Cầu Được Kiếp Này

Cánh tay Tiết Niệm Hàn rớt trên mặt đất, hắn ngã xuống thống khổ tru lên “A! A!”
Tiếng gào thảm thiết kinh thiên động địa, cả người hắn ta đều là máu, hô: “Giết hắn, mau giết hắn, đại nhân thưởng lớn.”
Khi Tiết Niệm Hàn đi theo Giang Hoài Sơn vào Kinh gặp qua Sầm Duẫn, nhưng những người khác chưa gặp qua, không biết thủ đoạn của hắn như thế nào, nghe được hai chữ thưởng lớn đều nóng lòng muốn thử. Có thưởng là chuyện tốt, ai mà không muốn. Nhưng Sầm Duẫn cũng không cho bọn họ cơ hội, đao kiếm chưa rời vỏ, mọi người còn chưa tiến công, trong động lại xuất hiện một đội người.
Thận Thường chắp tay: “Công tử.”
Sầm Duẫn gật đầu, ngay sau đó nói: “Bắt những người này lại đưa đi Thượng Kinh, áp giải vào Đại Lý Tự.”
Người của Trấn Tần đều không rõ, chỉ là tế thần cây giống như bình thường, sao lại biến thành như vậy, tín ngưỡng từ tổ tông thiêu đốt hầu như không còn.
Cổ thụ cháy, ngàn năm sinh trưởng hóa thành tro bụi. Ân Xu có chút không nỡ, vì để thôn dân tỉnh ngộ mà thiêu chết sinh linh mấy chục năm, thật không phải việc người làm. Nhưng cũng không thể phủ nhận, đây là biện pháp nhanh nhất.
Vương Sinh người từng bái thuật sĩ kia làm sư phụ, thành nhân vật dẫn đầu tế thần, hắn ta bị người dân bắt được, té ngã lộn nhào về phía người dân, xin lỗi: “Thuật sĩ kia là kẻ lừa đảo, chỉ là có tâm muốn các cô nương trấn chúng ta, bày ra việc như vậy. Đại hạn lúc trước, cầu được nước mưa linh nghiệm là trùng hợp thôi, trùng hợp thôi.”
Người dân vẫn không tin, ồn ào muốn khôi phục cổ thụ, người nơi này ngu muội, nếu muốn bọn họ hiểu rõ, chắc phải tốn mấy năm, ra bên ngoài học hỏi thêm mới được.
Tiểu nữ hài trở về nhà, ôm lấy phụ nhân canh giữ ở cửa.
Phụ nhân đã lau sạch vết máu trên người, bà ấy chảy nước mắt, nhìn thấy Ân Xu, kéo con gái vào trong lòng ngực, cảnh giác mà nhìn nàng.
Ân Xu cười, trong lòng lại thả lỏng.
Có người dân không cam lòng, muốn bắt tiểu nữ hài tiếp tục tế bái.
Bị Ân Xu ngăn lại, “Nếu có người dám động tới muội ấy, công tử nhà ta sẽ đánh các ngươi.”
Người nọ bị đánh gãy chân, tiểu nữ hài và phụ nhân khó sống tiếp được trong trấn, Ân Xu tự chủ trương sắp xếp cho hai mẹ con đi nơi khác.
Sầm Duẫn nghe nói, nhéo eo của nàng, “Ta chưa nói lời này.” Tiện đà bồi thêm một câu “Ngươi đây là chó cậy thế chủ.”
Hai người cử chỉ thân mật, ảnh vệ xung quanh sôi nổi cúi đầu, Thận Thường cũng ẩn trong góc.
Ân Xu cười hắn: “Ngài nói ta là chó, vậy ngài là cái gì?”
“Chẳng lẽ chúng ta là nhân thú hả? Nhìn không ra, ngài còn có đam mê này!”

Sầm Duẫn phát lực, véo eo nàng, chống lại cái miệng nhỏ lải nhải của nàng, cắn một ngụm lên môi nàng. Trên dưới đều đau, Ân Xu cảm thấy hắn càng giống chó, thích cắn người.
“So với chó, ta càng thích hồ ly.” Sầm Duẫn cười nhẹ bên tai nàng.
Thận Thường rũ đầu, nhắm mắt bế tai, nói không thấy là giả. Trong lòng hắn hoang mang, thời gian hắn không ở bên cạnh hai người đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chủ tử trước nay không gần nữ sắc sao đột nhiên.... Vội vàng với Ân Xu cô nương như vậy?
Trấn Tần cách xa Kim Lăng.
Trên đường tạm nghỉ, Ân Xu đi bờ sông rửa mặt, nước trong veo tẩy sạch hạt bụi nhỏ, người còn kiều diễm hơn hoa.
Sầm Duẫn nghe Thận Thường đáp lời, không chút để ý liếc người bên cạnh sông, dừng ở sau vành tai xanh tím của nàng, đó là hắn ở trong xe ngựa niết.
“Thuộc hạ đã tra ra nơi giấu ngọc tỷ, người của chúng ta đang trên đường đi, ít ngày nữa sẽ đến.”
Thận Thường nói xong, Sầm Duẫn thu hồi ánh mắt, trầm ngâm một lát, mới nói “Phái người đưa phong thư hồi Kinh.”
Thận Thường lĩnh mệnh lui xuống.
Ân Xu rửa mặt xong, vén tay áo lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn. Vòng ngọc bích không biết đã vứt đi đâu, cổ tay tinh tế, làn da trắng nõn, treo giọt nước như ngó sen nhỏ nước.
Phía sau có bóng người, Sầm Duẫn ôm nàng vào trong lòng ngực, hôn lên vành tai xanh tím, cánh tay lộn xộn, vừa xoa vừa niết ở trên eo nàng: “Lý Ân Xu, ngươi đúng là yêu tinh.”
Ân Xu si ngốc cười “Cũng chỉ là yêu tinh của một mình công tử.”
Bàn tay to tác loạn trên người nàng, không biết khi nào, bốn phía đã không còn người.
Sầm Duẫn chặn ngang bế nàng lên, xiêm y hồng nhạt nửa cởi nửa không, lên xe ngựa. Trên giường nệm, nữ lang làn da trắng nõn, châu tròn ngọc sáng, mỗi một tấc đều gãi đúng chỗ ngứa.
Thân xe ngựa kịch liệt đong đưa, rèm châu lách cách rung động, có rất nhỏ tiếng thở dốc ẩn nhẫn truyền ra từ bên trong, cho đến tận ánh hoàng hôn dâng lên, động tĩnh bên trong xe khó khăn lắm mới ngừng lại.
Trong lòng ngực ôm mỹ nhân, bàn tay to vuốt mặt nàng, xoay người đè ở phía dưới, ác liệt hôn môi nàng, Ân Xu mệt cực đang ngủ ngon lại bị người nọ đánh thức, nhịn không được cắn trở về, thế nhưng cắn chảy máu môi Sầm Duẫn.
Sầm Duẫn liếm một ngụm máu tràn ra, cười lưu manh: “Ngươi đúng là tiểu hồ ly có thù tất báo, xem ta giáo huấn ngươi như thế nào!” Bàn tay kia trượt lên không dừng lại.
Gần đây, khi hắn thấy nàng, bản thân càng ngày càng không chịu khống chế.

Từ trong xe ngựa ra, trăng đã lên giữa trời.
Thận Thường vẫn luôn canh giữ ở xung quanh, nhưng nhĩ lực của hắn cực tốt, động tĩnh trong xe ngựa không thể gạt được lỗ tai hắn, bất đắc dĩ, hắn đành phải đi xa chút. Phán đoán công tử khi nào thì ra, mới trở về.
Sầm Duẫn thu thần sắc, nói “Lên đường suốt đêm, ở ngoài thành Kim Lăng.”
“Vâng.” Thận Thường chắp tay lên tiếng.
“Meo!” A Li từ bên ngoài chạy tới, nó vốn là ở trong xe ngựa, khi Sầm Duẫn ôm Ân Xu lên lại không chút lưu tình ném nó xuống xe ngựa.
A Li cảm thấy chủ nhân có niềm vui mới, không thích nó nữa.
Sầm Duẫn ôm A Li vào trong lòng ngực, vuốt lông nó, thần thái thoải mái: “A Li mấy ngày nay có ngoan không?”
“Meo!” A Li ngoan, chủ nhân phải yêu thương A Li như trước, nó cong đầu nhỏ cọ cọ.
Sầm Duẫn như là miệng cống mới mở, không biết tiết chế chút nào, hắn đi rồi, Ân Xu ở trong xe ngựa ngủ ngon lành, khi nàng tỉnh lại, đã không phải ở trong xe ngựa mà là ở một khách điếm.
Ân Xu lười nhác mở mắt ra, trong mắt hàm chứa mê mang, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, triền miên.
Trong phòng không có ai, Ân Xu chưa muốn dậy, lật người qua, nhắm mắt ngủ tiếp.
Lại không ngủ được, Sầm Duẫn đẩy cửa ra.
Hắn xốc mành lên, sờ lên giường ôm Ân Xu vào trong lòng ngực. Nói nhỏ ở bên tai nàng.
Ân Xu không nghe rõ, “Hửm” một tiếng, hàm hồ gật gật đầu.
Sầm Duẫn cười nằm ở bên cạnh, ôm nàng ngủ.
Đêm khuya trăng cao gió lớn, thích hợp phóng hỏa giết người.
Cửa sổ khách điếm lầu hai mở ra, từng sợi khói nhẹ thổi vào, ngay sau đó tiến vào một người.

Người nọ vào phòng tay chân nhẹ nhàng mò tìm đồ vật, làm như không tìm được, chuyển mục tiêu về phía giường.
Tay vừa định nhấc mành lên, kiếm khí bắn ra, Sầm Duẫn xoay người đi ra từ bên trong, kéo mặt nạ của ông ta xuống, lộ ra gương mặt kia.
“Giang đại nhân thật là lớn mật, dám lẻ loi một mình đến giết ta.” Âm thanh của Sầm Duẫn vô cùng rõ ràng, lại mang theo trào phúng không biết lượng sức.
Giang Hoài Sơn cười lạnh “Sầm đồng tri mới là lợi hại, bất tri bất giác lấy đi đồ vật ngươi muốn từ tay ta, không có vật bảo mệnh, ta tự nhiên sẽ đến lấy.”
“Ngọc tỷ là vật của thiên tử đương triều, khi nào thì thành đồ của Giang Hoài Sơn ngươi.” Sầm Duẫn không hề muốn cùng ông ta nói lời vô nghĩa, sai người tiến vào áp giải đi ra ngoài.
Bọn người đi rồi, Sầm Duẫn cũng không ở lại. Ân Xu nghe được động tĩnh tỉnh lại, phát hiện một tờ giấy dưới thân, chữ viết quen thuộc, “Giết Sầm Duẫn.”
Ân Xu nhìn lướt qua, ngáp một cái, lật người ngủ tiếp.
Đã trở thành tù nhân thì dựa vào cái gì sai sử nàng. Ân Xu không hề để bụng.
Giang Hoài Sơn tạm thời bị giam giữ, ít ngày nữa sẽ áp giải về Thượng Kinh. Giang gia trong thành Kim Lăng suy tàn, Giang nhị tiểu thư bị bán vào nhà thổ, còn thấp kém hơn kỹ nữ hoa lâu, ở đó chỉ xứng hầu hạ những nam nhân thô bạo thấp kém. Giang Ngọc không biết tung tích, khi nha môn xét nhà đã bỏ chạy.
Ân Xu ngủ đến trưa khó khăn lắm mới thức dậy, Sầm Duẫn chưa trở về. Nàng dùng cơm trưa, còn chưa đụng đũa, cảm giác đau đớn truyền đến, cảm giác này vô cùng quen thuộc, giống ba năm trước như đúc, thậm chí càng đau hơn.
Chén đũa trong tay rơi trên mặt đất, vang lên tiếng đổ bể.
Người hầu bên ngoài nghe được động tĩnh, gõ cửa nói: “Cô nương, xảy ra chuyện?”
Tay nàng đặt ở trên bàn, chống đỡ mở miệng: “Không có việc gì, không có lệnh của ta, không được tiến vào.”
Cơm ăn không vô, nàng che ngực ngồi trở lại trên giường, Sử Hàm Chi không phải đã chết sao? Sao còn loại cảm giác này. Chẳng lẽ là… Nàng nghĩ đến Giang Hoài Sơn đêm qua, còn có tờ giấy trên giường, chẳng lẽ là lão thất phu Giang Hoài Sơn làm?
Sử Hàm Chi và Giang Hoài Sơn không cùng một phe, nàng nhìn ra được Sử Hàm Chi cũng không phải nghe lệnh của Giang Hoài Sơn, Giang Hoài Sơn không hiểu dược lý, gây đau đớn cho nàng đều là Sử Hàm Chi tự mình làm. Nàng cho rằng Sử Hàm Chi chết rồi sẽ không đưa thuốc cho Giang Hoài Sơn, nhưng vì sao hiện tại nàng lại đau như vậy.
Nàng sợ hãi, đau đớn truyền khắp toàn thân, như kiến gặm nhấm cốt tủy, mồ hôi như hạt đậu lăn xuống trán, nàng nằm ở trên giường, thân thể run rẩy mồ hôi lạnh đầm đìa. Cho dù có đau cấp mấy, nàng cũng không lên tiếng, khớp hàm cắn chặt không cho người bên ngoài nghe thấy động tĩnh.
Suốt một canh giờ, đau đớn mới dần dần biến mất, đầu tóc nữ lang rối loạn, hình tượng bất chỉnh, thân thể run rẩy trong chốc lát, mới chậm chạp ngừng lại.
Nàng nằm thẳng ở trên giường, há miệng hít thở, hai mắt dại ra, thân thể vô lực, lông mi run run, cánh môi trắng bệch.
Còn may không có Sầm Duẫn. Nàng cười, Giang Hoài Sơn cho dù sắp chết cũng không buông tha nàng.
Ngoài khách điếm có một lao ngục, Giang Hoài Sơn bị nhốt ở đây.
“Ngươi vẫn tới.” Giang Hoài Sơn cười ngẩng đầu nhìn nữ lang ngoài nhà lao, cho dù cả người mặc áo choàng màu đen, cái khăn đen che mặt, Giang Hoài Sơn vẫn biết nàng là ai.

Ân Xu tháo mũ choàng “Đến tột cùng ngươi muốn ta làm cái gì?”
Giang Hoài Sơn đứng lên, vỗ vỗ xiêm y bụi đất, nếp nhăn ở khóe mắt càng tăng: “Giết Sầm Duẫn.”
“Đương nhiên, ta biết hắn còn hữu dụng với ngươi, ngươi sẽ không giết hắn. Ta cũng không bảo ngươi hiện tại đi giết hắn, chỉ cần khiến hắn chậm rãi chết đi trong vòng một năm, một năm sau sẽ tự có người đưa thuốc giải cho ngươi.”
“Ngươi cố ý vào đây, chính là vì việc này?” Ân Xu thấp giọng hỏi ông ta.
Giang Hoài Sơn lộ ra khen ngợi: “Ta dưỡng ngươi ba năm cũng nên tới lúc ngươi hồi báo rồi.” Thấy nàng chần chờ, lại nói: “Ngươi cho rằng ta không biết ngươi chơi thủ đoạn gì với hắn? Sầm Duẫn làm người kiêu ngạo như vậy, đều cam tâm với ngươi, ngươi thật đúng là có bản lĩnh!” 
Ân Xu đội mũ choàng lên, đi đến cửa ngục, bóng người dừng ở trước mặt, Sầm Duẫn khoanh cánh tay híp mắt nhìn nàng, “Nói đi, lần này định kể câu chuyện gì?”
“Để dỗ ta?”
“hả?”
Ân Xu tháo mũ choàng và khăn che mặt, mặc áo choàng màu đen khiên thân hình nàng có vẻ nhỏ nhỏ gầy gầy. Mặt mày nàng rụt rè, hàm răng cắn cánh môi, ánh mắt chần chờ, làm như muốn nói lại thôi.
Sầm Duẫn nhíu mày, tiểu hồ ly này lại giả bộ? Hắn vừa trở về không lâu nghe hạ nhân tới báo, nàng ăn cơm trưa xong tới ngục lao gặp Giang Hoài Sơn, không cho bất luận kẻ nào đi theo.
Sau khi nàng đi vào, Sầm Duẫn vẫn luôn đứng ở bên ngoài chờ nàng. Cũng không đi theo vào, nếu nàng muốn nói, sẽ không gạt hắn, nếu không muốn nói, hắn cũng có biện pháp cạy miệng nàng.
Nhưng thấy bộ dáng nàng khóc thảm thiết, Sầm Duẫn vẫn không nhịn được giật nhẹ khóe miệng, “Lý Ân Xu, ta chưa khi dễ ngươi.”
Sầm Duẫn đến gần, đôi tay hàng năm cầm kiếm tập võ, lộ vết chai mỏng. Lòng bàn tay thô lỗ lau nước mắt ở khóe mắt nàng, nước mắt kia lại giống chuỗi hạt châu, rơi li li không dứt. Hắn không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Khóc nữa, ta lập tức vứt ngươi ở lại Kim Lăng.”
Ân Xu giương mắt nhìn sang hắn, sợ tới mức cổ co rụt lại, ngừng nước mắt, giơ tay lau mặt khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, nước mắt làm phai nhạt son phấn trên mặt, bộ dáng rất là buồn cười.
Vài phần thật giả lại khó phân biệt.
Cong khóe môi, Sầm Duẫn cảm thấy bộ dáng này của nàng buồn cười, ngón tay chống giữa mày nàng, “Sao thích khóc như vậy, gia không thích nhất chính là nước mắt, không phải ngươi muốn gia thích? Khóc như vậy làm sao mà thích được?”
Cặp mắt phượng kia gợi lên ý cười, bên trong hàm chứa nhu tình, trong chớp mắt, Ân Xu thật sự cho rằng hắn cực kỳ thích nàng.
Nàng quay mặt, không nhìn hắn, hừ nói: “Ta là thích khóc, nếu ngài không thích thì tìm người khác đi, còn tới đây làm  gì?”
Tiểu hồ ly ngữ khí khó chịu, nhưng hợp tâm ý Sầm Duẫn.
“Ồ!” Ngón tay Sầm Duẫn từ giữa mày chuyển qua cánh môi, lưu luyến trên cánh môi, yêu thích không buông tay “Lá gan lớn rồi, dám giận với gia?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui