Người nọ mới vừa tiến vào, Lưu Đông vội vàng cúi đầu khom lưng “Đại nhân!”
Chung Dũng đẩy hắn ta ra, sải bước đi thẳng đến trước mặt Ân Xu.
Hắn ta mới vừa rồi phái người đi bắt tiểu thư ngoại lai về tế cây, không nghĩ tới chẳng những không bắt được người còn bị đánh chạy trở về. Đang giận sôi máu thì nghe người trong trấn nói có nữ lang còn đẹp hơn tiểu thư kia, bên cạnh chỉ mang theo một người, vừa lúc đưa đi tế bái thần cây.
Trực tiếp xem nhẹ Sầm Duẫn, đôi mắt Chung Dũng nhìn chằm chằm Ân Xu, một lần nhìn đã không rời mắt được. Quên mất câu nói tiếp theo, hắn ta si ngốc mà nhìn, nếu không phải cần tế thần cây thì Chung Dũng thật muốn cướp nàng chiếm làm của riêng.
Trong lòng nghĩ ác niệm, lại thấy mỹ nhân cười duyên, cây cuốc trong tay Chung Dũng ầm một tiếng rơi xuống đất.
Ân Xu bật cười trong lòng, nam nhân đều là thấy sắc nảy lòng tham!
Bỗng nhiên hai thỏi bạc tung lên phóng về phía hai mắt Chung Dũng, trong viện tức khắc vang dội tiếng kêu thảm thiết, hai mắt Chung Dũng chảy máu đầm đìa.
Hắn ta điên cuồng tức giận: “Lão tử giết ngươi.”
Ân Xu ngây người.
Sầm Duẫn đánh người ta thành như vậy, làm sao diễn tiếp đây? Bọn họ làm sao tìm thần cây?
Nàng thấy Sầm Duẫn lại muốn nhích người, nàng giữ chặt ống tay áo hắn, lắc đầu với hắn.
Ánh mắt của những người này không hiểu sao khiến Sầm Duẫn khó chịu trong lòng, hắn không chỉ không nghe nàng ngược lại còn rút kiếm thọc về phía Chung Dũng. Chung Dũng không có đôi mắt, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, khi sắp đụng vào mũi kiếm của Sầm Duẫn....
“Phụt!” Một búng máu phun trào ra.
“Ngươi…” Hắn ta ói ra một búng máu rồi không nói nên lời, Sầm Duẫn lưu loát rút kiếm về, bùm một tiếng, thân thể cường tráng của Chung Dũng ngã về phía sau, khí huyết dâng trào bỏ mình, hết đường sống.
Ân Xu “….”
Nhìn thấy hết thảy Lưu Đông “…..”
Một hồi lâu, hắn ta mới phản ứng lại, hoang mang rối loạn chạy ra sân, hô to: “Giết người rồi! Giết người rồi!”
Sầm Duẫn ngồi xổm xuống, lấy khăn lau máu trên thân kiếm, lau xong tùy ý mà ném lên trên người Chung Dũng
“Dám mơ ước đến người của ta, nên giết.” Sầm Duẫn lạnh lùng gằn từng chữ.
Người của ta.
Người của ta!
Thẳng đến đám người bên ngoài tiến vào, bên tai Ân Xu vẫn còn tiếng vọng hắn nói.
Người trong trấn vây quanh bọn họ, không ai quan tâm Chung Dũng nằm trên mặt đất, bọn họ đều muốn đưa vị nữ lang xinh đẹp trước mặt này tế thần cây, cầu bình an cho Trấn Tần.
Một người trong đó đứng ra, “Chính là các ngươi giết đại nhân của chúng ta.” hắn ta quay đầu lại hét lên với mọi người: “Bắt bọn họ đi tế bái thần cây, cầu bình an cho trấn ta!”
“Tế bái thần cây, cầu bình an cho trấn ta!” Mọi người kêu gào.
Hai người bị vây quanh lại vô cùng bình tĩnh.
Ân Xu đứng ở sau lưng Sầm Duẫn, nhỏ giọng nói: “Công tử, ngài thừa nhận Ân Xu là người của ngài?”
Trong mắt Sầm Duẫn hơi mang ý cười, môi mỏng phun ra hai chữ: “Tạm thời.”
Ân Xu không nói, nàng nhìn vào mắt người nọ, thề với lòng, nàng có thể biến tạm thời thành cả đời.
“Là các ngươi giết đại nhân của chúng ta?”
Trong đám người bước ra một nam nhân vóc dáng cao gầy, mỏ chuột tai khỉ, trời sinh có tướng mạo của kẻ gian. Liếc hai người một cái, giơ tay sờ chòm râu, “Bắt bọn họ lại.”
Trưởng Trấn Tần trói gô hai người lại, một đám người mênh mông cuồn cuộn đi ở trên phố.
Vương Sinh đi đầu giơ cờ, có tiểu đồng cầm cái chổi quét đường phía trước, trong miệng mọi người tụng kinh văn, hình thức long trọng.
Đi nửa đường, phía trước đột nhiên chạy tới một phụ nhân, khóc lớn, gào nói “Cầu xin các ngươi, tha cho nữ nhi của ta.”
“Các ngươi đã có tế phẩm mới, để bọn họ chết thay nữ nhi ta đi, vì sao còn không tha cho nữ nhi của ta?”
“Ta cầu xin các ngươi!”
Ân Xu bị trói đến không thể động đậy, nàng đứng sau Vương Sinh, vừa nghe lời này không vui, lười nhác nói: “Nếu đều là tế phẩm, tất nhiên là càng nhiều càng tốt, mới có thể làm thần cây thoải mái, cầu phúc cho Trấn Tần các ngươi, đúng không?”
Âm thanh nữ lang thanh thúy vang dội, ở giữa đường phố vô cùng rõ ràng truyền vào lỗ tai mỗi người.
Sầm Duẫn cách nàng không xa, từng câu từng chữ lọt vào trong tai hắn. Chân mày giật giật, nữ nhân này thật đúng là có thù tất báo.
Vương Sinh nhìn nàng, tán đồng nói “Đúng vậy.”
Phụ nhân trên mặt đất la lối khóc lóc: “Thiếu nữ này ngươi biết cái gì! Nữu Nữu của ta mới bao lớn, ta giấu thân phận nữ tử của nó nhiều năm như vậy, vẫn bị đám người lòng dạ hiểm độc phát hiện!”
Bà ấy té ngã lộn nhào đến trước Vương Sinh, ôm chân hắn ta khóc: “Cầu xin các ngươi, trả Nữu Nữu lại cho ta đi!” Ân Xu không khỏi giương mắt nhìn về phía người mỏ chuột tai khỉ xem ra hắn ta là quản sự nơi này.
Người phía sau muốn kéo phụ nhân ra, nhưng phụ nhân ôm chặt vô cùng, muốn kéo cũng kéo không ra. Bọn họ tìm cây gậy, cầm gậy dùng sức đánh hai cái, phụ nhân ngất xỉu, cả người máu me bị ném qua bên đường.
Người trong trấn thấy nhiều không trách, rốt cuộc mỗi năm tế thần cây đều sẽ xảy ra việc như vậy.
Ân Xu quay đầu nhìn thoáng qua phụ nhân người đầy máu me kia. Nàng sai rồi sao? Chỉ là vì cứu con gái mình, nhưng lại tình nguyện hy sinh tánh mạng người vô tội, bà ấy chung quy là vì tư tâm ích kỷ của bản thân. Ân Xu không đáng thương bà ấy, bà ấy là muốn mạng của nàng, vì sao phải đáng thương bà ấy?
Đội ngũ tế thần cây lại lần nữa ồn ào nhích người, một hàng dài mênh mông cuồn cuộn. Đi đến một nơi không ai nhìn thấy, đoàn người im lặng.
Ân Xu đi đến hai chân bủn rủn, vòng qua một ngọn núi, đi một hồi, đến một nơi không có nhà, mới dừng lại.
Đó là một cây cổ thụ che trời, Ân Xu chưa bao giờ nhìn thấy đại thụ cường tráng như vậy, mười người ôm không hết. Lá cây tươi tốt, chỉ có lá không có quả.
Vương Sinh buông cờ, cúi đầu quỳ xuống. Người phía sau xôn xao quỳ đầy đất.
Dập đầu ba lần, Vương Sinh đứng lên, giương giọng, “Đưa cống phẩm.”
Cục đá trước cây cổ thụ bị mở ra, xuất hiện một hốc cây đen sì.
Hai người Ân Xu làm cống phẩm bị áp vào trong hốc cây, hốc cây cực lớn, bên trong tối thui không có đèn dầu, những người đó đi đường rất nhanh, Ân Xu chỉ phải bị người ta kéo đi về phía trước.
Lại đi một đoạn đường, có ánh sáng bắn vào, cuối cùng cũng tới điểm cuối.
Khác với bên ngoài, trong động như một mảnh trời đất khác.
Dây khô mọc lan tràn, đất đầy xương khô. Bầu trời mây đen cuồn cuộn, một mảnh núi đen, như là vùng quê bị lửa lớn thiêu hủy, không có sức sống, cảnh tượng suy bại là nơi quỷ thần, không giống nhân gian.
Người Trấn Tần tôn sùng nơi này là thần linh, là thần địa ngục, giá với lửa đốt là tế thần.
Ngọn nguồn của thần cây đã có từ lâu, nhưng dùng người sống tế bái thần cây lại mới bắt đầu từ mấy năm trước, khi đó thuật sĩ tha phương đi vào Trấn Tần, nơi đây đại hạn nhiều năm, không thu hoạch, người ăn người không hiếm thấy. Cách của thuật sĩ là cho mười nữ tử vào tế bái thần cây, qua mấy tháng mưa to tầm tã, trận mưa to cứu vớt toàn bộ người trong trấn, lúc này tế người sống mới bắt đầu. Nhưng nữ tử trong trấn ít dần, mấy tháng tế một lần, từ mười người biến thành một người, từ người trong trấn đến người ngoài trấn, càng ngày càng nhiều nữ tử mất tích.
Mọi người quỳ trên mặt đất, Ân Xu bị trói trên giá chữ thập, phía dưới chất đầy củi gỗ, thời khắc chuẩn bị bậc lửa.
Cửa động đi vào một đội người, trong đó một nữ hài chừng mười tuổi bị áp đến bên cái giá chữ thập, trên mặt nữ hài không có biểu tình, nhắm mắt ngủ giống như rối gỗ.
Tiếng niệm kinh văn vang lên, tựa như bàn tay địa ngục sắp bắt tới nơi này.
Còn chưa “Nổi lửa”, kinh văn tụng được một nửa, người quỳ gối đều ngã trên mặt đất, mất đi tri giác.
Ân Xu nhìn Sầm Duẫn đã sớm cởi bỏ dây thừng, hô: “Công tử!”
Sầm Duẫn đến gần nàng, cũng không có ý cởi trói cho nàng. Nhướn mày, ngón trỏ nâng cằm nàng, cười hỏi nàng: “Tiểu hồ ly, sao ngươi mang thù như vậy?”
Suy nghĩ ý tứ của hắn trong chốc lát, chắc là lời nói mình nói với phụ nhân kia bị hắn nghe được.
Nàng cười hì hì: “Bằng không vết thương sau lưng công tử là từ đâu ra! Ngài làm Ân Xu đau như vậy, Ân Xu tất nhiên muốn trả trở về.” Nàng nũng nịu mà bỏ thêm một câu “Móng tay Ân Xu đều đã ngắn bớt rồi!”
Hàm dưới đau xót, trên tay hắn dùng lực. Ân Xu nhấc lên mí mắt đối diện con ngươi của hắn, người này sao cứ thích nhéo cằm người ta.
“Ha! Miệng lưỡi sắc bén.” Hắn nói.
Con đường từng đi qua bị Ân Xu thả thuốc mê, những người này sẽ ngủ mấy canh giờ.
Nữ hài tỉnh lại, nhìn Ân Xu nỉ non: “Tỷ tỷ, muội tới địa phủ rồi sao?”
Ân Xu bị cô bé chọc cười, cong ngón trỏ chạm chạm cái mũi nhỏ của cô bé, nghiêm túc nó: “Đúng đó, tỷ tới bắt muội đi nè.”
Tiểu nữ hài tin nàng: “Tỷ tỷ, muội đi theo tỷ, nhưng tỷ có thể cho muội gặp lại mẹ không, khi bọn họ bắt muội đi, mẹ còn ở ngoài ruộng, bà ấy không thấy muội nhất định sẽ thương tâm.”
Nghĩ đến phụ nhân lúc nãy, Ân Xu gật đầu “Được.” Đột nhiên lại hỏi “Vậy tỷ tỷ đi chết thay muội, được không? Như vậy muội sẽ có thể đi gặp mẹ muội.”
Nữ hài lập tức lắc đầu, “Không, không được. Tỷ tỷ đồng ý cho muội đi gặp mẹ, tỷ tỷ là người tốt, nếu tỷ tỷ chết, mẹ của tỷ tỷ cũng sẽ thương tâm, muội… muội không muốn.” Tiểu nữ hài vóc người gầy, lại có khí thế nói 'không muốn' một hồi lâu mới dừng lại.
Ân Xu dừng một chút, vuốt đầu cô bé, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ đồng ý với muội, chúng ta đều sẽ không chết, muội sẽ gặp lại mẹ của muội!”
“Thật sao?” Tiểu nữ hài nghi hoặc, nghe nói người đi vào nơi này sẽ không thể đi ra.
Ân Xu gật đầu: “Thật!”
Trong hốc cây là một thế giới khác. Ân Xu ôm tiểu nữ hài xuống giá gỗ, bậc lửa châm củi, trong nháy mắt ánh lửa tận trời.
Thần cây đến tột cùng là người hay quỷ, sau đó mới biết được.
Ba người trốn tránh.
Lửa lớn cháy trong chốc lát, mới chậm chạp tắt.
Bên ngoài có một đội người ngựa, hắc y che mặt, lặng yên mà đến.
Không thấy được nữ tử đưa lên, lại thấy bậc lửa không đúng hạn, ánh lửa tận trời nhưng người nằm đầy đất, trong lòng đám hắc y nhân đều ngây ngốc, sao… không giống với trước kia?
Người cầm đầu tiến lên, nhìn thoáng qua giá gỗ bị lửa lớn thiêu hủy, quét ngang bốn phía, cuối cùng ngừng ở nơi ba người Ân Xu núp.
Tay hắn nắm lấy chuôi đao, chậm rãi đến gần, bước chân lướt nhẹ, không nghe thấy tiếng vang.
Người phía sau đi theo hắn, cũng không dám phát ra tiếng động.
Hắn mới vừa rút đao, lập tức thấy một thanh kiếm sắc bén tung ra cắt miếng vải che mặt của hắn, sau đó lật lại đặt ở trên cổ hắn. Sầm Duẫn đi ra từ vách đá, đao trong tay Tiết Niệm Hàn hạ xuống đến vỏ, “Sầm đại nhân?”
Sầm Duẫn cảm thấy buồn cười: “Tiết hộ vệ không ở Kim Lăng hầu hạ Giang Hoài Sơn, chạy đến trấn nhỏ giả thần giả quỷ, làm bá tánh Trấn Tần hoảng sợ, Tiết hộ vệ đang rắp tâm chuyện gì?”
Tiết Niệm Hàn không lộ thanh sắc, “Phó chỉ là nghe nói Trấn Tần có kẻ gian giết hại nữ tử, tiến đến điều tra, không khéo ngẫu nhiên gặp được đại nhân mà thôi.”
“Ngẫu nhiên hay không ngẫu nhiên gặp được bổn đồng tri không biết, Cẩm Y Vệ chỉ lo những người hung ác cực đoan, Tiết hộ vệ không nên giải thích với bổn đồng tri, mà hẳn là nên giải thích với Đại Lý Tự mới đúng.”
“Mấy thành gần biên quan đều có việc nữ tử bị bắt, bổn đồng tri có lý do hoài nghi Giang đại nhân cấu kết với quan ngoại man di, ý đồ mưu phản. Tiết hộ vệ là người hầu bên cạnh Giang Hoài Sơn hiện giờ xuất hiện ở đây, không phải nói cũng biết đây là chứng cứ vô cùng xác thực. Bổn đồng tri vừa lúc phát thiện tâm, thay Đại Lý Tự giải quyết các ngươi, chỉ phái người áp các ngươi vào kinh. Đến lúc đó, các ngươi muốn biện bạch gì cũng được.”
Tiết Niệm Hàn tự phụ, lại là người của Giang Hoài Sơn, biết Sầm Duẫn là quý nhân kinh thành, nhưng rồng mạnh chỉ áp bọn rắn độc, ở Kim Lăng vẫn là phải do Giang gia định đoạt, huống chi hiện tại nhân số bọn họ chiếm ưu thế, hắn ta không tin Sầm Duẫn có ba đầu sáu tay, có thể tồn tại đi ra ngoài.
Trong mắt hắn ta lộ ra tàn nhẫn, nói: “Đại nhân, nơi này chỉ có ngài biết võ, còn mang theo…” Hắn ta nhìn thoáng qua phía sau Ân Xu và tiểu nữ hài nàng ôm trong lòng ngực, khinh miệt nói “Mang theo một kỹ nữ thanh lâu, không thể tưởng được đại nhân ở Giang phủ nói với công tử nhà ta không cần vậy mà sau lưng lại thu nhận mỹ nhân này, không biết đại nhân hưởng qua đồ của người khác đã dùng tư vị ra sao.”
Hắn ta lại uy hiếp nói: “Đại nhân, ngài đừng lầm, hiện tại chúng ta người nhiều, ngài nếu động đến ta cũng đừng hòng sống sót.”
Sầm Duẫn khẽ cười một tiếng, mũi kiếm chống trên cổ hắn ta, ngay sau đó tia sáng lạnh trong mắt chợt lóe, đột nhiên nảy sinh ác độc, trường kiếm bị hắn huy động, nháy mắt máu tươi văng khắp nơi, bắn lên mặt hắn, tại đây trong rừng cây khô nhìn hắn càng giống ác quỷ địa ngục.
Ân Xu duỗi tay chặn lại tầm mắt của tiểu nữ hài, trong lòng run lên, hôm nay hai lần nhìn thấy Sầm Duẫn tức giận, dường như là bởi vì nàng? Hoặc là nói, nàng lại tưởng tượng, là bởi vì bây giờ nàng là nữ nhân của Sầm Duẫn, vũ nhục nàng tương đương vũ nhục Sầm Duẫn. Nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, vế sau là lời giải thích tương đối đúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...