Sầm Duẫn ở trong thư phòng sửa sang lại công văn. Trong xấp giấy rớt ra một bức họa, rơi trên mặt đất.
Nữ lang cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên, làn váy tung bay, có bướm bay lượn nhẹ nhàng, đẹp không gì sánh bằng.
Sầm Duẫn cong môi cười, khom lưng, ngón tay vuốt trên khuôn mặt phù dung kia, trong mắt hiện ra nhè nhẹ nhu tình.
Sau một lúc lâu, Thận Thường gõ cửa, cầm một phong thơ tiến vào, “Công tử, Nhạc Bình gửi thư tới.”
Sầm Duẫn thu họa, để qua một bên.
Mở giấy ra, là An Lăng Viễn tự tay viết.
An Lăng Viễn trở về Nhạc Bình, vội vàng phối thuốc cho Ân Xu. Đều đem toàn bộ thuốc trong An Lăng phủ ra, thậm chí hoa cỏ trong viện cũng không buông tha. Người hầu tìm được thuốc đen ở hậu viện.
Hôm đó dùng thuốc cho An Lăng Thấm, thuốc thừa không dễ mang ra Nhạc Bình, nên Ân Xu chôn dưới đất. Nhưng bởi vì Nhạc Bình đổ mưa, bị nước mưa thấm lộ ra ngoài.
Thuốc được đưa đến phòng An Lăng Viễn. Mà một vị thuốc dẫn trong đó đúng là mị thuật.
An Lăng Viễn ngửi hương vị quen thuộc này, nhớ lại hương vị ngày ấy ở trong phòng Xu Nhi muội muội, y cả kinh, cầm thuốc trong tay run rẩy, trong lòng phức tạp vạn phần, nói như thế… Là Xu Nhi muội muội dùng mị thuật với Sầm Duẫn?
Y bỏ thuốc xuống, trong lòng hoang mang nghĩ tới nghĩ lui, không biết nên báo việc này cho Ngôn Chi hay không, rốt cuộc hết thảy đều chỉ là phỏng đoán. Nhưng nếu là y giấu không nói, Xu Nhi muội muội dùng nhiều thuốc, qua một năm, không chỉ Xu Nhi muội muội, Ngôn Chi cũng sẽ bị dược vật phản phệ.
Cuối cùng quyết tâm đặt bút: Ngôn Chi huynh, gần đây Tử Nghi phát hiện một việc…, có lẽ là Xu Nhi muội muội quá mức si tình với ngươi, mới có thể dùng loại dược vật này…, nhưng hết thảy đều chỉ là Tử Nghi phỏng đoán, cũng không phải là thật, Ngôn Chi huynh nhất định phải xác nhận rồi hành sự, đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Sầm Duẫn đọc tin, đọc nhanh như gió, ánh mắt hắn lóe lên, này thật sự là chê cười.
Giấy Tuyên Thành bị hắn siết chặt, si tình! Nàng từng có tình?
Buông tờ giấy viết thư kia, đột nhiên hắn có suy đoán trong lòng.
Cửa ngục mở ra, Giang Hoài Sơn mới tỉnh, bị Sầm Duẫn xách lên, trong mắt âm trầm, gần như ép hỏi. Hai tay bóp cổ ông ta, “Ngươi giao dịch gì với nàng?”
Giang Hoài Sơn bị tra tấn đến không có thần thái, như một con rối gỗ, bị hắn bóp cổ, mặt nghẹn đến mức xanh tím, dùng sức chụp phủi tay hắn, thanh tuyến sặc “Ngươi, ngươi…”
Sầm Duẫn nới lỏng tay. Giang Hoài Sơn có thể thở dốc, ông ta thấy sắc mặt hắn âm trầm, trong lòng cũng không khỏi chấn động.
Ông ta ho khan hai tiếng, mới nói: “Mạng của ngươi.”
“Ta cho nàng thời gian một năm, dùng mạng ngươi đổi mạng nàng.”
Sầm Duẫn nhẹ buông tay, lui về sau hai bước, trong mắt nặng nề, quanh thân đều lạnh lẽo. Thận Thường đi theo phía sau hắn, trước sau rũ đầu không dám lên tiếng.
Ra lao ngục, gió lạnh phất phơ, khóe miệng hắn cong lên lộ ra nụ cười tự giễu, ngay sau đó mở miệng, âm thanh nặng nề, “Lập tức khởi hành, ai cũng không được đi Đông viện báo cho nàng.”
Ân Xu ở Đông viện, Thận Thường nghe xong, mắt cũng không dám nâng.
Đêm khuya, đoàn người vội vàng rời Kim Lăng, mà Đông viện lại một mảnh yên tĩnh. Ban ngày Ân Xu mệt cực, thu dọn xong, tắm gội xong đi ngủ.
Sắc trời chưa sáng, khi vạn vật còn chưa tỉnh, Linh Hoàn vội vã chạy vào, “Cô nương, cô nương không xong!”
Ân Xu lười nhác ngồi dậy, chăn gấm rơi xuống, vén mành lên, “Xảy ra chuyện gì?”
Linh Hoàn thở gấp một hơi: “Đêm qua Sầm công tử đã rời Kim Lăng.”
Bàn tay trắng nõn kia thả lỏng, mành buông xuống, thật lâu không nghe thấy tiếng động.
Linh Hoàn nhịn không được, thấp giọng gọi: “Cô nương?”
“Không sao.” Ân Xu đáp.
Đêm qua hắn còn ở bên cạnh hôn nàng, không muốn đi, nói sáng nay khởi hành. Hiện giờ suốt đêm rời đi, thậm chí cũng không phái người báo tin cho nàng, nhất định là xảy ra chuyện, nhưng… Có thể là chuyện gì chứ?
Xuyên thấu qua bức mành mỏng manh, đuôi mắt nàng quét về phía bàn trang điểm, thuốc viên trong hộp trang điểm đêm qua đã bị nàng thiêu, mị thuật cũng bị hủy. Nhớ lại lần trước làm thuốc cho An Lăng Thấm, có lẽ đã bị An Lăng Viễn phát hiện, truyền tin cho hắn.
Nàng nhắm mắt, chung quy vẫn là nàng sơ ý.
.
Hôm nay đi đường cũng không tốt, đã vào thu, có mưa thu kéo dài, sắc trời u tối.
Có gió thổi qua, Thận Thường nhìn trời rồi nhìn sang công tử đang cưỡi trên lưng ngựa, sâu sắc cảm thấy thứ u tối nhất hôm nay chính là mặt của công tử.
Tuy nói là suốt đêm khởi hành, nhưng tốc độ cũng không nhanh. Dù cho đổ mưa, cũng chậm hơn bình thường một chút. Thận Thường biết công tử đang đợi ai.
Hắn lên tiếng trước, “Công tử, không bằng thuộc hạ phái người đi đón Ân Xu cô nương đến đây?”
Sầm Duẫn liếc mắt, thần sắc lạnh lùng, Thận Thường lập tức câm miệng, cúi đầu: “Thuộc hạ biết tội.”
Lại nghe đỉnh đầu truyền đến tiếng nói: “Ba ngày sau phái người đi đón nàng, trực tiếp đưa đến Thượng Kinh, sau đó không quản.”
Lời nói xong, đoàn người tăng nhanh tốc độ.
Sầm Duẫn không từ mà biệt, Ân Xu ở Giang phủ Kim Lăng chờ hắn, cũng không vội, nàng biết, hắn nói chuyện từ trước đến nay luôn giữ lời, khẳng định sẽ mang nàng đi, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.
Giang phủ chỉ còn hai người Ân Xu và Linh Hoàn, bên trong phủ trống trải, càng thê lương.
Buổi trưa mưa ngừng, Ân Xu cảm thấy mất mặt, nổi lên hứng thú đi theo Linh Hoàn học nấu ăn.
Có lẽ ở phương diện nấu ăn thật sự không có thiên phú, chỉ trong chốc lát, phòng bếp nhỏ đã khói lửa mịt mù.
Ân Xu phân phó Linh Hoàn ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, bản thân một mình ở dưới bếp mân mê.
Linh Hoàn cầm tiền bạc đi chợ phía đông mua nguyên liệu nấu ăn trở về, lập tức thấy Đông viện Giang phủ khói đen cuồn cuộn, ánh lửa tận trời.
Đồ ăn cầm trên tay rơi xuống đất, Linh Hoàn trông thấy ánh lửa bốc đỏ nửa bầu trời kia, đôi mắt trừng lớn, hô to “Cô nương!” Rồi không màng tất cả chạy vào.
Lửa trong phòng bếp nhỏ cháy bừng bừng, người hầu Giang phủ rời đi, nàng ấy một mình cố sức hắt nước vào lửa lớn. Nhưng chỉ là châu chấu đá xe, không thay đổi được gì.
Trên đường có người phát hiện trận lửa lớn này sôi nổi bu lại, nhưng cũng không ngăn được uy thế của lửa lớn.
Linh Hoàn chỉ có thể trơ mắt nhìn lửa lớn thiêu phòng bếp nhỏ thành tro tàn. Linh Hoàn ngồi liệt dưới đất, nước mắt mơ hồ, khóc ròng nói: “Cô nương.”
Bên trong lửa lớn phòng bếp nhỏ, có người tiến vào từ cửa sau, kéo người nằm trên mặt đất ra ngoài.
Khi Ân Xu mở mắt tỉnh lại, ngực còn đau đớn, nàng nhớ bản thân phát bệnh ở phòng bếp nhỏ, sau đó hôn mê bất tỉnh, không có ấn tượng gì nữa.
Nàng ngồi dậy, bốn phía là một nhà giam, song sắt ngay trước mắt, âm u ẩm ướt, chỉ dư lại cửa sổ nhỏ hình vuông trên tường.
“Ôi, mỹ nhân tỉnh rồi!” Một người đi vào, một thân y phục màu nâu, là y phục của bá tánh bình dân, không có đẹp đẽ quý giá trước đây.
“Giang Ngọc.” Ân Xu đứng lên nhìn hắn, nói.
Sau khi Giang Hoài Sơn bị bắt, Giang Ngọc đột nhiên mất tích, tìm thật lâu cũng không tìm được.
Giang Ngọc cọ xát cằm, từng bước đến gần nàng: “Khó được mỹ nhân còn nhớ rõ ta, cứ tưởng ngươi theo Sầm Duẫn rồi sẽ không có biện pháp bắt ngươi vào tay. Không thể tưởng được, Sầm Duẫn cũng là kẻ có mới nới cũ, ghét bỏ thân phận hoa nương của ngươi, vứt ngươi, tự mình về Kinh trước.”
“Vừa lúc cho ta cơ hội.”
Giang Ngọc đi đến trước mặt nàng, “Mỹ nhân, ngươi lừa gạt ta lâu như vậy, lần này không trốn thoát được.”
Ân Xu mỉm cười nhìn hắn “Giang công tử sao lại nói lời này? Ân Xu lừa gạt ngài khi nào, Ân Xu tuyệt đối thành tâm thành ý đối đãi với ngài!”
Giang Ngọc cười lạnh, “Khi nào? Lý Ân Xu, ta cũng muốn biết ngươi có dùng thuốc kia với Sầm Duẫn hay không?”
Lời này, Ân Xu đã hiểu ý hắn.
Nàng nhướn mày, đuôi mắt cong lên, ôn nhu trong mắt nhộn nhạo, “Đây là tất nhiên, Ân Xu cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia.”
Tựa hồ câu này vừa lòng Giang Ngọc, “Một khi đã như vậy, hôm nay ngươi không cần dùng loại thuốc kia.”
“Hôm nay, là ngày chúng ta hoan ái.”
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng lộ nụ cười gian dâm.
Ân Xu cảm thấy một cơn đau đớn truyền đến ngực, miễn cưỡng chống đỡ không đến nỗi rụt rè ở trước mặt hắn, trong lòng nghĩ nên làm sao tránh được một kiếp này.
Nhưng nơi này bốn phía như nhà giam, chỉ có một cánh cửa phía trước, nếu muốn ra khỏi cánh cửa vậy phải giết hắn.
Giang Ngọc nhìn ánh mắt nàng chuyển động, biết tâm tư của nàng, “Đừng uổng phí sức lực, nơi này Sầm Duẫn cũng không tìm được, ngươi cho rằng ngươi có thể đi ra ngoài sao? Khuyên ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, làm bản công tử thoải mái, tự nhiên sẽ tha cho ngươi.”
“A, ta đã quên.” Hắn lại cười, “Ta tìm được thuốc khiến ngươi phát bệnh trong phòng phụ thân.”
“Lý Ân Xu, ngươi trốn không thoát.”
Cho đến vào đêm, Giang Ngọc tiến vào, cơn đau trên người Ân Xu không hề giảm.
Toàn thân nàng vô lực, chỉ có thể nằm trên mặt đất run rẩy không ngừng.
Trên người mồ hôi đầm đìa, dùng sức cắn môi mới không đến nỗi ngất xỉu.
Giang Ngọc tiến vào, đá đá cẳng chân nàng, thấy nàng không động đậy, mới ngồi xổm xuống, lòng bàn tay từ trên đùi nàng mơn trớn đến vai nàng.
“Ân Xu cô nương, tối nay chắc chắn làm ngươi cả đời khó quên.”
Ân Xu hơi nhúc nhích, chống người đứng dậy, cười nói: “Không bằng để Ân Xu hầu hạ ngài?” Cái trán nàng thấm mồ hôi, trên mặt đỏ bừng, càng mê người.
Giang Ngọc thấy nàng ngoan ngoãn, lòng ngực nhất thời đập loạn, lên tiếng: “Được.”
Ân Xu nói “Ngài xoay người trước.” Nàng liếc mắt một cái, trong lòng Giang Ngọc càng vui vẻ, xoay người lại.
Bàn tay trắng đặt trên lưng hắn, khóe miệng Ân Xu gợi lên, lập tức nhổ một cây trâm trên đầu đâm lên lưng hắn.
Ánh mắt Giang Ngọc đảo qua, xoay người lại bắt lấy tay nàng, đè nàng ở dưới thân, “Ngươi gạt ta nhiều lần, còn muốn gạt được lần nữa sao?”
Ân Xu ghê tởm nhìn hắn, “Giang công tử, dám động nữ nhân của Sầm thế tử, ngươi không sợ hắn giết ngươi?”
Thấy nàng còn cãi bướng, Giang Ngọc nắm hai má nàng, ác độc nói: “Có nữ nhân của hắn ở chỗ của ta, cho dù chết cũng cảm thấy mỹ mãn.”
“Giang Ngọc, ngươi đê tiện.” Ân Xu mắng hắn, bởi vì không có sức lực, âm thanh ngược lại mềm mại.
Giang Ngọc ngừng tay, cười nói “Cứ việc mắng, lớn tiếng chút.”
Ân Xu dùng hết sức giãy giụa, chợt thấy trên người nhẹ lại, đôi mắt Giang Ngọc chợt trừng lớn, kêu thảm một tiếng, ngã lăn xuống đất.
Tay Sầm Duẫn cầm kiếm, nghịch quang đứng ở trước mặt nàng, hắn đứng trước cửa ngục bị bóng tối tranh ánh sáng, không thấy rõ biểu cảm trên mặt, mũi kiếm nhỏ máu đỏ tươi, là máu của Giang Ngọc.
“Vứt vào trong núi cho sói ăn, cho người canh chừng, không được toàn thây.” Sắc mặt của hắn đen như mực, lộ ra hung ác. Âm thanh vừa ra, khiến lòng người run rẩy.
Hắn thu trường kiếm vào vỏ.
Trước mắt rơi xuống một cái bóng, hắn ngồi xổm xuống, thắt dây cổ áo cho nàng, lấy ra một cái khăn lau nơi bị Giang Ngọc ấn qua, sức lực càng lau càng lớn, thẳng đến làn da ửng đỏ một mảnh, đáy mắt hắn càng trầm.
Ân Xu không dám động đậy, dáng vẻ hiện tại của Sầm Duẫn như ác quỷ từ địa ngục tới đòi nợ nàng.
Nàng im lặng sau một lúc lâu, khóe mắt liếc liếc hắn, lên tiếng, “Công tử…”
Sầm Duẫn không cho nàng nói chuyện, bế nàng lên, cánh môi nàng chợt bị lấp đầy, không chút lưu tình mạnh bạo nghiền xát, như là muốn nuốt nàng vào trong bụng. Hắn bao lấy môi nàng, tay đặt ở bên hông, mảnh da thịt kia bị hắn cọ xát đau đớn, độ ấm tăng nóng bỏng.
Tới khi mặt trời ngã về tây, Ân Xu nằm ở trong xe ngựa, mệt đến không muốn nhúc nhích. Cơn đau trên người tiêu tán, trên môi lại nóng rát đau.
Linh Hoàn xốc màn xe tiến vào, biết nàng còn chưa ngủ, chỉnh sửa thảm mỏng trên người cho nàng, nâng hộp đồ ăn lên, “Cô nương, ngài ăn chút gì đi.”
Ân Xu nhắm hai mắt, đáp “Để đó.”
Linh Hoàn không khuyên được, thở dài, vén rèm lên muốn đi ra ngoài, lại nghe nàng nói: “Đi tìm Sầm công tử, nói ta không thoải mái.”
Sầm Duẫn vén rèm xe ngựa lên, rũ mắt nhìn người trên nệm.
Ân Xu nghe thấy động tĩnh, mở mắt ra, nhìn hắn, cười nhẹ, “Công tử, hôm nay cảm ơn ngài.”
Sầm Duẫn im lặng không nói, sắc mặt vẫn trầm.
Ân Xu lại nói: “Việc hôm nay sao công tử biết được?”
Tay Sầm Duẫn đặt ở cửa xe ngựa, rũ mắt nhìn nàng, “Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì.”
Ân Xu ngồi dậy nhích tới gần hắn, hai tay ôm eo hắn, khuôn mặt nhỏ kề sát, lông mi rũ xuống, đáng thương nói “Công tử đừng tức giận nữa được không.”
Lồng ngực hắn run lên, tuyến môi Sầm Duẫn kéo lớn, dùng sức kéo tay nàng xuống, nhưng Ân Xu bắt lấy không bỏ, Sầm Duẫn lập tức cứng rắn kéo nàng xuống, hắn cong môi, trong mắt không có ý cười, “Là ta tự mình đa tình, là ta xứng đáng, ta không nên tin nữ nhân không tim không phổi như ngươi.”
Nàng giống như một con rắn độc, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn ngươi một cái, chậm rãi hút máu ngươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...