"Cô dâu dựa sát bên cạnh chú rể một chút, chú rể đặt tay ở ngay hông cô dâu đi ". Thợ chụp hình yêu cầu hai người đổi tư thế, không ngừng yêu cầu cô dâu, chú rể có những động tác thân mật.
Cho dù cả người không được tự nhiên, nhưng Đinh Vũ Thiến cố gắng phối hợp với những gì thợ chụp hình yêu cầu, cố gắng trước ống kính bày ra tư thế xinh đẹp nhất, nở ra nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Chỉ tiếc là cho dù cô cố gằng đến mấy cũng không thành công.
Ở trong ngực Nhan Dật Khải, cô hoàn toàn không thể thả lỏng, chẳng những cả người cứng như một khúc gỗ, ngay cả nụ cười cũng không được tự nhiên, hơn nữa khi thợ chụp hình yêu cầu 2 người miệng đối miệng cho thân thiết, thì cô suýt chút nữa dùng tay đánh vào khuôn mặt của anh ta không muốn Nhan Dật Khải tiếp cận.
" Chị cả, lại uống nước đi"
Khi thợ chụp hình tuyên bố nghỉ ngơi ít phút, người hỗ trợ trong việc chụp hình là Đinh Vũ Như vội vàng đưa chai nước suối, tỉ mỉ thay Đinh Vũ Thiến lau đi mồ hôi trên trán." Tiểu Như, em vất vả rồi". Nhìn em gái bận rộn, trong lòng cô tràn đầy cảm kích.
" Không đâu,chị quên là từ nhỏ em rất thích xem cô dâu, chú rể chụp hình rồi sao?" Đinh Vũ Như thay cô sửa sang lại làn váy áo cưới:" Khó có thể đến gần xem cô dâu chú rể như hôm nay, hơn nữa chị cả và anh rể đều vô cùng đẹp, tựa như đôi kim đồng ngọc nữ, nhìn anh chị chụp hình quả thật vô cùng hạnh phúc".
Hạnh phúc?
Cô hạnh phúc sao?
Nhìn trên mặt em gái tràn ngập sự yêu thích cùng ngưỡng mộ, trong lòng cô có một chút khổ sở.
Đáp án đương nhiên là không, khi nghe tin Lí Nguyên Du mang thai, hạnh phúc của cô theo đó mà bay đi rồi.
Ngày hôm ấy, cô hoảng hốt rời khỏi quán cafe, đi ngoài đường như ngườ mất hồn, cô hoàn toàn không biết mình làm cách nào có thể về công ty được nữa.
Do mất mác, buồn phiền, cùng đau khổ, ngay lúc cô yếu ớt nhất, Nhan Dật Khải đột nhiên xuất hiện ở phòng làm việc của cô, bày tỏ thành ý muốn kết hôn.
Hoa tươi xinh đẹp, lời nói ngọt ngào, cùng với lời thề thốt chân thành, không thể nghi ngờ ngay lúc ấy cô cần một người an ủi.
Giống một người sắp chết đuối vớ lấy được một chiếc bè gỗ, cô không cần do dự mà đáp ứng lời cầu hôn của Nhan Dật Khải.
Nhưng mấy ngày sau khi tỉnh táo lại, cô phát hiện mình đã quyết định quá vội vàng, đến bây giờ cô còn chưa chấp nhận được những hành động thân mật của Nhan Dật Khải thì làm sao có thể trở thành cô dâu của anh ta được?
Vì thế, cô hoảng hốt.
Bây giò thì không thể làm gì được nữa, thiệp mời đã gửi, ảnh cưới đã chụp được một nửa, cô còn cơ hội đổi ý nữa sao?
" Tiểu Như, còn nước không? Anh cũng khát nước". Lúc này Nhan Dật Khải tiến đến, hướng về phía Đinh Vũ Như cười không ngừng.
" Có, có". Đinh Vũ Như vội vàng móc từ trong túi ra một bình nước suối đưa cho anh ta.
" Cám ơn em, em thật sự rất chu đáo". Anh ta một mặt uống nước, một mặt khen ngợi:" Không biết sau này ai có phúc mới lấy được em, một cô gái dịu dàng đảm đang".
Anh ta am hiểu nhất là nói những lời đường mật khiến phụ nữ phát cuồng.
" Đâu, đâu có". Khi thấy ánh nhìn soi mói của anh ta, Đinh Vũ Như đỏ mặt đến tận mang tai, cúi đầu tiếp tục sửa sang lại làn váy áo cưới cho Đinh Vũ Thiến, tránh ánh mắt phóng điện của anh ta.
" Nói chung là anh đã không có cơ hội". Đinh Vũ Thiến nhíu mày, trách anh ta:" Không phải là anh muốn đi rửa tay sao, sao vẫn còn ở đây? Đi nhanh lên một chút, đừng để mọi người phải chờ anh?"
" Ừ, anh sẽ đi ngay bây giờ, anh sẽ đi ngay bây giờ".
Nhan Dật Khải có chút oán giận.
Haizz, tại sao vợ anh không một chút nào dịu dàng vậy? Vì sao luôn luôn lạnh lùng như vậy?
Anh ta lén nhìn về phía Đinh Vũ Như một cái, mới xoay người đi về phía phòng rửa tay.
Nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi, Đinh Vũ Thiến không khỏi rên lên một tiếng.
Thật ra cô không phải là ghen, cô chính là vô cùng ghét người đàn ông nói những lời ngon tiếng nọt như vậy, trực giác cho cô biết anh ta là một người đàn ông vô cùng đáng ghét.
cô thích một người đàn ông trầm ổn, như là..........
Nghĩ tới đây, cô không khỏi chán nản, không nhịn được mà thở dài.
" Cô dâu mới có chuyện gì mà thở dài vậy?"
Bên tai cô vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc, khiến cho tim cô không khỏi run lên.
Đây là.......................
Cô xoay người lại, Diêm Trọng Uy đứng ở phía sau với khuôn mặt ai oán nhìn cô.
" Là anh". Con mắt cô mở thật to.
Ở trong thư không phải cô đã nói hết rồi sao? Anh ta còn tới đây làm gì?
" Xin hỏi anh là?" Đinh Vũ Như tò mò quay đầu lại, bởi vì cô thấy dáng vẻ kinh ngạc của chị gái. Về chuyện Diêm Trọng Uy, cô chưa bao giờ nói cho người nhà nghe, cho nên Đinh Vũ Như không biết người đàn ông có gương mặt lạnh lùng này, chỉ có thể nghĩ chắc anh ta là người quen cũ của chj mình.
" Anh là anh rể tương lai của em". Diêm Trọng Uy nổi giận nói
Chẳng lẽ anh không thể tức giận sao? Đinh Vũ Thiến không nói lời nào liền bỏ chạy, hơn nữa lại còn lấy một người khác, thật là khiến anh tức giận.
" Anh, anh rể?" Đinh Vũ Như ngạc nhiên
Cô không phải có một anh rể rồi sao? Người này là..........
" Em đừng nghe anh ta nói bậy!" nghe thấy anh tự động giới thiệu mình, đinh Vũ Thiến vô cùng hoảng sợ liền nói để chặn ngay lời anh ta định nói:" Anh tới đây làm gì? Tôi không phải là đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi sao?"
" Có thể hay không cho chúng ta nói chuyện riêng một chút". Diêm Trọng Uy nói Đinh Vũ Như gật đầu một cái, mong muốn cô rời xuống để hai người nói chuyện riêng.
Đinh Vũ Như vội nuốt nước miếng, vội vàng quay lại nhìn Đinh Vũ Thiến một cái, muốn xác định xem Đinh Vũ Thiến có đồng ý hay không cùng người đàn ông chạy đến tự nhận " anh rể" đơn độc nói chuyện.
" Không sao, em đến chỗ thợ chụp ảnh chờ chị, chị một lát nữa sẽ qua". Đinh vũ Thiến vỗ vỗ bàn tay của em gái, quyết định cùng anh ta nói rõ ràng, để anh ta dẹp tan ý niệm này trong đầu.
Đinh Vũ Như ngoan ngoãn gật đầu, mang theo nhiều lo lắng rời đi.
Đợi em gái đi xa, Đinh Vũ Thiến lập tức hỏi:" Anh tới đây làm gì?"
Đinh Vũ Thiến miễn cưỡng mình phải bình tĩnh đối mặt với anh.
Cô quyết định gửi thư để nói cho anh biết quyết định của mình, vì cô sợ khi đối mặt với anh sẽ mất khống chế, vẻ mặt sẽ tiết lộ ra cho anh biết.
Chẳng qua là mấy ngày sau, cô tỉnh táo lại khôi phục sự tự chủ của mình
" Anh tới để lấy lại một thứ".
Anh bước lại phía cô, chỉ chừa một khoảng cách nhỏ cho 2 người.
" Anh Diêm, mời anh nói rõ".. Cô nhíu mày, cho rằng anh tới đây để tính nự cũ." Tôi đã dùng thân thể của mình chuộc tội rồi, đã sớm không còn nợ nần gì với anh, xin anh đừng dùng lí do này làm phiền tôi".
Anh chầm chậm nói:" Em nợ tôi một lời giải thích".
" Giải thích". Là cô hiểu lầm sao?
" Cái gì gọi là chúng ta không hợp?" anh sưng mặt lên
Thì ra là........
Anh thật sự tới tìm cô tính sổ, lại chỉ vì một lí do chia tay
" Vì vậy........." nếu anh ta muốn cô giải thích, cô liền giải thích cho anh ta nghe:" tôi cho là chúng ta không có tình cảm với nhau, ".
" Không có tình cảm?" giọng nói của anh đầy châm chọc:" anh không thích Lí Nguyên Du, em cũng không thích Nhan Dật Khải, vì vậy chúng ta không cần chịu trách nhiệm".
" làm sao anh có thể nói như vậy?" nhớ tới Lí Nguyên Du đang mang thai, cô không khỏi tức giận:" Anh cùng Lí Nguyên Du cái đó, cái đó vậy mà nói không chịu trách nhiệm".
Anh cũng không chịu yếu thế mà nói lại:" Tôi và em cũng cái đó, cái đó, vậy tại sao em không muốn tôi chịu trách nhiệm?"
" Tôi nói không phải cái đó"
" Vậy em nói cái nào?"
" Tôi là nói......." cô cẩn thận tìm từ ngữ thích hợp để tránh tiết lộ bí mật Lí Nguyên Du mang thai, cô đã quyết định giúp cô ấy rồi vì vậy cô phải giữ bí mật".
" Tóm lại là cô ấy rất thích anh, cũng cần anh, anh không thể bỏ cô ấy, nếu không lương tâm tôi vô cùng áy náy".
" Em nói là chuyện cô ta mang thai?" anh mói thẳng vào trọng tâm của chuyện.
" Anh biết rồi?" Cô kinh ngạc nhìn anh.
Diêm Trọng Uy xác nhận suy đoán của mình, Lí Nguyên Du bịa đặt chuyện mang thai để li gián tình cảm của anh và cô.
" Làm gì có chuyện đó". Anh khinh thường bĩu môi:" Cho đến bây giờ ta còn chưa chạm vào cô ta, thì làm sao cô ta có thai? Nếu như cô ta thất sự mang thai, thì đứa trẻ đó cũng không phải của ta".
Cái gì? Anh ta không chạm vào cô ấy?
Cô ngẩn người.
" Thế nào? Không tin?"
Chẳng lẽ cô hi vọng anh và người con gái khác có quan hệ?
" Tôi.......". Cô không nói nên lời
Để biết Lí Nguyên Du có mang thai hay không là chuyện vô cùng đơn giản, đi siêu âm là có thể biết liền, huống chi muốn biết đứa bé đó có phải còn anh không lại càng đơn giản đi xét nghiệm ADN là biết ngay lập tức, cô biết chắc anh sẽ không nói dối cô, nhưng mà cô vô cùng kinh ngạc
Ngày hôm ấy ở quán cafe, Lí Nguyên Du khóc vô cùng đau đớn, chẳng lẽ là giả?
Đến bây giờ cô thật sự không dám tin
Chẳng lẽ cô quá ngốc nghếch, ngốc nghếch đến nỗi bị lừa mà còn che giấu giúp người ta?
" Em vô cùng ngốc nghếch!" Anh thật sự có chút tức giận:" Mục đích của cô ta vô cùng đơn giản chính là muốn em chủ động rời khỏi anh, mà em vô cùng ngu ngốc lại di tin lời cô ta nói,....... Chuyện quan trọng như vậy tại sao em không hỏi anh?"
" Tôi....." cô ấp úng không nói thành lời.
Từ trước đến giờ cô đều đặt công việc lên hàng đầu, đối với chuyện tình cảm cô thật sự không hiểu biết nhiều, biết được tin Lí Nguyên Du mang thai thì cô chỉ nghĩ phải tránh xa anh, vì cô không muốn trở thành kẻ thứ 3 phá hoại hạnh phúc,tìn cảm của người khác.
" Cô ấy, cô ấy là bạn gái anh, tôi làm sao biết được các người......... Không, không có.........". Qua một lúc lâu cô mới có thể nói ra, gương mặt cô bây giờ hồng như trái hồng.
Hai người chỉ mới gặp mặt mà anh cũng có thể cùng cô lên giường, huống chi Lí Nguyên Du là bạn gái chính thức của anh, người nào có thể cho rằng họ " trong sạch" khi hai người ở chung một chỗ chứ, cô căn bản là không nghĩ tới khả năng này.
" Em cùng Nhan Dật Khải sắp kết hôn, tại sao cũn không có, không có.............". Anh học cách nói chuyện của cô để chế nhạo cô
" Chuyện này, làm sao có thể nói như vậy". Cô căn môi
Cô không thích Nhan Dật Khải nên cố ý giữ một khoảng cách với anh ta, mà Lí Nguyên Du với anh thì khác, cô ta muốn gần anh còn không kịp nữa là làm sao có thể tránh xa anh.
" Tại sao không thể?" Anh cười nhạt:" Em cho rằng anh là một người đàn ông tùy tiện như vậy sao? Ai ai cũng có thể lên giường? Với lại cũng không phải có người phụ nữ nào cũng có thể làm cho anh không kìm nén được"
Những lời nói này rõ ràng nói cô có một địa vị vô cùng quan trọng
Trong lòng cô vô cùng cảm động và vui sướng
" Anh đã nói hết rồi, bây giờ em còn muốn gả cho Nhan Dật Khải sao?" anh đem tay cô nắm lấy, nghiêm túc hỏi cô
Cô giống như bị dội một chậu nước lạnh, đột nhiên tỉnh táo lại
Bây giờ là giai đoạn cuối cùng cô chỉ còn một công đoạn cuối cùng là xong, cô làm sao có thể nói không với Nhan Dật Khải đây?
Lúc này nói không với anh ta, chẳng những làm anh ta khó chịu mà còn đả thương lòng tự trọng của anh ta, vị hôn phu của cô mặc dù đào hoa nhưng không phải là một tên không có đầu óc, cô thật sự không dành lòng làm tổn thương anh.
" Chưa vào lễ đường thì không được coi là trễ, em bây giờ nói vẫn còn kịp". Diêm Trọng Uy giống như nhìn thấu tâm tư của cô, vì vậy mở miệng khuyên cô:" Biết rõ mình sẽ không có hạnh phúc, sao lại ép mình đi vào ngõ cụt? Nếu như em thật lòng có lỗi, vậy nên nói rõ ràng với Nhan Dật Khải, không thể để anh ta cưới một người phụ nữ không yêu mình về nhà, nếu không nói rõ chẳng những em tự hại mình cũng hại anh ta cả đời."
Lời nói này giống như suy nghĩ trong lòng cô, chỉ là cô không dũng cảm để nói ra.
" Không cần lo lắng, anh sẽ ở bên em, cùng em đối mặt vấn đề này". Anh hi vọng người phụ nữ mình yêu có thể dũng cảm giải trừ hôn ước, với một cuộc hôn nhân trói buộc này.
Một lát sau, cô gật đầu đồng ý
Suýt chút nữa hạnh phúc của cô đã biến mất, lần này cô tuyệt đối không buông tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...