Ngày ấy Thục Vương đột nhiên triệu Lê Viên đi Vương phủ xướng khúc, mà khi ông nghe được Khương Tần nói, bên cạnh còn có một người Sử Hàm Chi.
Ông không ngăn được, Sử Hàm tiến lên đánh Khương Tần một trận, Khương Tần mới nói thật, hắn ngẫu nhiên tiết lộ Tiêu Mạn là mệnh thuần âm, chưa từng cùng người khác làm việc giường chiếu, bị hạ nhân của Thục Vương phủ nghe được, vì bổ sung âm khí cho vương phủ, Tiêu Mạn cần phải ở lại.
Sử Văn Trăn cũng cam chịu, chỉ có Sử Hàm Chi là người cố chấp nhất.
Một trận gió lạnh thổi tới, Sử Hàm Chi nhìn ba người trước mặt im lặng, kéo Têu Mạn đi.
Người trong tay lại không nhúc nhích, trong mắt Tiêu Mạn là bình tĩnh hắn chưa từng gặp qua: “Hàm Lang, ta không thể đi.”
Tự đó về sau, trở lại Kim Lăng, Sử Hàm Chi không gượng dậy nổi, rời khỏi Lê Viên, thẳng đến khi Tiêu Mạn chết, hắn trở lại Lê Viên tìm Sử Văn Trăn “Ta muốn trở về.” Sử Văn Trăn mới cho hắn cải trang thành Dư Mạt.
Mỗi một động tác nhỏ hắn làm trong ba năm qua Sử Văn Trăn đều biết, nhưng ông lại không có biện pháp nào ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn làm bậy.
Thư phòng Giang phủ.
“Công tử, đã tra ra người ngày ấy âm thầm rời đi ở thuyền hoa, người đó đúng là Sử Hàm Chi, hắn đã rời khỏi Lê Viên.” Lúc hắn chạy ra lao ngục, Thận Thường đã bám theo, thẳng đến khi hắn rời đi.
Sầm Duẫn khoanh tay đứng ở trước cửa sổ: “Tiếp tục theo dõi.”
*
Đêm khuya, cửa thành mở, một người phóng ngựa vào thành.
“Đại nhân.” Bên cửa hông Giang phủ mở ra, người hầu dắt ngựa cho Giang Hoài Sơn, đi theo phía sau ông ta vào phủ.
“Kim Lăng thứ sử Giang Hoài Sơn bái kiến Sầm đồng tri.” Sau khi Giang Hoài Sơn nhập phủ, chưa kịp đi nghỉ đã đến bái kiến Sầm Duẫn.
Giang Hoài Sơn đến Lân Châu đưa lương thảo suốt một tháng, năm nay đại hạn nghiêm trọng nhất là ở Lân Châu, Văn Uyên Đế hạ lệnh các châu hỗ trợ, Giang Hoài Sơn tự mình tiến đến lại nghe tin Sầm Duẫn tới Kim Lăng, lập tức ra roi thúc ngựa chạy trở về.
Khi Giang Hoài Sơn nhập kinh từng gặp qua Sầm Duẫn một lần, thiếu niên nhập Cẩm Y Vệ, người ngoài nói hắn dựa vào thế lực gia tộc mới ngồi trên vị trí Cẩm Y Vệ đồng tri, mà Giang Hoài Sơn biết, thủ đoạn và tài trí của hắn tuyệt đối không thua gì người thường.
“Giang thứ sử đi Lân Châu hộ tống lương thảo, vất vả.” Sắc mặt Sầm Duẫn lãnh đạm, nhẹ nhàng nói một câu.
“Ra sức cho triều đình, tận tâm vì bá tánh, hạ quan không khổ.” Giang Hoài Sơn cúi đầu, giọng nói hăng hái chân thành.
“Giang thứ sử bôn ba suốt đêm, đi về nghỉ trước đi.”
Giang Hoài Sơn lui ra, ống tay áo to rộng rũ trên mặt đất, thân ảnh dần dần đi xa.
Ân Xu không có việc gì để làm, nhớ tới món ăn giải khát trong nhà mẹ làm, nàng ghi cách làm đưa cho Linh Hoàn.
Linh Hoàn gật gật đầu, cách làm không khó chỉ là món ăn vặt bình thường, Ân Xu nằm ở trên giường chờ, mấy ngày nay ở Giang phủ còn thoải mái hơn Xuân Lan Uyển nhiều.
Nhưng Linh Hoàn còn chưa làm xong, bên ngoài đã có người tới báo: “Giang thứ sử mời Ân Xu cô nương đến đông các.”
Nếu nói Giang Ngọc là một kẻ ăn chơi trác táng không có mưu kế gì, Ân Xu có thể đối phó, nhưng Giang Hoài Sơn này Ân Xu chỉ có thể dùng hai câu cáo già xảo quyệt, đanh đá chua ngoa để hình dung, nàng nhiều năm như vậy không ra được Kim Lăng, chính là bởi vì ông ta, sống hay chết, Ân Xu sao không biết.
Trước khi đi đông các, Ân Xu cố ý dặn Linh Hoàn đưa điểm tâm mới làm cho Sầm Duẫn.
Thận Thường tiến vào thông báo, Linh Hoàn mới được đi vào, nàng cầm hộp điểm tâm ở trong tay nơm nớp lo sợ, cũng không biết bình thường làm sao Ân Xu cô nương đối mặt được với Sầm đại nhân người sống chớ gần này.
“Đại, đại nhân, Ân Xu cô nương bảo Linh Hoàn tới đưa điểm tâm cho đại nhân.”
Sầm Duẫn giương mắt ý bảo nàng ấy buông xuống, “Nàng còn nói cái gì.”
Linh Hoàn cúi đầu, môi trên môi dưới đều run: “Cô nương bị Giang đại nhân gọi đi, vẫn chưa nói gì.”
Bút trong tay Sầm Duẫn khẽ dừng: “Đi xuống đi.”
Đông Các.
“Ân Xu gặp qua Giang đại nhân.” Ân Xu vào đông các, bên trong chỉ có một mình Giang Hoài Sơn, trên bàn bày một cái giá nến, bóng dáng lập lòe lay động, giống như quỷ.
Giang Hoài Sơn cũng không kêu nàng đứng dậy, nhấp một miếng trà, mới mở miệng: “Nha đầu kia chắc đã báo tin cho Sầm Duẫn.”
Ân Xu giật mình, cười nhạt nói: “Thật là cái gì cũng không thể gạt được đại nhân. Ân Xu làm điểm tâm cho Sầm công tử, tăng thêm hảo cảm.”
“Làm điều thừa.” Giang Hoài Sơn nói: “Ngươi có thể khiến các nam tử Kim Lăng xoay quanh mình, làm sao không bắt được Sầm Duẫn.”
Ân Xu quỳ đến chết lặng, trên mặt vẫn treo nụ cười, nàng biết Giang Hoài Sơn đang trừng phạt nàng: “Sầm công tử không phải nam tử bình thường, hắn không gần nữ sắc, Ân Xu phải từ từ mưu tính.”
“Từ từ mưu tính?” Giang Hoài Sơn quăng mạnh ly trà xuống trước mặt nàng: “Sau khi việc thành, ngươi có thể gả vào quận vương phủ, rời khỏi Kim Lăng. Lý Ân Xu, ngươi nghĩ quá đơn giản.”
Ân Xu im lặng không nói, tựa như cam chịu.
“Giết Sầm Duẫn, nếu việc thành, ta sẽ thả ngươi đi, đến Thượng Kinh nhờ cậy cô mẫu của ngươi.”
“Nếu không thành, nỗi đau ba năm trước, ngươi chắc còn chưa quên.”
Ân Xu nghe đến đây hô hấp cứng lại, trong nháy mắt như rớt vào hầm băng.
Ân Xu trở về sân.
Lúc trước nhà loạn, nàng bị bán đến Kim Lăng, trước khi vào Xuân Lan Uyển, khách hàng thứ nhất chính là Giang Hoài Sơn.
Ông ta thấy nàng có thủ đoạn có tâm kế, cho nàng đi Xuân Lan Uyển giam cầm nàng, cho dù nàng nghĩ mọi cách, cũng không thể rời đi. Huống chi, trong tay ông ta còn một người khiến nàng sợ hãi nhất.
Đại thần đánh nhau tiểu quỷ gặp nạn.
Hiện giờ Ân Xu chính là tiểu quỷ trong câu nói đó, Giang Hoài Sơn dưỡng nàng thành át chủ bài, mặc kệ nàng tác oai tác quái, lúc cần thiết lại sai nàng cho người ta một đòn trí mạng.
Ân Xu lại lấy quyển sách trong rương ra, lật tới một tờ mị thuật.
Tổ phụ không cho nàng tu tập y thuật này, nửa y nửa vu, cuối cùng hại người hại mình.
Hôm sau, Ân Xu gọi Linh Hoàn tới, lấy một tờ giấy Tuyên Thành viết đầy các loại dược liệu: “Đi các hiệu thuốc Kim Lăng mua, không được mua ở cùng một chỗ.”
Linh Hoàn không hỏi nhiều, ra phủ làm theo.
Ban đêm, đèn trong viện không tắt, thẳng đến đêm khuya, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng giã thuốc.
Bận rộn một đêm, Ân Xu nặng nề nhắm mắt ngủ.
.
Lại nói lao ngục quan nha xảy ra việc lạ, Tạ Chí Vũ giam giữ trong ngục không biết tại sao biến thành cai ngục, Tạ Chí Vũ biến mất.
Nhưng không bao lâu, Tạ Chí Vũ lại bị bắt, là ở dưới đài Lê Viên.
Ban đêm, tôi tớ đang quét lá rụng trên đài, phía dưới đài đột nhiên có tiếng động, một cái đầu người thò ra, tôi tớ ném cái chổi lui về phía sau, sắc mặt hoảng sợ: “Có quỷ! A a a a!”
Tạ Chí Vũ bị nhốt dưới gầm đài mấy ngày, vốn là thư sinh văn nhược, giờ phút này càng thêm gầy yếu, hắn vươn tay bám lên đài, dùng sức bò lên: “Là ta.”
Tạ Chí Vũ bò ra ngoài, tôi tớ sớm bị hắn dọa sợ không còn bóng dáng. Một đội hộ vệ nhanh chóng chạy vào Lê Viên, kéo Tạ Chí Vũ đi quan nha.
Tạ Chí Vũ bị kéo, bị nhốt mấy ngày, một ngụm nước cũng chưa uống, tồn tại đi ra đã là vạn hạnh. Hắn bị đưa đến ngục giam, câu đầu tiên là: “Quan gia, có nước không?”
Ân Xu nghe Linh Hoàn kể lại lời đồn trên phố phường, phụt cười thành tiếng, mặt mày giãn ra, như hoa đào nở rộ động lòng người.
Linh Hoàn cảm thấy ngày gần đây cô nương càng xinh đẹp, nếu cảm giác lúc trước đẹp ở vẻ ngoài thì cảm giác hiện tại là đẹp đến tận xương cốt.
Hai ngón tay Ân Xu niết đóa hoa hải đường đỏ rực, người đẹp hơn hoa là như thế.
“Công tử, Ân Xu cô nương cầu kiến.”
Lần này Ân Xu đến gặp Sầm Duẫn không mang theo thức ăn, người hầu nâng theo rương gỗ đi phía sau.
Bên trong truyền ra tiếng nói: “Tiến vào.”
Rương gỗ bị nâng vào, chờ người hầu rời khỏi, Ân Xu vuốt vạt áo trịnh trọng quỳ gối trên mặt đất: “Cầu công tử cứu Ân Xu một mạng.”
“Giang Hoài Sơn kêu ngươi tới?” Sầm Duẫn mở miệng nhẹ trào phúng.
Ân Xu ngẩng đầu, đóa hoa hải đường còn cài trên đầu nàng, trên môi đồ son môi, như anh đào mượt mà no đủ. Trong mắt nàng hàm chứa ý cười, “Nếu Ân Xu đứng ở giữa tự nhiên không bảo toàn được mạng sống, hôm nay tới đây Ân Xu cũng đã nghĩ thông suốt, từ nay về sau Ân Xu chỉ nghe lệnh công tử.”
Sầm Duẫn đứng dậy đi đến trước mặt nàng, uy thế áp xuống, rũ mắt nhìn nàng “Ta sao biết, ngươi có dùng bộ dáng này lấy lý do thoái thác trước mặt Giang Hoài Sơn?”
“Công tử yên tâm, Ân Xu đã sớm chung tình với công tử, vĩnh viễn không phản bội công tử, thiên địa chứng giám, nếu có một ngày, Ân Xu phản bội ngài, trời tru đất diệt.”
“Chung tình với ta?” Sầm Duẫn nghiền ngẫm lặp lại một lần, cúi người nhìn thẳng nàng, giơ tay sờ lên má có vết đỏ, như tình nhân nỉ non, nhưng lời nói ra lại sắc bén như đao đâm thẳng vào lòng người, “Lý Ân Xu, kẻ lấy sắc thờ người, chung tình mỏng manh.”
“Ta xin khuyên ngươi một câu, muốn giữ mạng sống, thì mau thu hồi những tâm tư đó đi.”
Hắn rút tay, Ân Xu đầu rũ xuống, Sầm Duẫn cầm lấy khăn trên bàn, tinh tế chà lau bàn tay vừa chạm vào nàng, tựa như dính phải thứ gì dơ bẩn.
“Vậy mấy thứ này, công tử nhận hay không nhận?”
Mặt mũi là cái gì? Ân Xu đã vứt bỏ cái gọi là mặt mũi tôn nghiêm từ ba năm trước khi vào Kim Lăng rồi.
Nàng vẫn cười, nụ cười kia vô cùng chói mắt.
Sầm Duẫn ngồi trên ghế, không đoán được nàng sẽ hỏi lời này, chậm rãi cong lên khóe môi: “Nếu muốn đưa, thì ta nhận.”
"Đưa" trong miệng Sầm Duẫn, không chỉ phương thuốc và thuốc viên, còn có bản thân Ân Xu.
“Tối nay, ngươi chuyển đến Đông viện.”
Ân Xu dọn dẹp xách theo tay nải, Linh Hoàn đi theo phía sau nàng.
Giàn nho trong viện chín nùng thơm ngọt, trong lòng Ân Xu lại không có nửa phần luyến tiếc, xoay người đi không hề quay đầu.
Năm đó khi nàng trong tay Giang Hoài Sơn, ông ta nói nàng vững tâm, cho dù gia đạo sa sút cha mẹ chết thảm, cũng không rơi nửa giọt nước mắt, lập tức đưa nàng đến Xuân Lan Uyển làm hoa nương. Thành mỹ nhân sách trong tay ông ta, một con át chủ bài lớn, nhiều năm như vậy, không biết đã giúp ông ta làm bao nhiêu việc.
Sử Hàm Chi bị bắt, là việc của hai ngày sau.
Hai ngày này nàng và Sầm Duẫn bình yên không có việc gì, không hề gặp mặt. Ân Xu không biết vậy là tốt hay xấu, cứ như vậy đi.
Thận Thường dẫn nàng đi quan nha, một khắc kia nhìn thấy Sử Hàm Chi, ký ức sợ hãi lướt qua trong đầu, nàng đã từng gặp người này.
Ba năm trước, Xuân Lan Uyển, Ân Xu tới Xuân Lan Uyển hơn nửa năm, nàng chán ghét cuộc sống ở nơi đây, càng chán ghét những nam tử ăn chơi trác táng tục tĩu đó. Nàng biết bản thân còn một người cô ở Thượng Kinh, nàng muốn đi Thượng Kinh nhờ cậy.
Nàng chuẩn bị tốt thuốc viên ngoại tổ để lại mang ở trên người, chuẩn bị tốt hết thảy, chạy đi suốt một đêm, nhưng khi sắp tới cửa thành, bị người này ngăn cản. Nàng không biết hắn là ai, hắn chắn ở cửa thành, tất cả thuốc viên của nàng đều không có tác dụng với hắn.
Ân Xu bị hắn mang về Xuân Lan Uyển, việc này bị Giang Hoài Sơn biết được, bảo người nọ nghĩ cách không cho nàng chạy trốn nữa. Hắn lập tức tự mình chế thuốc cho nàng, bóp cằm của nàng rót xuống, suốt một năm, mỗi lần đến đêm trăng tròn, nàng sẽ sống trong thống khổ vô tận, thấu tim tận xương, cố tình nàng còn không thể chết, chỉ có thể sống cẩu thả qua ngày. Từ đây, nàng không bao giờ nghĩ tới chạy trốn.
Ân Xu nhớ tới chuyện cũ, sắc mặt cứng đờ, hỏi hắn: “Ngươi đến tột cùng là ai?”
Sử Hàm Chi như là không quen biết nàng, trả lời: “Nhân sĩ Kim Lăng, Sử Hàm Chi.”
Sầm Duẫn nhìn ra sắc mặt nàng không đúng, bình tĩnh kêu người giam Sử Hàm Chi vào ngục.
Ân Xu ngồi ở trên ghế, tay chân lạnh lẽo, trong đầu trống rỗng, nàng không quên được cái loại đau đớn thâm nhập cốt tủy đó, như ngàn vạn con kiến cắn xé nàng. Hắn lạnh mặt nhìn nàng giãy giụa trên mặt đất, xin tha. Hắn hưởng thụ đứng nhìn hết thảy, giống như ác quỷ địa ngục.
Sắc mặt Ân Xu tái nhợt, tay còn đang run. Ba năm trôi qua, sau khi nàng không muốn chạy trốn nữa cũng không gặp lại hắn, đây là một cơn ác mộng, mà nay nàng không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Khi nàng ngẩng đầu nhìn về phía Sầm Duẫn, đã thu hồi sợ hãi trong mắt, hiện tại, hắn chính là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của nàng.
Chắc Ân Xu không biết, hiện tại ánh mắt nàng nhìn về phía Sầm Duẫn có bao nhiêu nóng bỏng, giống như sói đói gặp phải con mồi.
Nàng cười, không có ý tốt: “Công tử, Ân Xu biết hắn. Hắn là người của Giang Hoài Sơn, ba năm trước bắt đầu làm việc cho Giang Hoài Sơn.”
“Ngươi sợ hắn.” Không phải nghi vấn mà là khẳng định. Sợ hãi trong nháy mắt kia tuy rằng rất nhanh bị nàng che giấu, nhưng thần sắc nàng vẫn theo bản năng không lừa được người.
Ân Xu không phản bác: “Đúng là bởi vì hắn nên Ân Xu mới không ra được Kim Lăng.”
“Cho nên.” Sầm Duẫn hiểu ý nàng: “Ngươi muốn ta giải quyết hắn?” Hắn nhướn mày, ánh mắt nhàn nhạt khiến Ân Xu không đoán ra suy nghĩ của hắn.
Mà Ân Xu muốn không chỉ như thế, nàng còn muốn càng nhiều.
Nàng cười nói: “Công tử thông tuệ.”
Sử Hàm Chi bị bắt, từ đầu đến cuối đều im lặng. Sầm Duẫn xách hắn ra, nhốt vào ngục giam của Giang phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...