An Lăng Viễn không thể không xấu hổ khụ một tiếng, ngay cả mê ảo thuật y cũng không nhìn ra, làm sao biết cách giải. Y giương mắt nhìn Sầm Duẫn, sắc mặt ngượng ngùng, “Ngôn Chi, không gạt ngươi, khi sư phụ còn sống cũng không dạy ta mê ảo thuật.”
Đến nỗi nguyên nhân, y cũng không biết. Có lẽ chỉ có một tháng, thời gian quá ngắn, vẫn chưa dạy toàn bộ cho y.
Sầm Duẫn lại không nghĩ đơn giản như vậy. Nguyên nhân chết của Cố Bình Châu không rõ, sau khi ông chết, những y thuật đó chưa bao giờ truyền thụ cho người lại từng bước từng bước lộ ra ngoài.
Sau khi Thục Vương chết, được Văn Uyên Đế ân chuẩn chôn ở hoàng lăng. Thục Vương bị ngụy trang thành sợ tội tự sát, thi thể được phát hiện ở con sông ngoài thành. Sầm Duẫn biết rõ việc này, nhưng không bẩm báo đúng sự thật, Văn Uyên Đế cũng không truy cứu nhiều, sự tình cứ như vậy không giải quyết được gì.
Sự vụ ở Cẩm Y Vệ bận rộn, Sầm Duẫn bận đến ban đêm mới trở về quận vương phủ.
Hắn đi thư phòng trước, mở ra cái rương lớn, bên trong chồng y thư thật dày. Hắn cầm mấy cuốn sách lật lật, chữ ngoài bìa có thể phân biệt được, còn chữ viết trong sách đều là chữ thể Đại Yến, cực có cá biệt, là dùng bút thể người bình thường không đọc được, cách giải mê ảo thuật nằm một trong những quyển này.
Sầm Duẫn nhìn hàng chữ không biết là chữ gì kia, cong môi cười. Hắn không muốn trực tiếp tìm nàng nên mới tới đây, không ngờ sau lưng tiểu hồ ly còn để lại một tay, đưa hết sách cho hắn, lại cố ý không nói ý của chữ cho hắn, sợ là đã tính đến một ngày hắn tới cầu nàng đây mà.
Thật đúng là giỏi!
Cửa nhà chính bị đẩy ra, bên ngoài gió lạnh, bên trong lại ấm áp dạt dào.
Hắn cởi áo khoác, treo ở trên giá.
Ân Xu nằm chờ hắn.
Nghe thấy động tĩnh, người bên trong chạy ra, cười với hắn, “Công tử, ngài đã về.”
Sầm Duẫn đi qua vòng lấy eo nàng, “Ăn cơm chưa?”
Ân Xu rúc vào trong lòng ngực hắn, hôn lên cằm hắn, “Chưa, muốn chờ ngài về rồi cùng ăn.”
Bàn bày cơm, đều là đồ ăn ấm bụng vào mùa đông.
Sầm Duẫn vẫy lui Tần Nhu đi ra ngoài, Ân Xu bưng chén sứ múc canh cho hắn đặt ở một bên, còn tri kỷ mà thử thử độ ấm cho hắn.
“Công tử, ngài nếm thử canh này.”
Sầm Duẫn cầm ở trong tay, cái thìa khuấy đều, bỗng nhiên nói, “Lý Ân Xu, ta đối xử với ngươi như thế nào?”
Động tác Ân Xu cứng đờ, không biết vì sao hắn hỏi lời này, nhưng cảm thấy không phải chuyện gì tốt. Nàng trả lời, “Công tử đối xử với Ân Xu cực kỳ tốt.”
“Ồ?” Sầm Duẫn buông chén, cười, đôi mắt nhìn về phía nàng “Tốt như thế nào?” Thần sắc chăm chú, như thật sự muốn nghe nàng nói.
Ân Xu nghĩ nghĩ, nói ra, “Ngài đầu tiên là cứu ta ra Kim Lăng, lại giúp ta tìm thuốc giải, còn muốn lấy ta làm thê tử, ngài đối xử với ta đương nhiên là cực kỳ tốt luôn!”
Sầm Duẫn nhìn nàng, ý cười gia tăng, “Nói vậy, ta đối xử với ngươi đúng là không tệ.”
Ân Xu “….”
“Một khi đã như vậy, ta đối xử với ngươi tốt, tại sao ngươi đối xử với ta không thật lòng?” Hắn thu ý cười, híp mắt nhìn nàng.
Ân Xu đứng lên đi đến trước mặt hắn. Sầm Duẫn nhìn động tác của nàng. Nàng chớp mắt, mềm ấm hôn nhẹ lên môi mỏng của hắn, nói: “Thân thể Ân Xu đều là của ngài, sao tấm lòng lại không phải chứ?”
Bộ dáng đáng thương kia khiến Sầm Duẫn không hiểu sao bực bội lên, một cổ buồn bực nghẹn ở trong lòng ngực, không thể phát lên không thể ép xuống. Vốn là để nàng tự mình giải thích mê ảo thuật, giờ phút này lại khiến bản thân bực lên trước.
Tâm của nàng đến tột cùng là làm từ thứ gì, có thể bình tĩnh nói dối với hắn như vậy!
Sầm Duẫn lạnh mặt không nhìn nàng, lấy một quyển y thư ném tới trước mặt nàng.
Ân Xu nhìn hắn một cái, cầm lấy quyển sách quen thuộc trên bàn lật vài tờ. Nhìn đến chữ viết bên trong, nàng mới nhớ lại, lúc trước vì phòng ngừa hắn vứt bỏ mình trên đường, mới cố ý không giải hàm nghĩa chữ trong đó cho hắn. Thì ra là bị hắn phát hiện, mới có việc tối nay.
“Lúc trước Ân Xu quên nói cho công tử nghĩa của chữ trong đó, là Ân Xu sai.” Nàng nói cực kỳ thành khẩn.
Sầm Duẫn trào phúng cười nàng: “Đã quên?”
Ân Xu gật gật đầu.
Thật sự đã quên hay là cố ý làm như vậy, trong lòng hắn và nàng đều biết rõ.
Sầm Duẫn cũng không vạch trần.
Ân Xu cầm sách đi phía sau bình phong, Sầm Duẫn đi theo.
Chữ viết của Ân Xu, Sầm Duẫn đã gặp qua, thật sự khó có thể hình dung, ở hắn xem ra là không đủ xinh đẹp, kém xa những quý nữ thế gia Thượng Kinh.
Nghĩ đến chữ viết quyên tú linh động trong mộng, cũng không biết là ai dạy cho nàng, ánh mắt Sầm Duẫn trầm xuống.
Chỉ viết mấy chữ, Sầm Duẫn kêu nàng dừng lại.
Ân Xu quay đầu nhìn hắn, hắn chợt đến gần, khom người ở phía sau nàng, bàn tay to nắm lấy tay cầm bút của nàng, hơi ghé mắt nhìn nàng, “Ngươi nói, ta dạy ngươi viết chữ.”
Sắc mặt Ân Xu đỏ bừng, hắn thật là không cho nàng chút thể diện nào, “Nếu ngài chê chữ của ta, không bằng tự mình tới viết.” Nàng làm bộ muốn rút tay buông bút.
Bị Sầm Duẫn một phen đè lại, “Gia còn chưa truy cứu ngươi tội nói dối, ngươi lại nóng tính với ta.” Hắn ngậm lấy vành tai nàng, đây là điểm mẫn cảm của nàng, hắn nhìn mười đầu ngón chân không mang vớ của nàng đều cuộn tròn. “Viết hay là không viết?” Hắn đưa một tay ra xoa eo nàng, uy hiếp nói.
“Viết.” Gương mặt ửng đỏ lan tràn tới cổ, âm thanh nàng kiều mị, “Ngài nhẹ chút.”
Nàng nói ý là tay Sầm Duẫn đặt ở eo nàng, sức lực nhéo quá lớn. Nào biết Sầm Duẫn nghe giọng của nàng đôi mắt tối sầm lại, động tác lại càng thêm lớn hơn, một hồi lâu, mới nhẹ nhàng buông tha.
Ân Xu cắn cánh môi, đều sưng đỏ.
Viết suốt một canh giờ, chữ nàng mới tốt đẹp lên chút.
Viết xong phương thuốc, Sầm Duẫn kêu Thận Thường đưa cho An Lăng Viễn.
Rất nhanh đã tới năm ngày sau, sáng sớm Sầm Duẫn lên xưởng trị, cũng kéo Ân Xu lên thay quần áo cho hắn. Ân Xu đứng lên không kiên nhẫn, trong đầu chưa tỉnh táo, mơ hồ thắt sai nút cổ áo của hắn.
Sầm Duẫn đè tay nàng lại, nhướn mày nhìn nàng, “Ngươi là muốn cho người Cẩm Y Vệ đều biết, đêm qua bản quan ngủ cùng mỹ nhân?”
Ân Xu còn buồn ngủ, sương mù mênh mông, hai má ửng hồng, đuôi mắt mang theo mị ý đêm qua. Vừa thấy là biết ngủ không tốt lắm.
Lại nhìn bộ dáng hắn thần thái sáng láng, Ân Xu bĩu môi, làm bộ không nghe thấy hắn nói, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm thắt sai cái nút cuối cùng.
“Chậc…” Sầm Duẫn ôm eo nàng, nhéo nhéo chóp mũi của nàng, cắn răng nói “Thật là quá mức nuông chiều ngươi!”
Lại hôn môi nàng.
Thoáng tách ra, hắn hỏi “Còn nhớ rõ lời tối hôm qua ta nói với ngươi không?”
Ân Xu nghĩ, đêm qua ngay lúc cao trào, hắn bám vào bên tai nàng nói mấy câu. Nhưng lúc ấy trong đầu nàng trống rỗng, không nghe rõ hắn nói, ậm ừ vài câu cho qua.
Sầm Duẫn rũ mắt nhìn ánh mắt hoảng hốt của nàng, nơi nào còn không rõ, giơ tay nhéo eo nàng. Eo Ân Xu hiện tại vừa nhức vừa mềm, bị hắn đột nhiên nhéo, cả người đều thẳng lên.
Hắn nói “Xem lời ta nói như gió thoảng bên tai?”
Ân Xu dựa vào trong lòng ngực hắn, nghe hắn lại uy hiếp mình, ấm ức cực kỳ, “Ngài chỉ nói một lần, còn chọn ngay lúc ấy, ngài kêu ta nhớ như thế nào hả!”
Nàng khó thở, vành mắt đỏ lên, muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn ôm chặt vô cùng. Ân Xu ngẩng đầu trừng hắn một cái, trong mắt lại chứa tình ý nhu mì, khí thế không đủ.
Sầm Duẫn bị nàng chọc cười, thơm lên khuôn mặt trắng mịn, dỗ dành nàng, “Được được, tiểu tâm can của ta, đều là ta sai, đừng nóng giận, nhé.”
Ân Xu lần đầu tiên nghe hắn gọi mình như vậy, trên má càng hồng, lại nghe tiếng cười lưu manh bên tai: “Lần sau, ta nhẹ chút.”
Ân Xu biết lời này không đáng tin, ở phương diện này hắn nói vô số lần, mỗi khi nói 'nhẹ chút' thường đều là ngược lại, không nhìn thấy nàng xin tha sẽ không bỏ qua.
Sầm Duẫn thấy nàng không nói, biết nàng không tin hắn, ngay cả hắn cũng không tin lời của mình, mỗi lần tới ban đêm, quên mất hứa hẹn phía trước, chỉ muốn nghe nàng khóc, nghe nàng xin tha, tư vị mỹ diệu trong đó, chỉ sợ chỉ có hắn mới có thể hiểu.
“Vậy không cho ngài gạt ta.” Một hồi lâu, Ân Xu mới nói. Lông mi ướt át. Nàng biết cho dù hắn nói lời này từ trước đến nay không đáng tin, nhưng nàng cũng phải đáp như vậy, nhiều ngày sống chung nàng đã sớm thăm dò nên nói như thế nào có thể làm hắn vui.
Quả nhiên, ý cười trên mặt Sầm Duẫn gia tăng, lau nước mắt cho nàng, nói “Ngày sau chuyện ban đêm đều là ngươi định đoạt.”
Ân Xu hừ, bị hắn hôn đến âm cuối phát run. Hắn dừng lại, ôm lấy nàng nói: “Hôm nay sau khi ta đi, ngươi coi như trộm lén đi ra ngoài, chuyện sau đó ta đều có sắp xếp, ngươi không cần phải lo lắng.”
Ân Xu gật đầu, lại nghe hắn nói “Giang Mục Chi nói ngươi nghe một chút là được, làm theo ý của hắn, nhưng không được tin. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, phải tin ta.”
Ân Xu không đáp hắn.
“Nhớ kỹ chưa?” Hắn hỏi nàng, quấn lấy eo nàng, một hai phải nghe nàng trả lời.
Ân Xu lại lần nữa gật đầu: “Ân Xu đều nghe công tử.”
Lúc này Sầm Duẫn mới thở ra, hắn luôn mãi dặn dò nhấn mạnh là vì sợ việc trong mộng lại xảy ra một lần, hắn thật sự không muốn… Lại chịu đựng tư vị lăng trì xé tim đào cốt kia khi biết nàng phải gả cho người khác.
“Nếu ta phát hiện ngươi lại chơi bằng mặt không bằng lòng với ta, ta sẽ trói ngươi lại, vĩnh viễn khóa ngươi ở trong gian phòng này.” Hắn cười nói, nhưng lại không phải lời nói đùa. Hắn không nỡ giết nàng, vậy thì vĩnh viễn cầm tù nàng ở bên cạnh mình.
Ân Xu nghe ra lời hắn nói có uy hiếp, lập tức thuận theo chủ động đáp lại hắn, “Ân Xu vĩnh viễn là người của ngài, vĩnh viễn tin ngài.”
Vốn là thức dậy sớm, nhưng lăn lộn một lát sau, Sầm Duẫn lên xưởng trị vẫn là muộn chút.
Sầm Duẫn đi rồi, Ân Xu ngồi trước bàn trang điểm, Tần Nhu vào tới, mũi ngửi được một mùi hương, nàng ấy hỏi “Cô nương, trong phòng đổi mùi thơm?”
Ân Xu buông cây trâm, quay đầu lại hỏi nàng ấy, “Vậy ngươi đoán xem là mùi gì?”
Tần Nhu tinh tế ngửi ngửi, trong đầu đột nhiên choáng váng, mí mắt gục xuống, “Nô tỳ đoán…” Lời nói còn chưa nói xong đã hôn mê bất tỉnh.
Ân Xu đi qua nhìn, “Tần cô nương?”
Thấy người không có phản ứng, nàng mới kéo nàng ấy đến trên giường nhỏ, thay xiêm y của nàng ấy, lại đeo lên mặt nạ da người giống Tần Nhu, thu dọn xong mới ra cửa.
Giang Mục Chi đang ngồi ở nhã gian lầu hai, phía dưới có người đẩy cửa tiến vào, “Công tử, Lý cô nương đã rời quận vương phủ.”
Nghe xong, Giang Mục Chi buông xuống ly trong tay, nói, trong mắt cân nhắc, “Chẳng lẽ Sầm Duẫn không biết việc kiếp trước Lý Ân Xu trở về Lý phủ?”
Nếu Sầm Duẫn biết Lý Ân Xu theo y tại đây, ngày sau còn gả cho y, làm sao dễ dàng thả nàng như vậy?
Giang Mục Chi nghĩ không ra kết quả, nhìn xuống phía dưới, lập tức nhìn thấy một thân ảnh tiến vào, cho dù dịch dung, y cũng nhận được, là Xu Nhi của y.
“Người tới, ngươi lui xuống đi.” Hắn nói. Ai thật ai giả, thử một lần sẽ biết.
Mãn Nguyệt Lâu gần quận vương phủ, nhưng Ân Xu mới vào Thượng Kinh đã bị đưa tới ngõ nhỏ Phương Nguyệt, chỉ dựa vào ký ức khi tới, tìm được Mãn Nguyệt Lâu.
Vừa đến trước cửa, đã có người đi lên đón nàng.
“Xin hỏi cô nương chính là Lý cô nương?” Ân Xu đánh giá hắn, hơi hơi gật đầu.
Người nọ dẫn nàng đi vào, lên lầu hai, đi qua hành lang dài đến trước một nhã gian, hắn lại nói, “Nơi này không người, cô nương không cần che giấu.”
Ân Xu biết, hắn đây là muốn nàng lấy gương mặt thật gặp người.
Nàng tháo mặt nạ, lộ ra dung mạo ban đầu, người này mới mở cửa phòng.
Nhìn thấy tình hình bên trong, thần sắc nàng ngẩn ra, xoay người muốn rời đi.
Không vì cái gì khác, người bên trong phòng, nàng quen biết, là phu nhân đại phòng Lý gia, Lý thị cô mẫu của nàng.
Mới vừa xoay người, Lý thị đột nhiên bước nhanh tới, giữ chặt nàng, “Ngươi là Xu Nhi?”
Ân Xu quay mặt đi, hiện nay chưa thấy Giang Mục Chi đâu, cũng không biết đến tột cùng y muốn làm cái gì.
Nàng trả lời “Vị phu nhân này sợ là nhận sai người rồi.”
“Không, ta không nhận sai.” Bà lôi kéo tay Ân Xu, “Phụ thân con có phải là Lý Hoa Dung?”
“Ta là cô mẫu của con, khi còn nhỏ ta còn từng ôm con, con không nhớ sao?”
“Con có đôi mắt cực giống mẫu thân con, cô mẫu sẽ không nhận sai. Con có phải còn đang trách cô mẫu không đi giúp Lý gia, mới không chịu nhận cô mẫu? Cô mẫu đều biết, đều là cô mẫu không tốt, con tha thứ cho cô mẫu được không?”
Phụ nhân nhắc rất nhiều, trong lòng Ân Xu nhớ rõ bà, khi còn bé mình một lòng thích cô mẫu, nhưng nhiều năm như vậy, tình cảm đó biến mất theo Lý gia suy tàn, nàng thờ ơ lạnh nhạt, bản thân đã sớm không để bụng.
“Ân Xu cô nương, thật trùng hợp cô nương cũng ở đây.” Giang Mục Chi từ dưới lầu đi lên, cười nhìn nàng, như hết thảy đều không liên quan tới y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...