Ân Xu quay đầu đi, lộ ra sườn má, ánh sáng nhu hòa, sắc mặt hồng nhuận không ít.
Bàn tay Sầm Duẫn theo đường cong trượt xuống, dừng trên bờ vai lộ ra của nàng, “Không nói, là muốn ta đoạt?”
Vành tai nàng ửng hồng, rất đáng yêu. Vừa nghe lời này, Ân Xu mới ngẩng đầu, lông mi run run, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, “Nếu ta nói, ngài không được chê cười ta.”
Nàng đúng là biết cách thay đổi sắc mặt, ban ngày còn nhẫn tâm đẩy hắn ra, hiện tại lại làm ra dáng vẻ này dỗ hắn. Sầm Duẫn hơi lộ ra ý cười.
Thu hồi tay ngồi ở bên cạnh nàng, kéo áo ngoài rớt xuống phủ lại cho nàng, mỉm cười nhìn nàng, rất có kiên nhẫn chờ nàng nói, “Ta không cười ngươi, ngươi nói đi.”
Gương mặt đỏ lên, như trái cây vừa chín mặc người hái. Đây là mới mẻ, Sầm Duẫn chưa bao giờ thấy nàng đỏ mặt, không nhịn xuống, duỗi tay nhéo một phen.
Ân Xu giận liếc hắn một cái, mắt đẹp rực rỡ.
Sầm Duẫn không để ý tới đồ vật nàng cầm trong tay, mổ một cái trên môi nàng, mới thu về.
Sắc mặt Ân Xu càng hồng, trên môi dính ánh nước, nàng lấy khăn thêu từ phía sau ra, đóa hoa hải đường đỏ tươi đã thêu nửa đóa, kiều diễm động lòng người, hệt như nàng.
Cái khăn này là của hắn, hắn tất nhiên nhận ra, chỉ là không thể tưởng được nàng lưu giữ tới hiện tại. Sầm Duẫn giương mắt nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, “Ngươi thêu?”
Ân Xu không phủ nhận, xinh xắn đáng yêu, lần này không chỉ trên mặt, bên tai cũng hồng, “Ngài thích không?”
Dù cho biết nàng đang lấy lòng hắn, muốn hắn quên việc ban ngày, tuy hắn khinh thường, nhưng biện pháp này vậy mà làm hắn rất hưởng thụ.
Sầm Duẫn vui vẻ, hiếm khi thấy nàng thẹn thùng, nhịn không được muốn trêu nàng, nghiêm túc nói: “Không thích.”
Ân Xu mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn hắn, bên trong lại chậm rãi tràn ra nước mắt. Nàng giận dỗi ném khăn, cũng không thèm nhìn hắn, nằm xuống xê dịch vào bên trong, cuộn người cả người đều vùi ở trong chăn.
Cái khăn bị vứt bỏ nhăn nhúm nằm ở mép giường, rất đáng thương. Sầm Duẫn nhặt lên, cầm ở trong tay, hoa hải đường kiều diễm, cánh hoa lớn chiếm hơn phân nửa, phía dưới thêu hai chữ nhỏ, dùng phương pháp thêu khác nhau, tuyến tơ vàng rậm rạp phác họa ra hai chữ 'Sầm Lang'.
Sầm Duẫn nhìn chằm chằm hai chữ đó một hồi lâu, cho đến khi khắc hai chữ đó vào trong lòng.
Hắn túm túm góc chăn, người bên trong nắm chặt vô cùng.
Ân Xu nằm trong chốc lát, không nghe được động tĩnh của người bên ngoài, hai bàn tay trắng thò ra kéo chăn xuống lộ ra một đôi mắt, nàng vừa quay đầu, người nọ đang nằm ở sau lưng nàng, cười nhìn nàng.
Chóp mũi chạm chóp mũi, âm thanh hắn trầm thấp, cười như không cười, cầm một sợi nàng tóc đen trong tay đùa bỡn, đôi mắt nhìn nàng, một nụ hôn dính trên mặt nàng, “Giả bộ không nổi nữa?”
Thật là Thế tử gia xấu xa! Suốt ngày bắt bím tóc của nàng.
Ân Xu không muốn để ý đến hắn, kéo chăn lên, hừ lạnh một tiếng xoay người.
Sầm Duẫn một phen kéo qua, chui vào trong chăn, ôm người vào trong lòng ngực, mềm mại hương thơm đầy cõi lòng, là hương vị của nàng
Hắn ôm nàng trong lòng ngực không buông, mắt Sầm Duẫn sâu thẳm như mực “Dám giận dỗi với gia, xem gia giáo huấn ngươi thế nào!”
Ngay sau đó trong chăn lại truyền ra tiếng người “Tiểu hồ ly, gọi một tiếng Sầm Lang, gia tạm tha ngươi!”
Nữ lang không muốn mở miệng, lang quân bên trong làm càn cho đến giọng nữ lang bắt đầu nức nở, nàng mới xin tha nói “Sầm Lang, Sầm Lang, Ân Xu sai rồi, ngài tha cho Ân Xu đi!”
Núi non liên miên, ánh sáng rực rỡ, lại có động sâu u cốc, cuộn sóng ngập trời, khiến người như lạc vào đám mây, tâm trí mơ hồ.
Đêm nay còn dài.
Có người than khổ vì đêm xuân ngắn.
Có người thở hồng hộc ra roi thúc ngựa.
An Lăng Viễn nhận được tin của Sầm Duẫn, không biết đã xảy ra chuyện gì, không dám chậm trễ, không ngừng cưỡi ngựa chạy về Kim Lăng.
Ngựa chạy đã mệt, mới dừng lại thoáng nghỉ một lát.
Y mới vừa xuống ngựa, lấy lương khô trong bao quần áo ra cắn một miếng, bốn phía dần hiện ra mười mấy tên hắc y nhân.
An Lăng Viễn dẹp lương khô, treo ở trên lưng ngựa, lạnh nhạt nhìn những người đó: “Tới giết ta?”
Không ai đáp, nhưng hiển nhiên đúng là như thế.
An Lăng Viễn không biết võ, lại có một thân độc dược, cũng đủ đối phó đám người này.
Nhưng y xem nhẹ số lượng của những người này, một người lại một người, giết chết một người, không biết từ nào ra lại thêm một người, chỉa đao về phía y.
An Lăng Viễn hết cách, khó thở nói: “Các ngươi chơi ăn gian.”
Những người đó không đáp lại y, chỉ lo công kích, một mực muốn giết y.
Cánh tay phải bị thương, động tác rải thuốc càng thêm khó khăn. Khi đao dài gần đâm thẳng về ngựa y, đột nhiên một mũi tên xuyên qua không trung đánh trúng chuôi đao, cứu y một mạng.
An Lăng Viễn nhìn về phía người tới, người nọ mặc một bộ tím văn thẳng chuế dưới ánh lửa chiếu rọi càng rõ ràng, khuôn mặt thanh tú, lộ ra khí độ nho nhã ôn nhuận. Ngồi trên lưng tuấn mã, dáng người cao lớn, hiện ra vài phần anh khí.
Thấy tướng mạo người này không tầm thường, An Lăng Viễn không khỏi kinh ngạc, Quan Trung khi nào xuất hiện người bực này, sao y không biết.
Giang Mục Chi dẫn người theo nhiều, không bao lâu hắc y nhân đều bị diệt.
Y xuống ngựa, tiến lên chắp tay thi lễ “An Lăng công tử.”
An Lăng Viễn càng thêm kỳ lạ: “Ngươi biết ta?”
Giang Mục Chi cười đáp: “Hạ quan là Giang Mục Chi phong huyện lệnh, nhiều năm trước ở trong cung gặp qua An Lăng công tử một lần, An Lăng công tử sợ là không nhớ rõ.”
Giang Mục Chi này, An Lăng Viễn có vài phần ấn tượng, thiếu niên thông tuệ, khi nhỏ bộc lộ tài năng, mắt thấy sắp phải tấn chức, chỉ tiếc bị người nhà liên lụy, bất hòa với Giang Hoài Sơn, bị biếm đến biên quan, sau đó biệt vô âm tín, thì ra là đi làm huyện lệnh. An Lăng Viễn than thở, anh hùng không cùng đường.
Nhưng nếu y có xích mích với Giang Hoài Sơn, hiện giờ lại cứu mình, An Lăng Viễn rất vui lòng kết giao bằng hữu với y.
An Lăng Viễn và y hàn huyên một lát, biết được y cũng đi Kim Lăng, vừa lúc cùng đường.
Khi Ân Xu tỉnh lại, Sầm Duẫn còn chưa đi.
Cánh tay dài của hắn đặt trên eo nàng, ôm chặt nàng vào trong lòng ngực, Ân Xu lẳng lặng nhìn hắn.
Ngón tay tinh tế xoa mặt hắn, mềm nhẹ thong thả, từ lông mày đến dưới môi mỏng.
Động tác trên tay dừng lại, nghe nói người môi mỏng thường bạc tình.
Ân Xu nghĩ như vậy, bàn tay đột nhiên bị bắt lấy, người nọ vẫn chưa mở mắt, chỉ nghe tiếng truyền tới, “Không ngủ?”
Lúc này trời còn chưa sáng, ngọn đèn dầu ban đêm đã tắt, người nọ xốc lên mí mắt, đôi mắt cực sáng, cười nói “Mới ngủ mấy canh giờ, không mệt?”
Ân Xu bất động, nhắm mắt lại ngủ.
Sầm Duẫn cũng không làm gì nàng, ôm nàng vào trong lòng ngực, đầu để ở ngực hắn, Ân Xu cảm giác được lồng ngực hắn chấn động, “Lý Ân Xu, ngươi lại muốn chơi cái gì?”
“Thêu khăn, thật đúng là làm khó ngươi.”
Ân Xu rũ mắt, lông mi run rẩy, vờ như không có gì cọ vào trong lòng Sầm Duẫn, mỉm cười nói “Ân Xu chỉ còn lại một năm, không làm chút gì, sao có thể khiến ngài nhớ kỹ?”
“Trên đời này đã không có ai nhớ đến ta.”
Nàng nói rất cô đơn, nửa thật nửa giả. Cảm thấy cánh tay trên vai chợt buộc chặt, “Ngươi không cần làm cái gì, hiện tại gia đã nhớ ngươi.”
Xuyên thấu qua ánh sáng mông lung, Ân Xu ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hơi cong môi, nhưng còn chưa đủ, ngài cần phải nhớ cả đời!
Sau một lúc lâu, hai người cũng không ngủ.
Ân Xu lại mở miệng “Công tử, An Lăng công tử có thể không cần tới.”
“Ngoại tổ phụ chưa bao giờ dạy Ân Xu bực y thuật này, chắc là Sử Hàm Chi tự nghiên cứu chế tạo ra. An Lăng công tử chỉ mới học một tháng, sẽ không có biện pháp.”
Sầm Duẫn im lặng không nói, không biết suy nghĩ cái gì, giọng hắn trầm thấp, “Độc này ngươi thật sự không biết giải như thế nào?”
Sầm Duẫn cúi đầu, nâng khuôn mặt nhỏ nàng lên, nhéo nhéo chóp mũi nàng, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm một chút, cố ý vô tình nói: “Ngươi gian xảo như vậy, lại tùy ý để hắn hại ngươi?”
Ân Xu chớp chớp mắt, môi đỏ chạm vào ngón tay hắn, không đáp mà hỏi lại: “Nếu lấy mạng của ngài đổi thuốc giải, ngài nguyện ý không?”
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, vô cùng chói mắt, Sầm Duẫn buông lỏng tay, chỉnh góc chăn cho nàng, không lưu tình nâng hàm dưới nàng lên, ánh mắt hai người nhìn nhau, hắn mỉm cười, cười đến mỏng lạnh “Nếu ngươi dám làm như thế, gia sẽ giết ngươi trước, diệt trừ hậu hoạn sau này.”
Ân Xu cong mi mắt, dưới ánh nắng mặt trời thấy rõ lông tơ nho nhỏ trên mặt nàng, hồn nhiên đáng yêu, nàng ôm chặt vòng eo hắn, dính sát vào, tỏ lòng trung thành: “Ân Xu yêu ngài như vậy, sao nỡ làm việc gì?”
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, người nọ không chút thương tiếc bức hai tay nàng ra, ngồi dậy đưa lưng về phía nàng mặc áo ngoài, xỏ giày, xuống đất.
Vết sẹo kia còn trên lưng hắn, là thương tích ác lang gây ra khi cứu nàng, mà lời nói vừa rồi của hắn cũng quanh quẩn ở bên tai, Ân Xu chớp mắt có lẽ nàng nên thử một lần.
Áo ngoài treo rời rạc trên người, che lại vết sẹo kia, lộ ra vòm ngực gầy nhưng rắn chắc. Sầm Duẫn xoay người, hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng chạm vào, đầu ngón tay Ân Xu chỉa ra, di chuyển từ ngực xuống đến bụng nhỏ của hắn, hô hấp Sầm Duẫn tăng dần, lực đạo trên môi tăng mạnh, tàn nhẫn cắn một cái mới buông ra, đứng lên liếc nàng nói: “Tốt nhất nên nhớ kỹ lời ngươi vừa nói.”
Ân Xu lười nhác nằm ở trên giường, ngưỡng mặt nhìn hắn, cánh môi kiều diễm ướt át, nhoẻn miệng cười, “Ân Xu nhớ kỹ.”
Cửa phòng đóng lại, Ân Xu ngồi dậy cầm cái khăn thêu được một nửa kia, khăn bị vứt một đêm, lót dưới thân hai người, khăn tràn đầy nếp nhăn.
Dưới gối lộ ra một cái túi thơm, Ân Xu cầm dây túi thơm đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, trong chốc lát thả trở lại.
Nàng đứng dậy mặc áo ngoài, cũng không búi tóc, cứ như vậy dựa vào gối tiếp tục thêu, trên da thịt lỏa lồ rải rác dấu vết xanh tím.
.
An Lăng Viễn đi theo Giang Mục Chi nên hành trình phải chậm một chút, trong lòng y vội vàng, nhưng ngại đi thúc giục Giang Mục Chi. Lại một lần muốn nói lại thôi, Giang Mục Chi như đã nhìn ra tâm tư của y, đột nhiên kêu người đi nhanh hơn.
Xuống ngựa, An Lăng Viễn liên tục nói lời cảm tạ, Giang Mục Chi chắp tay thi lễ đáp y: “An Lăng công tử không cần khách khí, vừa lúc đội người ngựa của ta cũng mệt mỏi, tới khách điếm rồi nên nghỉ tạm.”
Hai người cùng đi vào tạm thời không đề cập tới.
Sầm Duẫn biết An Lăng Viễn tới khách điếm, cũng không màng người còn chưa uống một ngụm trà đã kêu người kéo y đến thư phòng.
Sắc mặt hắn trầm thấp, mày kiếm nhíu chặt, bước chân dồn dập. An Lăng Viễn chưa từng thấy bộ dáng hắn như vậy, y cũng khẩn trương vài phần: “Ngôn Chi huynh, ngươi vội vàng kêu ta tới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sầm Duẫn trầm ngâm sau một lúc lâu, mới nói “So với ý thuật của Cố Bình Châu, ngươi tinh mấy phần?”
An Lăng Viễn bị hắn hỏi đến mơ hồ, đành đáp: “Y thuật của sư phụ tinh diệu, ta học không đủ một tháng, so sánh thì chỉ nửa phần.”
Sầm Duẫn nhắm mắt, chỉ nửa phần.
Ân Xu được người tới báo, bảo nàng đến thư phòng. Trong lòng nàng có suy đoán, chắc là An Lăng Viễn tới.
Nàng bỏ khăn thêu vào bà la, khoác áo ngoài, còn chưa kịp mang giày thêu, mới vừa đứng trên mặt đất. Ngực đau nhức, toàn thân tê dại, giống như kim đâm, cả người ngã xuống đất, bỗng nhiên lại như rơi vào động băng, lạnh vô cùng.
Nàng nằm trên mặt đất, tóc đen che mặt, thân thể run rẩy giống như lục bình trôi trên sông.
Trong thư phòng đợi lâu không thấy người tới, An Lăng Viễn trong lòng cấp bách, không biết vì sao Ngôn Chi kêu người đi gọi Xu Nhi muội muội, chẳng lẽ Xu Nhi muội muội bị bệnh nặng, vậy kêu y làm sao ăn nói với sư phụ.
An Lăng Viễn gấp gáp như lửa đốt, chỉ thấy Sầm Duẫn đột nhiên đứng dậy, đi nhanh ra ngoài.
Một phen động tác sắc bén, An Lăng Viễn sợ tới mức cứng lại, y chưa từng thấy Ngôn Chi… Dồn dập như vậy. Từ trước đến nay hắn luôn trầm ổn, đến tột cùng là gặp phải chuyện gì?
An Lăng Viễn không kịp nghĩ nhiều, đi theo Sầm Duẫn.
Cửa phòng không đóng, An Lăng Viễn nâng bước tới cửa lập tức thấy được hai người trong phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...