mặc bộ quần áo màu xanh cười tủm tỉm lên tiếng, cung kính đi đến trước mặt A Viên, cúi người hành lễ: "Ngũ cô nương theo Nô tỳ đến đây."
"Làm phiền Phu nhân." A Viên híp mắt cười, làm người xao xuyến như đóa hoa xinh đẹp vậy.
"đi đi, bé ngoan."
A Viên hành lễ, không kịp chờ đợi liền đi theo Dao Chỉ.
Quý thị nhìn bóng dáng tung tăng của A Viên: "Phù Tình, Phù Phong, đi mang bộ quần áo dự phòng từ trên xe ngựa ra đây, chờ Tiểu thư từ phòng bếp ra, liền hầu hạ nàng thay quần áo."
“Dạ.”
Sau khi phần phó thỏa đáng, đoàn người cười nói đi vào, chim hót hoa thơm, vô cùng náo nhiệt.
"Đây là phòng bếp." Giọng nói Dao Chỉ dịu dàng, trên mặt hiện lên nụ cười nhiệt tình.
"đi đi, phòng bếp bẩn thỉu, không phải nơi cô nên tới." một giọng nói già nua truyền đến, gằn từng tiếng, đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Dao Chỉ sợ A Viên tức giận, vội vàng cười trừ: "Tiền Sư phụ, đây là ngũ Tiểu thư phủ Hiển Quốc Công, bình thường thích nghiên cứu món ăn, hâm mộ danh tiếng của ngài đã lâu. Nghe nói Phu nhân mời ngài tới đây muốn đến đây gặp một lần."
Động tác của cụ già mặt đầy nếp nhăn kia không ngừng lại, giương mắt lên nhìn một chút, bật cười một tiếng: "Đừng lừa lão già này, thân thể bé con con thế kia, cầm nổi dao sao?"
A Viên cũng không giận, mặt vẫn tủm tỉm cười. Nàng cũng không nói, liền vén ống tay áo, thuận tay cầm một cây Củ Cải Trắng lên, giơ tay chặt xuống, từng miếng củ cải mỏng như cánh ve đồng loạt rơi trên thớt, chỉn chủ khiến người ta vừa nhìn đã thấy thoải mái.
Đôi mắt đục ngầu của cụ già sáng lên, ngữ khí dịu đi rất nhiều: "Từ trong Cung ra sao?"
A Viên cười gật đầu, giọng nói có chút tự hào:"Dạ, từ trong Cung ra!"
"đi theo vị Nữ quan?" Ông già nhìn tia kiêu ngạo trong mắt nào, khuôn mặt cũng trở tên hiền từ, ngữ khí cũng ôn hòa hơn.
"Thôi Điển thiện Thôi Xảo và Liễu Tư thiện Liễu Tòng Trân."
"Thôi Xảo..." Lão nhân cẩn thận suy nghĩ, chậm rãi nói: "Thôi Xảo thì ta không biết, nhưng Liễu nha đầu thì biết."
Ông chăm chú đánh giá A Viên, đột nhiên bật cười: "Liễu nha đầu tính tình bướng bỉnh như vậy cũng nhận học trò sao? Vậy thì con phải có chỗ nào đó hơn người mới được nàng coi trọng."
A Viên ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng nói: "Đại khái là bởi vì con chịu khó đi..."
Nếu không phải do Tề Uyên, chắc hẳn lúc trước Liễu Tư thiện cũng sẽ không coi trọng mình...
"cô gái, chớ coi thường tính chịu khó." Ông nói với nàng, cũng không trì hoãn việc trên tay lúc nào, A Viên nhìn đến hoa cả mắt, nghẹn họng trân trối nhìn.
“Người cần mẫn có thể giỏi hơn những người kiêu căng tự xưng là có thiên phú nhưng lười biếng rất nhiều." Ông già híp mắt cười, nhìn chăm chú vào đôi mắt lấp lánh đang tỏa sáng kia của A Viên thật lâu.
Ông buông trong tay con dao xuống, xoa hai tay nghiêm túc nói: "Muốn học nấu ăn sao?"
A Viên gật đầu thật mạnh, nhếch miệng cười, khuôn mặt cong cong: "Muốn!"
"Vậy con trở về nói với nương, chuẩn bị học phí cho tốt, lại đến hẻm Thanh Nha tìm ta."
A Viên bỗng mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn ông già đang cười tủm tỉm trước mặt, ngây ngốc như bị bánh nhân thịt đập choáng vậy.
Tiền Tương Yến, vị Ngự trù nổi danh khắp thiên hạ, mấy thập niên qua chưa bao giờ nhận đồ đệ, nay lại muốn nhận mình làm đồ đệ!
A Viên sững sờ hồi lâu mới tỉnh lại, quá đỗi vui mừng hành lễ: "Ngài không được đổi ý đâu đấy!"
"Ha ha ha... không đổi ý, không đổi ý." Tiền Tương Yến cười ha ha, trong lòng không khỏi cảm thán: Thứ như nhãn duyên này, diệu bất khả ngôn*.
*) Nhãn duyên: một người trong lần đầu tiên gặp mặt bị thu hút với vẻ ngoài/khí chất của người đối diện được gọi là nhãn duyên
(Nguồn: Baidu)
*) Diệu bất khả ngôn: tốt đẹp đến không biết thế nào mà kể.
(Nguồn: Baidu)
A Viên vui vẻ nói tạm biệt, mới mở cửa ra liền đụng phải hai người Phù Tình, Phù Phong.
"Tiểu thư, Phu nhân bảo Nô tỳ lấy quần áo cho ngài tới đây." Phù Tình dịu dàng nói, hành lễ vơi với Dao Chỉ: "Còn phải làm phiền Dao Chỉ tỷ tỷ dẫn đường."
Dao Chỉ cười đồng ý, chậm rãi đi trước dẫn đường cho A Viên.
"Chính là nơi này."
Dao Chỉ vừa dứt lời, chỉ thấy một cô gái với đôi mắt phượng, mặc áo gấm đỏ chầm chậm đi ra, vô tình như cố ý chặn trước cửa, giọng nói dịu dàng êm tai thoáng vẻ khinh thường: "một mùi dầu khói sặc sụa, thứ người hầu gì đó, tại sao ta phải thay quần áo với nàng ta?"