Ngón tay kia như tìm được trò vui, khi nhẹ khi nặng, vẽ vòng dừng lại ấn ấn, ma sát, không hề kết cấu. Hắn xoa nhẹ hồi lâu cũng không thấy buông ra, Ân Xu khó thở, há mồm cắn lên.
Bị một mảnh mềm ấm bao vây, đầu ngón tay ở bên trong giật giật, chạm tới răng và đầu lưỡi của nàng. Sầm Duẫn như được an ủi, nơi này thoải mái ấm áp, khiến hắn không khỏi muốn nếm thử tư vị bị nó bao lấy, con ngươi hắn dần tối lại.
Lấy ngón tay ra, thay vào môi hắn.
Hai làn môi dính vào nhau, môi răng giao triền, mơ hồ không rõ.
Ân Xu bị hôn đến đầu óc choáng váng, toàn thân mềm như bông, mất lực bị Sầm Duẫn nâng, mới không đến nỗi nằm liệt trên mặt đất. Nàng nức nở, phát ra mấy chữ “Công tử…”
Nhưng Sầm Duẫn căn bản không cho nàng cơ hội nói chuyện, lấp kín miệng nàng, không hề để nàng lên tiếng.
Thận Thường cách hai người thật xa, từ sau khi biết công tử và Ân Xu cô nương 'có việc không bàn mà hợp ý nhau', nhìn thấy hai người bọn họ ở bên nhau, Thận Thường lập tức trốn ra xa, tuy nói hai người này không hợp lý, Ân Xu cô nương thân phận đích xác không xứng với thế tử Thượng Kinh. Nhưng việc của công tử, hắn không thể quản.
Huống chi, bên người công tử nhiều năm như vậy chỉ có một nữ nhân là Ân Xu cô nương, Thận Thường thật hy vọng công tử có thể mang Ân Xu cô nương về Thượng Kinh.
Đau đớn lại lần nữa đánh úp lại, sợ hãi quen thuộc dâng lên từ đáy lòng.
Ân Xu nức nở thành tiếng, hai tay đấm vào ngực Sầm Duẫn, ý bảo hắn buông ra. Sầm Duẫn lại chỉ cho là lạc thú, vẫn chưa để ý, nhưng vừa hôn nàng lại khóc.
Lần này khóc kịch liệt, nước mắt nóng bỏng rơi trên mặt hắn, trên môi hắn, lại tựa như nện ở trong lòng hắn.
Hắn giật mình, buông nàng ra.
Ân Xu nằm ở trong khuỷu tay hắn, đau đến khó hô hấp, toàn thân không ngừng run rẩy, nhắm hai mắt trong miệng nỉ non: “Công tử, Ân Xu đau quá.”
Sầm Duẫn nghe được lời này không phải tán tỉnh, cũng không phải cố tình câu dẫn hắn, mà là thật sự đau.
Hắn ôm cả người nàng vào trong lòng ngực, mũ choàng màu đen che khuất mặt nàng, bị bọc đến kín mít. Bước chân vội vàng, ra khỏi lao ngục.
Thận Thường canh giữ ở bên ngoài, thấy công tử bế ngang Ân Xu cô nương, thần sắc không đúng, vội vàng chắp tay.
Sầm Duẫn dừng lại, trầm giọng nói: “Lập tức đi mời lang trung, lại truyền tin cho An Lăng Viễn, bảo y cưỡi ngựa trong vòng một ngày cần thiết đến Kim Lăng.”
Thận Thường sửng sốt, An Lăng công tử y thuật cao minh, kêu y tới đây chẳng lẽ là Ân Xu cô nương bị bệnh nặng? Lại nhìn người bị áo choàng che khuất, không kịp nghĩ nhiều, Thận Thường lập tức lĩnh mệnh lui xuống.
Người bị hắn ôm vào trong ngực, mềm mại, xuyên thấu qua áo ngoài, hắn có thể cảm giác được nàng vẫn luôn run rẩy, toàn thân lạnh lẽo, không có một tia ấm áp.
Thần sắc hắn căng thẳng, không xác định khi mình rời đi đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn có liên quan tới Giang Hoài Sơn! Nghĩ đến Giang Hoài Sơn, trong mắt hắn thoáng hiện một tia tàn khốc, dám động người của hắn, chờ hồi kinh nhất định phải cho ông ta trả giá gấp mười gấp trăm lần.
Ân Xu cảm thấy lạnh, lúc trước chỉ có đau, nhưng chưa bao giờ lại lạnh thế này, lạnh đến không còn cảm giác, như là đã chết.
Nếu bây giờ nàng chết, sẽ không ai nhớ tới nàng nhỉ. Nàng nghĩ như vậy, liền bình thường trở lại.
Bên tai có tiếng ồn ào.
Nàng nghe có người nói “Công tử, bệnh của cô nương này thật sự kỳ quái, chẩn bệnh không ra chứng bệnh nào, nhưng mạch tượng suy yếu, chỉ sợ thời gian không nhiều, không thể cứu chữa!”
Ai xui xẻo như vậy, bệnh đến lang trung cũng trị không hết, sẽ chết.
Ân Xu nghĩ như vậy, lại nghe âm thanh quen thuộc, mang theo sắc mặt giận dữ, nàng nghe đến đầu quả tim cũng run lên: “Ý của ngươi là ngươi vô dụng, có thể cút rồi!”
Hắn tức giận, tiếng người quen thuộc, là Thế tử gia nàng ghét nhất kia! Hắn thích nhất là khi dễ nàng. Nàng nỗ lực lâu như vậy, Sầm Duẫn mới có một chút hảo cảm với nàng, cũng chỉ là bởi vì dựa vào mị thuật của nàng, nhưng dùng thời gian dài, sẽ làm hắn chết, Ân Xu còn chưa nắm chắc hắn có rời nàng đi hay không.
Hắn lại nói “Nàng vẫn không tỉnh lại, các ngươi đều phải chết.”
Thật là ngang ngược. Ân Xu hừ lạnh, nhưng “Nàng”
Là ai? Là bản thân nàng sao? Nàng sắp chết rồi sao? Nàng không muốn chết, chết rồi thì cái gì cũng không còn.
“Công tử…” Đầu óc Ân Xu nặng nề đau nhức, nàng chậm rãi mở mắt ra, người bên ngoài nghe tiếng lập tức tiến vào vén mành lên, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng đã tỉnh, mới an tâm.
Thần sắc hắn nghiêm nghị: “Việc hôm nay, ngươi tốt nhất nên nói rõ ràng.”
Ân Xu chậm rãi mỉm cười, vô cùng miễn cưỡng: “Công tử có thể tin ta?”
Sầm Duẫn ngồi ở bên cạnh nàng, chỉnh góc chăn cho nàng, “Tạm thời tin ngươi.”
Chăn đắp chỉ lộ ra cái đầu, Sầm Duẫn sờ đến tay nàng, lại vẫn lạnh như băng, hắn vói vào bên trong bắt lấy tay nàng, làm ấm tay cho nàng.
Ân Xu cảm nhận được lòng bàn tay hắn như lửa nóng, cuồn cuộn không ngừng truyền độ ấm cho nàng. Nàng lại không nghĩ gì khác, chỉ bình tĩnh nói: “Thuốc của Sử Hàm Chi ở trong tay Giang Hoài Sơn, Giang Hoài Sơn trộm bỏ thuốc ta, hiện giờ Sử Hàm Chi đã chết, thế gian khôn còn thuốc giải.” Mi mắt nàng cong cong, tựa như không thèm để ý “Công tử, Ân Xu chỉ có thể sống một năm.”
Bàn tay nắm tay nàng chợt buộc chặt, lại phát giác không đúng, thả lỏng lại. Trong mắt hắn lãnh đạm, nói như bình thường “An Lăng Viễn đang trên đường tới, ta sẽ nghĩ cách tìm thuốc giải cho ngươi.” Hắn dừng một chút, bỏ thêm một câu “Nếu y cũng không có biện pháp, ta sẽ mau chóng mang ngươi hồi kinh.”
Như thế, lại không nói gì.
Hai người im lặng, Ân Xu đột nhiên lên tiếng: “Công tử, có thể cho Ân Xu một danh phận không? Ân Xu không nghĩ đến chết rồi, một thân nhân cũng không có.”
Cặp mắt kia hơi ảm đạm, môi trở nên trắng bệch, diện mạo tiều tụy, giống hải đường sau cơn mưa, đẹp mảnh mai.
Sầm Duẫn thu liễm con ngươi, bên trong trầm như hồ sâu, là lạnh lẽo chưa bao giờ có.
“Không thể.” Nhẹ như lông chim, lại cực kỳ rõ ràng.
“Lý Ân Xu, ngươi chắc là rõ ràng thân phận của ngươi.” Hắn nói với nàng, gằn từng chữ. “Ta chưa từng hứa hẹn với ngươi bất cứ thứ gì, ngươi và ta đơn giản là theo như nhu cầu.”
Hắn nói không thể, hắn muốn vạch rõ thân phận, hắn nói ngươi và ta đơn giản là theo như nhu cầu. Ân Xu cười nhạt, cũng đúng, thân phận của nàng thấp kém, có thế gia nào sẽ nguyện ý cho nàng danh phận, nàng chỉ xứng làm món đồ chơi ngoại thất mà thôi.
Nàng thở dài thật sâu trong lòng.
Cửa sổ mở ra, có gió thổi tới, thổi bên ngoài chăn, Ân Xu lại cảm thấy lạnh đến tim.
Hiện tại nói không thể, nhưng ai sẽ nói đến sau này?
“Công tử, Ân Xu mệt mỏi.” Ân Xu đẩy tay hắn ra, nhắm mắt lại.
Đôi tay mềm mại ấy chưa bao giờ từng kiên định đẩy hắn ra như thế.
Sầm Duẫn ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới nâng bước rời đi, cửa phòng đóng lại, đi ra ngoài. Mỗi một bước đều cực kỳ quyết đoán, không chút do dự, cực kỳ giống con người hắn, lạnh tâm lạnh tình.
Nào có tình đâu? Đơn giản chỉ là theo như nhu cầu thôi.
Cửa hoàn toàn khép lại, Ân Xu dựa vào cửa gỗ cầm một cái khăn trắng, bên trên còn dính nước bùn, kết thành khối.
Cái khăn này là lúc trước ở vùng ngoại ô Kim Lăng, Sầm Duẫn ném cho nàng lau mặt.
Ân Xu kêu người lấy kim chỉ bà la tới, đắn đo một phen, bắt đầu thêu lên.
Kỹ thuật thêu thùa này là mẹ dạy cho nàng, Ninh thêu Đại Yến, tinh nhã độc đáo. Tuy nàng học nấu ăn không giỏi, nhưng ở phương diện thêu thùa lại phảng phất có linh khí tinh thông, thêu cực tốt.
Ban đêm đuốc sáng lên, nữ lang khóc hồng đôi mắt, nước mắt một giọt lại một giọt, rớt xuống trên bàn.
——
Một phong thơ bị người ra roi thúc ngựa, suốt đêm đưa đến Nhạc Bình.
Nhạc Bình - An Lăng phủ.
“Thấm Nhi, đêm đó, rốt cuộc chúng ta đã xảy ra chuyện gì?”
“Khi đó có Ngôn Chi, ta không nói rõ, chính là không muốn cho hắn biết. Muội cũng hiểu thủ đoạn của hắn mà.” Khuôn mặt An Lăng Viễn không có vui đùa mà trở nên trầm thấp: “Thấm Nhi, ta không hy vọng muội gạt ta.”
An Lăng Thấm cúi đầu, nàng không có khả năng lừa y, trước đây rõ ràng đã hạ quyết tâm, nhưng khi đối mặt với y, vẫn là không nói nên lời.
Sau một lúc lâu, An Lăng Viễn xoa thái dương đau nhức, “Muội lui xuống đi.”
An Lăng Thấm hành lễ lui ra, đi đến cửa lại dừng lại, nàng xoay người, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: “A huynh, Thấm Nhi…”
Còn chưa chờ nàng nói xong, ngoài cửa người hầu chạy như bay vào: “Công tử, Sầm công tử truyền tin.”
An Lăng Viễn nhận giấy viết thư, mở ra, là chữ của Ngôn Chi, bảo y tốc tới Kim Lăng.
Trong tin không thuyết minh nguyên do, nhưng không có chuyện gì Ngôn Chi sẽ không truyền tin cho y, chẳng lẽ Ngôn Chi bị thương?
An Lăng Viễn không hề nghĩ nhiều, lập tức chuẩn bị ngựa, vội vàng ra cửa.
An Lăng Thấm còn quỳ, y đi đến cửa, dừng lại: “Việc này…” Y mở miệng, lại cảm thấy vạn phần gian nan, chỉ là muội muội của y mà thôi, tiểu cô nương lớn lên mà thôi, y còn muốn giúp nàng làm lụng vất vả gả chồng làm gì! An Lăng Viễn hơi cười tiếp tục nói “Việc này không cần nhắc lại, bỏ đi.”
.
Khách điếm ngoại ô, không được lịch sự tao nhã như bên trong thành, chỉ có nhã gian nhỏ, nhiều ngân lượng, chưởng quầy mới tích ra một thư phòng ở bên cạnh.
Sầm Duẫn có thói quen ở trong thư phòng xử lý công vụ. Gã sai vặt khách điếm ở một bên nghiền mực hầu hạ, một thân áo tang vải thô, có lẽ là trong lòng sợ hãi hắn, đôi tay không ngừng run, động tác càng không bằng Ân Xu khiến cảnh đẹp ý vui. Sầm Duẫn viết mấy chữ lại đặt bút xuống, một trận bực bội vẫy lui gã sai vặt.
Gã sai vặt liếc sắc mặt của hắn, vốn là sợ hãi, lại thấy hắn nổi giận, cho rằng đã đắc tội khách nhân, không ngừng cáo tội chạy ra ngoài.
Trên giấy Tuyên Thành có mấy chữ chỉnh tề: Thư từ Ngôn Chi. Trong lòng Thục Vương sớm có ý đồ mưu nghịch, đầu tiên là giấu ngọc tỷ, mưu hại quan to trong triều, lại cường đoạt nữ tử dân gian, đang trên đường điều tra, hiện giờ chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng người có quyền to, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Kim Lăng còn việc…
Hắn dừng bút, nước mực nhỏ giọt trên giấy, từ từ lan tràn ra, lại một trang giấy trở thành rác rưởi. Trước mặt chợt thoáng hiện khuôn mặt kiều mị kia, trong mắt ứa ra từng chuỗi hạt nóng bỏng, làm như thật sự tích tới đầu quả tim hắn. Cảm giác này thế nhưng vô cùng quen thuộc.
Sầm Duẫn đỡ trán ngồi trên ghế, giữa mày giật giật.
Cuối cùng lại lần nữa cầm tờ giấy khác, tiếp tục viết: Kim Lăng còn việc chưa xong, Ngôn Chi lưu lại mấy ngày, chờ xử lý thỏa đáng, lập tức hồi Kinh.
Lao ngục, Giang Hoài Sơn dựa vào tường, hai chân tùy ý gác trên mặt đất, cả người là máu, bị đánh đến không nhìn ra bộ dạng ban đầu.
Âm thanh ông ta run run, lại còn cười: “Thế tử gia, ngài đây là lạm dụng tư hình.”
Tay Sầm Duẫn cầm roi dài, máu bắn ở trên mặt hắn, sắc mặt trầm hung ác, “Cẩm Y Vệ phá án, chưa bao giờ nghe nói hai chữ lạm dụng, càng chưa từng có tư hình.”
“Ha ha ha…” Giang Hoài Sơn cười dài, mới vừa rồi bị móc một con mắt trái, hiện giờ chỉ còn một con mắt phải. Lỗ mắt trái trống rỗng, ông ta mở to một con mắt khác nhìn hắn: “Ngài tới là vì nàng?” Lại cười một tiếng dài “Lý Ân Xu có bản lĩnh, làm Cẩm Y Vệ đại nhân, quận vương Thế tử gia Thượng Kinh cũng có thể hạ mình xuống ngục xem lão phu.”
“Chỉ tiếc, độc kia không có thuốc giải, chỉ có thể chờ chết, có lẽ hiện tại nàng chỉ còn thời gian một năm.”
Roi dài quật xuống, vết thương cũ chưa kịp phục hồi lại thêm vết thương mới, máu me bê bết.
Suốt một ngày, Sầm Duẫn cũng không đến phòng Ân Xu.
Ân Xu thêu nhanh, nàng chọn thêu đơn giản nhất, cũng không phải dụng tâm mà là muốn thêu nhanh chút.
Ban đêm châm ngọn đèn dầu, mơ mơ màng màng, không sáng sủa như ban ngày, nhưng có vài phần ấm áp. Nàng thêu đến mệt mỏi, nhưng động tác trong tay vẫn không dừng lại.
Khi Sầm Duẫn tiến vào, nhìn đến nữ lang trong phòng nửa ngồi nửa dựa vào gối, bộ dáng năm tháng yên tĩnh tốt đẹp, hắn thế nhưng không đành lòng quấy rầy khoảnh khắc này. Trên vai nàng khoác áo ngoài, cổ thon dài trắng nõn, hơi rũ đầu, con ngươi chăm chú nhìn khăn thêu trong tay, từng đường kim mũi chỉ, mặt mày nhu hòa, là nghiêm túc chưa từng có.
Thần sắc hắn khẽ nhúc nhích, đóng cửa lại đi vào.
Ân Xu nghe thấy động tĩnh, kinh ngạc nhìn về phía người tới, rất hoảng loạn thu hồi đồ vật trong tay, ánh mắt mơ hồ, không nhìn hắn, rũ đầu nói “Công, công tử, sao ngài tới đây?”
Sầm Duẫn đứng ở mép giường, cong môi cười “Sao, làm chuyện xấu gì, ta không thể tới?”
Ân Xu cắn môi không nói, giấu khăn thêu ở phía sau, áo choàng xiêm y lộ một nửa da thịt, nàng cũng bất chấp.
Ánh mắt Sầm Duẫn dừng ở phía sau nàng, không làm động tác. Cứ như vậy nhìn nàng, trêu đùa “Lý Ân Xu, chỗ nào của ngươi ta chưa thấy, còn giấu cái gì!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...