Nàng vừa dứt lời, xoay người, còn chưa thấy rõ, đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo đến trong lòng ngực kiên cố của một người, ngực cực nóng, hơi thở trên chóp mũi quen thuộc. Nàng kinh ngạc nâng mắt, “Công tử?”
Đáy mắt Sầm Duẫn âm trầm, môi mỏng mím lại, cũng không cho nàng nói câu thứ hai đã chế trụ cằm nàng, cúi người xuống ngậm lấy môi nàng, bức thiết mang theo vui sướng khi mất mà tìm lại.
Ân Xu bị hôn đến đầu óc mơ hồ, tay trái không ngừng đánh lên vai hắn.
Chưởng quầy không biết lui đi ra ngoài khi nào, chung quanh đã sớm không có người.
Hồi lâu, Sầm Duẫn mới chậm chạp buông nàng ra, chống trên vai nàng, thở hổn hển.
Ân Xu không biết lấy sức lực từ đâu đẩy mạnh hắn ra, hai người tách ra một tấc, nàng dùng sức lau miệng, nói “Công tử, ta cần phải trở về.”
“Ngươi muốn đi đâu?” Hô hấp Sầm Duẫn nặng nề, lại kéo nàng qua, kiềm vòng eo của nàng, trong mắt có mây mù quay cuồng.
“Hiện tại Ân Xu là biểu tiểu thư Lý phủ, tự nhiên phải về Lý phủ.” Ân Xu không nhìn hắn, quay đầu đi nói.
“A!” Sầm Duẫn cười nhạo nàng, “Biểu cô nương Lý phủ đã sớm là người của bổn thế tử, phải về cũng nên về quận vương phủ.”
“Về sau ngươi không cần đi Lý phủ, ta sẽ sắp xếp hết thảy, cho ngươi vào cửa quận vương phủ.”
Xe ngựa Lý phủ ở bên ngoài chờ đến trưa không thấy Ân Xu đi ra, cũng biết sự tình không tốt, vội vàng vào cửa hàng.
Hỏi chưởng quầy cái gì cũng không biết, Linh Hoàn vốn là người Giang Mục Chi an bài bên cạnh Lý Ân Xu. Linh Hoàn nhất thời gấp đến độ tay chân rối loạn, chạy tới Giang phủ.
Giang Mục Chi được Linh Hoàn báo tin, lại không làm gì, bảo nàng ấy về trước.
Ân Xu bị Sầm Duẫn đưa tới ngõ nhỏ Phương Nguyệt, Sầm Duẫn cởi đai lưng xuống, ném nàng lên trên giường, cúi người lập tức hôn xuống. Sườn mặt Ân Xu né tránh, kêu một tiếng: “Công tử.”
Sầm Duẫn hôn lấy cần cổ trắng nõn của nàng, hô hấp thô nặng, “Hửm.”
Ân Xu giơ tay dùng sức đẩy hắn ra, lại không đẩy được, nhắm mắt, đột nhiên nói, “Công tử, ngài không còn nhớ ta từng hạ độc ngài sao?”
Động tác Sầm Duẫn dừng lại, vững vàng nhìn nàng, giữa mày nhíu chặt, “Ta có thể xem như chưa bao giờ xảy ra chuyện này.”
Ân Xu nhìn về phía hắn, nói, “Nếu ngài giữ ta lại, loại chuyện này còn sẽ xảy ra.”
“Hiện tại Ân Xu là biểu cô nương Lý gia, không có bất luận quan hệ gì với ngài, Ân Xu chỉ cầu ngài thả ta đi.”
Một hồi lâu, Sầm Duẫn mới lên tiếng, hàm chứa ý giận, “Lý Ân Xu, ngươi đừng hối hận.”
“Ta không hối hận.” Ân Xu nhanh chóng đáp lại, vô cùng kiên định.
Sầm Duẫn đấm một quyền ở bên cạnh nàng, tốt, tốt lắm, đây là nữ nhân không có tâm can hắn tìm nửa tháng trời, hiện tại đã học được nhất đao lưỡng đoạn với hắn. (chặt một nhát đứt làm hai khúc)
“Được, về sau Lý Ân Xu ngươi đừng khóc tới cầu ta.”
Cảnh trong mơ dần dần tan vỡ, hình ảnh bắt đầu mơ hồ. Sầm Duẫn đột nhiên mở to mắt, người trong lòng ngực đang ngủ, dưới ánh trăng chiếu ra độ cong ngoan ngoãn. Tay hắn ôm nàng dần dần buộc chặt, như là cảm giác được hắn không thích hợp, Ân Xu tỉnh lại, xoa mắt hỏi hắn, “Công tử, ngài làm sao vậy?”
Cặp mắt kia ở trong mộng quyết tuyệt cùng cô dũng đều là nàng, đoạn quan hệ này chỉ có hắn quyến luyến, mà nàng sớm đã bứt ra rời đi.
Trong tay Giang Mục Chi có thuốc giải, hắn tình nguyện tin tưởng nàng làm như vậy đều là vì mạng sống. Cũng nguyên nhân chính là sợ nàng nghĩ biện pháp trốn thoát, cho nên, hắn mới chậm chạp không nói chuyện của Giang Mục Chi cho nàng.
Không nghe được người đáp lại, Ân Xu cũng không quản, nàng vốn nhức đầu cực kỳ, lại buồn ngủ, đột nhiên người bên cạnh lật người, đè ở trên người nàng, nặng nề, khiến nàng thở không nổi.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng, cánh tay dùng sức, giam cầm tựa như sợ nàng bỏ hắn mà đi, “Ngươi tin ta.” Hắn nói.
Ân Xu còn không biết hắn chỉ chính là cái gì, không đầu không đuôi mà nói một câu này, nhưng thấy tình hình không ổn, cũng chỉ có thể thành thật gật đầu, “Ân Xu tất nhiên tin ngài.”
Lại một nụ hôn vô cùng nóng bỏng.
“Gia không thả ngươi đi, nơi nào ngươi cũng không được đi.” Mơ mơ màng màng, Ân Xu nghe được một câu này.
Mặt trời mới mọc lên ở phương đông, mành giường vén lên, Ân Xu ló đầu ra từ bên trong, có nô tỳ đẩy cửa bưng bồn rửa mặt tiến vào, “Cô nương, ngài tỉnh.”
Đầu óc Ân Xu chưa tỉnh táo, cho rằng còn ở ngõ nhỏ Phương Nguyệt, nói: “Tiểu Linh Hoàn, lại đây trang điểm cho ta.”
Nô tỳ kia vén màn cột lên, cười nói “Nô tỳ Tần Nhu, không phải Linh Hoàn cô nương.”
Lúc này Ân Xu mới nhớ lại, hiện tại bản thân đang ở quận vương phủ, nhiều quy củ, thân phận của nàng không được người thích, không thể tùy ý giống như ở ngõ nhỏ Phương Nguyệt nữa.
Nàng xuống giường, nhìn Tần Nhu, “Làm phiền Tần cô nương.”
“Cô nương nói đùa, Tần Nhu chỉ là một nô tỳ, ngài kêu tên nô tỳ là được.” Tần Nhu hầu hạ nàng mặc y phục, Ân Xu ngồi vào trước gương, Tần Nhu đứng ở phía sau chải tóc cho nàng. Nô tỳ thế gia, ôn nhu chu đáo nhất, thấy nàng khó chịu, có tâm thay nàng giải buồn, “Tóc cô nương thật mượt, giống như sa tanh.”
Ân Xu nhìn gương đồng cười, “Đúng vậy, Thế tử gia các ngươi cũng cực thích tóc này, sợ là còn thích hơn gương mặt này của ta.”
Lời này Tần Nhu không dám tiếp.
Toàn bộ viện chỉ có một mình nàng ấy là nữ tử hầu hạ Thế tử gia, cũng là vì nàng ấy thông minh biết điều, không hỏi đến việc của Thế tử gia, cũng sẽ không đi câu dẫn Thế tử gia. Nhưng lại hiểu ra, cũng chỉ bị an trí ở ngoại viện, đây là lần đầu tiên nàng ấy tiến vào nội viện. Bởi vì Thế tử gia dặn dò, muốn nàng ấy hầu hạ một cô nương.
Trong lòng Tần Nhu không thể không kinh ngạc, Thế tử gia không gần nữ sắc vậy mà dưỡng một nữ nhân trong phòng, còn công khai dưỡng ở quận vương phủ, nếu bị trưởng công chúa biết, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng trong lòng nàng ấy như gương sáng, việc này không thể hỏi nhiều.
Hôm nay thấy Ân Xu cô nương, thật là một vị mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp, toàn bộ Đại Yến, chỉ sợ không tìm ra vị thứ hai. Trách không được có thể vào phòng Thế tử gia.
Tần Nhu hoàn hồn mỉm cười, không hề nói nhiều.
Ân Xu chẳng hề để ý mà hỏi nàng ấy: “Thế tử gia có nói ta không thể ra khỏi căn phòng này?”
Động tác Tần Nhu hơi ngừng, Ân Xu hiểu ra, đúng là không thể, nàng sẽ bị nhốt ở đây, nhưng không ngại, ở ngõ nhỏ Phương Nguyệt cũng là bị nhốt.
Làm như sợ nàng thương tâm, Tần Nhu an ủi nói “Thế tử gia đều là vì tốt cho cô nương, nô tỳ nhìn ra được, trong lòng Thế tử gia có cô nương, Thế tử gia chưa bao giờ đối tốt với cô nương nào như vậy!”
“Vậy à!” Ân Xu không chút để ý mà cười, nếu nàng có thể sống lâu chút, nàng ước gì Sầm Duẫn sẽ luôn sủng nàng như vậy.
Tần Nhu không đáp nàng, các nàng đều biết, nếu có một ngày Sầm Duẫn mệt mỏi cưới phu nhân, nàng một cô nương không danh không phận nếu không bị nâng làm di nương, thì là bị đuổi ra quận vương phủ, nơi này đã định là không lưu được.
Ân Xu cũng nghĩ như thế.
Tần Nhu thay đổi câu chuyện “Những nô tỳ trước của cô nương, thế tử còn giữ, đều ở trong viện kia, cô nương yên tâm.”
“Ừ, đã biết.” Ân Xu lên tiếng.
Tần Nhu khéo tay, chải đầu cho nàng sẽ không làm đứt tóc nàng, vấn tóc lên, Ân Xu nhìn người trong gương đồng rất là vừa lòng.
Nàng ấy lui ra, Ân Xu dùng xong đồ ăn sáng, Tần Nhu bưng một chén thuốc tiến vào, Ân Xu bình tĩnh chớp mắt, Tần Nhu cũng không biết nên mở miệng như thế nào, chén thuốc đặt ở trên bàn, Ân Xu bưng lên ngửa đầu uống cạn.
Việc nơi này ít ai biết, Ân Xu cứ như vậy chờ ở trong phòng. Vật trang trí trong phòng rất ít, nhiều nhất là sách, Ân Xu lật xem, đều là sách luận kinh văn, nàng xem không hiểu, lại bỏ trở về.
Chỗ này của hắn nhàm chán hơn ngõ nhỏ Phương Nguyệt nhiều, ngay cả sân cũng không thể đi, còn không có tiểu nha đầu Linh Hoàn cùng nói chuyện. Tần Nhu thông minh có khả năng, nhưng bởi vì nàng ấy thông minh nên Ân Xu mới cảm thấy không thú vị.
Đồ của nàng đều ở ngõ nhỏ Phương Nguyệt, ngay cả cái khăn kia cũng bị lửa lớn thiêu đốt, chung quy còn chưa đưa ra. Chỉ có ngọc bội của hắn, nàng vẫn luôn giữ trong ngực.
Lao ngục Cẩm Y Vệ.
Sầm Duẫn mở cửa sắt, đi vào.
Tuy Thục Vương có tội mưu nghịch, nhưng được ban ân, để lại một mạng.
Sầm Duẫn khoanh tay đứng, đôi mắt nhìn về phía hắn ta, “Thục Vương gia.”
Thục Vương thay đổi dáng ngồi, mỉm cười “Đại nhân đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo thì không có, chỉ là tới trao đổi cùng Thục Vương gia.” Sầm Duẫn khóe miệng lộ ra ý cười, “Ta giúp Thục Vương gia hoàn thành tâm nguyện, bảo vệ người của ngươi, ngươi cũng phải giúp ta làm một chuyện.”
Thục Vương cả kinh, không còn thản nhiên trước đó nữa, “Ngươi đều đã biết?”
“Chỉ chờ một câu của Thục Vương gia, muốn hay là không muốn.” Sầm Duẫn hỏi.
Thục Vương cúi đầu, như đang cân nhắc.
Sầm Duẫn lại bỏ thêm một câu, “Giang Mục Chi này, Thục Vương gia hẳn là hiểu biết, hắn và ta, Thục Vương gia ngài tin được ai?”
Một hồi lâu, Thục Vương ngẩng đầu nhìn hắn, “Được, ta đồng ý với ngươi.”
Hạ xưởng trị trở về quận vương phủ.
Hòa Hương trưởng công chúa nghe nói Sầm Duẫn trở về phủ, tiếp đón bày đồ ăn lên bàn.
Đang ăn, Hòa Hương trưởng công chúa luôn cảm thấy tinh thần hắn như ở trên mây, mở miệng vài lần, tưởng hắn quá mệt mỏi, ngừng câu chuyện.
“Ngôn Chi, qua mấy ngày mẫu thân tìm bà mối đi Trần phủ cầu hôn cho ngươi, thấy thế nào?” Hòa Hương trưởng công chúa hỏi.
Sầm Duẫn nhíu mày, “Việc này quá gấp gáp, nên chờ chút thời gian đi.”
Chờ hắn giải quyết xong Giang Mục Chi, để tiểu hồ ly trở lại Lý phủ, rồi trù bị tiếp.
Hòa Hương trưởng công chúa nghe vậy thấy cũng đúng, đồng ý với hắn.
Sầm Duẫn ăn một nửa, đột nhiên đứng lên, “Nhi tử dùng xong, mẫu thân chậm dùng.” Không đợi Hòa Hương trưởng công chúa trả lời, đã đi ra ngoài trước.
Khi trở về nhà chính, Ân Xu đang nằm trên giường ngủ.
Sầm Duẫn cởi giày, xốc chăn chui vào.
Ân Xu mở mắt nhìn hắn, giọng nói vừa mới tỉnh ngủ: “Ngài đã về.”
Một dòng nước ấm ùa vào trong lòng hắn, rút đi mỏi mệt toàn thân, chỉ vì một câu của nàng, ngài đã về.
Ánh mắt Sầm Duẫn nhu hòa, hôn lên môi nàng, “Dùng bữa tối chưa?”
Ân Xu đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hắn đè ở dưới thân, thở nhẹ một tiếng, tránh đi môi hắn, nói, “Chưa.”
Tay Sầm Duẫn vói vào áo nàng ngừng lại, cau mày, “Sao còn chưa ăn?”
Ân Xu nghĩ nghĩ, chắc là ngủ lâu lắm rồi, đợi đến nhàm chán, nàng ngủ suốt một ngày. Nàng cười hì hì, đôi tay câu lấy cổ hắn, nói nhỏ bên tai hắn, “Còn chưa đói bụng, đợi chút rồi ăn cũng được.”
Đôi mắt Sầm Duẫn tối sầm lại, tiếp tục động tác vừa rồi.
Làm việc này thật tốn thể lực, đang làm Ân Xu đã đói bụng, ồn ào muốn đi ăn cơm. Bị Sầm Duẫn lấp kín, “Đợi chút rồi ăn.”
Ân Xu mắng hắn khốn nạn, Sầm Duẫn nhướn mày, mỗi lần làm nàng mệt mỏi đều há mồm mắng hắn khốn nạn, tật xấu này đúng là bị hắn nuông chiều mà ra.
Khi kết thúc, Ân Xu đã đói đến mức tận cùng, cũng mệt mỏi không muốn động đậy.
Sầm Duẫn vỗ mông nàng, thúc giục nàng: “Không phải muốn đi ăn bữa tối?”
Ân Xu mắt đẹp trừng hắn, lật người, kéo chăn qua đầu, nổi giận nói: “Không ăn.”
A, còn biết lớn tiếng với hắn!
Sầm Duẫn đứng ở dưới giường, liếm môi, đột nhiên mỉm cười, “Nếu không ăn, vậy tiếp tục.”
Phút chốc, Ân Xu ngồi dậy, chăn khó khăn lắm che khuất ngực, lộ ra bả vai trơn trượt, “Ăn, công tử, Ân Xu đói bụng.”
Vì thế, ban đêm, trong viện bày bữa tối. Bên trong đều là người hầu của Sầm Duẫn, việc trong viện đương nhiên không truyền ra ngoài. Nhưng để tránh tai vách mạch rừng, cơm canh bày ở nhà chính.
Khi Tần Nhu bưng đồ ăn lên, lập tức thấy Thế tử gia ôm Ân Xu cô nương vào trong lòng ngực, kiên nhẫn gắp đồ ăn cho nàng, ngẫu nhiên kẹp đến đồ ăn Ân Xu cô nương không thích, nàng sẽ nhăn mi đẩy ra, sau đó Thế tử gia nói với nàng đồ ăn này bổ ích, nàng không được kén ăn. Ân Xu cô nương vẫn không ăn, Thế tử gia lại nói nhỏ bên tai nàng vài câu, chỉ thấy mặt Ân Xu cô nương đỏ bừng, nghẹn khuất mà ăn vào.
Nàng ấy chưa bao giờ thấy Thế tử gia ôn nhu dỗ người như vậy, lúc trước ở ngoại viện, lúc nào cũng thấy Thế tử gia lạnh mặt, sắc mặt túc mục, vội vàng đi qua.
Khi ở trước mặt Ân Xu cô nương lại như thay đổi một trái tim, chỉ kiên nhẫn với một mình nàng.
Một bữa cơm cọ xát tới gần khuya mới dùng xong.
Ban ngày Ân Xu đã ngủ đủ, hiện tại không ngủ được.
Nàng dựa vào trong lòng ngực Sầm Duẫn, biết hắn còn chưa ngủ, cân nhắc đã lâu, mới hỏi hắn, “Công tử, viện này không thể mang thảo dược, vậy làm sao…”
Còn chưa dứt lời, Sầm Duẫn hiểu rõ ý nàng, cánh tay ôm nàng buộc chặt, “Ngươi không cần lo lắng, thuốc giải đã tìm được rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...