"Tất cả đều làm cái gì vậy? Không ngại mất mặt hay sao? Đều tỉnh táo lại cho ta." Nhận ra bầu không khí trở nên quỷ dị, Đông Liên phu nhân nghiêm nghị quát lớn.
Có như thế, nhóm tu sĩ Vân giới mới thu hồi những ánh mắt cùng cảm xúc tiêu cực vô tình để lộ ra khi nãy.
Chỉ là, một bộ phận người vẫn không thể nào tỏ ra thân thiện với nhóm người Trần Nguyên.
Đông Liên phu nhân tương đối bất đắc dĩ.
Bất quá, nàng không thể nói gì hơn.
Những người này đều là thuộc hạ của nàng, nàng có thể ra lệnh cho họ, có thể giao cho bọn hắn nhiệm vụ, nhưng làm sao đều không thể điều khiển cảm xúc và lý trí của bọn hắn đi.
Kiểm soát cũng có giới hạn của nó mà thôi.
Đông Liên phu nhân nhìn về nhóm người Trần Nguyên, áy náy nói: "Để cho Trần đạo hữu và các vị đạo hữu chê cười.
Chúng ta thật sự không có ác ý.
Chỉ là...!" Nàng trầm ngâm trong giây lát, có chút do dư.
Sau cùng, nàng vẫn là nói ra nguyên nhân đầu đuôi thái độ của nhóm người.
Có như thế, nhóm người Trần Nguyên mới biết, nguyên lai, Ngũ Đại Kiếm tông cùng Thái Chu Vương triều đã có tiếp xúc với tu sĩ bản thổ.
Không chỉ có thế, cả hai giới tu sĩ đang xúc tiến một tiến trình kết minh, hình thành thế lực đối kháng Tà Ma.
Vừa vặn, Đông Liên thành là một phương thế lực phụ thuộc gián tiếp vào Đạo Nguyên tông, phương thế lực đầu tiên và cùng là nhà thế lực có tiếp xúc gần gũi nhất với tu sĩ Minh Nguyệt giới trong bát đại thế lực.
Chỉ là, căn cứ theo Đông Liên phu nhân tới nói, không phải là ai cũng nguyện ý ủng hộ liên minh này.
Nguyên nhân trong đó không cần nói cũng hiểu.
Có không tu sĩ của Vân giới mang theo thái độ thù địch đối với sinh linh vực ngoại.
Hơn thế nữa, theo như Đông Liên phu nhân ám chỉ, lần đụng độ đầu tiên của đội trinh sát Đạo Nguyên tông và đệ tử tinh anh Thanh Kiếm tông không diễn ra quá suôn sẻ.
Vì một số hiểu lầm, Đạo Nguyên tông thiệt hại mất ba vị ngoại môn chưởng lão, năm vị ngoại môn chấp sự cùng hơn năm mươi vị ngoại môn đệ tử.
Việc này đã trở thành một cây gai trong lòng rất nhiều người.
Trần Nguyên từ chối cho ý kiến với những điều này.
Đây đã không phải phạm vi hắn quan tâm.
Thực tế mà nói, Ngũ Đại Kiếm tông, Thái Chu Vương triều cùng với tu sĩ Vân giới có hay không liên minh với nhau đã không ảnh hưởng đáng kể tới hắn.
Trái lại, Đông Liên phu nhân biểu hiện ra, dù không quá rõ ràng, rằng nàng cũng là người ủng hộ liên minh này.
Nàng có chút mong chờ, hỏi thăm Trần Nguyên: "Không biết, Trần đạo hữu và các vị đạo hữu ở đây đến từ tông môn nào trong Ngũ Đại Kiếm tông hay là người của Thái Chu Vương triều?"
Bởi vì quang thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, tin tức lại hạn chế, Đông Liên phu nhân chỉ biết đến hai nhà thế lực lớn tại Minh Nguyệt giới: Ngũ Đại Kiếm tông và Thái Chu Vương triều.
Cũng phải thôi.
Đường hầm không gian mở ra tại lãnh thổ Thái Chu Vương triều.
Trong thời gian ngắn, chỉ hai nhà thế lực này cũng với những phương phụ thuộc bọn hắn mới có năng lực điều động số lượng lớn tu sĩ đổ bộ xuống Vân giới.
Trần Nguyên trả lời: "Đông Liên thành chủ hiểu nhầm.
Ta và những vị đạo hữu ở đây không thuộc về Ngũ Kiếm tông hay Thái Chu Vương triều.
Ta càng không phải là người của bất kỳ thế lực nào, từ xưa đến nay độc lai độc vãng đã quen."
"Nguyên lai là như vậy." Đông Liên phu nhân có chút tiếc nuối nói ra.
Nàng thuộc về phái ủng hộ liên minh.
Nàng vốn cho rằng, có thể bắt được quan hệ với người của Ngũ Đại Kiếm tông hay Thái Chu Vương triều thì việc này sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Bất quá, hiện tại xem ra, mọi chuyện không có dễ dàng như vậy.
Lại trải qua một phen thận trọng trò chuyện, Đông Liên phu nhân mới kể lại, kỳ thật, các nàng đang trên đường chạy tỵ nạn.
Gần một tháng trước, Đông Liên thành do nàng cai trị gặp phải một đội quân Tà Ma tập kích, số lượng lên đến năm, sáu vạn.
Tà Ma thủ lĩnh càng là có thực lực đạt tới Nguyên Thần đỉnh phong, cũng là tương đương với thực lực Kiếm Vương đỉnh phong của Kiếm tu, đổi sang hệ thống tiêu chuẩn của Ba Ngàn thế giới chính là Tam phẩm tầng bốn.
Lấy thực lực của Đông Liên phu nhân chỉ là Nguyên Thần sơ kỳ, lại liên thủ với ba vị trưởng lão cũng có tu vi đạt tới Nguyên Thần sơ, trung kỳ, cùng với vận dụng trận pháp phòng hộ của Đông Liên thành mới miễn cưỡng chống đỡ mười hai ngày.
Tới ngày thứ mười ba, thành phá.
Gần mười vạn Tà Ma điên cuồng tràn vào thành tàn sát.
Hai vị trưởng lão tử chiến để cho những người khác có cơ hội rút lui.
Đông Liên phu nhân chỉ kịp mang theo năm vị tâm phúc cùng hai trăm tu sĩ thân cận, bảo hộ nữ nhi một đường chạy thoát.
Nửa tháng chạy tỵ nạn, các nàng đã có không biết bao nhiêu lần chịu Tà Ma tập kích.
Số lượng tu sĩ đi theo cũng ngày một ít dần.
Thậm chí, một vị tâm phúc cũng bỏ mình năm ngày trước.
Cho đến ngày hôm nay, các nàng gặp phải cuộc tập kích đáng sợ nhất.
Nếu như không phải có bọn người Trần Nguyên ra tay trợ giúp, Đông Liên phu nhân có lẽ đã ôm hận bỏ mình tại đây cùng với đại bộ phận tu sĩ có mặt.
Bởi thế, hoặc ít hoặc nhiều, Đông Liên phu nhân vẫn luôn ôm một chút thiện ý đối với nhóm người Trần Nguyên.
Cảm thấy sự việc trình bày không sai biệt lắm, Đông Liên phu nhân bỗng nhiên nói: "Hiện tại, chúng ta đang về Ngọc Lâm hồ.
Đó là địa bàn do cha ta cai trị.
Nếu như các vị đạo hữu có hứng thú, không bằng cùng ta cùng một chỗ tiến về Ngọc Lâm hồ.
Thật không dám giấu diếm, cha ta cũng cũng là người kiên cường ủng hộ chuyện thành lập liên minh chống Tà Ma giữa tu sĩ hai giới."
Đông Liên phu nhân mặc dù có chút thất vọng vì nhóm người này không phải thuộc Ngũ Đại Kiếm tông hay Thái Chu Vương triều.
bất quá, từng người có thực lực cao cường, khí chất bất phàm, phong thái siêu nhiên.
Nàng vừa nhìn liền biết những người này không tầm thường.
Nếu như có thể kết giao, đối với phe ủng hộ liên minh các nàng có thể là một chuyện ích lợi không nhỏ.
Về phần đối phương làm loạn? Đông Liên phu nhân không lo lắng đến như vậy.
Người mạnh nhất trong nhóm đối phương, từ khí tức tỏa ra, mặc dù có cường độ khí tức mạnh hơn Tà Ma từng tấn công Đông Liên thành của nàng nhiều, nhưng chưa hoàn toàn vượt ra phạm trù Nguyên Thần cảnh giới.
Tại nàng ước đoán, đối phương hẳn có thực lực tương đương với nửa bước Thiên Nhân ( tương ứng thực lực Tam phẩm tầng năm).
— QUẢNG CÁO —
Mà cha của nàng đâu? Hắn đã là Thiên Nhân đại năng chân chính từ ngàn năm nay, một thân tu vi sâu không lường được.
Chính nàng còn không biết cha nàng rốt cuộc mạnh đến nhường nào.
Bởi vậy, Đông Liên phu nhân hào phóng phát ra lời mời với nhóm người Trần Nguyên.
Tâm phúc của nàng cũng là người biết nội tình trong đó, mặc dù còn có chút do dự, nhưng sau cùng lại chưa từng ngăn cản
...
"Trần huynh, như thế nào? Chúng ta có hay không nên đi tới Ngọc Lâm hồ?" Ngọc Huyền Vương trực tiếp nêu lên vấn đề thảo luận.
Lục Thiên Tuyết là người đầu tiên nêu ra ý kiến: "Đi.
Ngược lại là chúng ta ở ngoài nơi hoang dã, đánh giết Tà Ma quá lâu, tu vi tăng lên quá nhanh.
Mặc dù nói là không ảnh hưởng căn cơ, không để lại tai họa ngầm, thế nhưng, các người có nghĩ tới hay không là đạo tâm của chúng ta theo không kịp? Có tiền bối dẫn chúng ta đánh giết Tà Ma, tu vi tăng trưởng quá mức thuận lợi, đến nỗi tâm cảnh lại là gánh nặng, tạm thời không gánh vạc được thân thể sức mạnh lớn đến như vậy.
Chúng ta cần thời gian lắng đọng."
Lời của nàng nói có lý có cứ.
Trước đó không để ý đến thì thôi, bây giờ cẩn thận cảm ứng lại, đâu chỉ là tâm cảnh theo không kịp, chính là kỹ năng đơn giản nhất, khả năng kiểm soát cỗ sức mạnh trong thân thể hiện tại, bọn hắn cũng không làm được tốt như lúc trước.
Bọn hắn thật giống như một đứa bé được trao cho sức mạnh của một lực sĩ, trong lúc nhất thời không biết nên vận dụng như thế nào.
Thực lực chân chính của bọn hắn bây giờ còn không phát huy ra nổi ba thành so với tiềm năng tổng thể của thân thể.
Đây là một vấn đề nghiêm trọng, đặc biệt nghiêm trọng nếu như gặp phải kẻ địch cân sức cân tài.
Thanh Uyển đồng tình: "Vừa vặn, chúng ta cần tìm hiểu tình báo về Vân giới.
Không thể cứ như trước, giống một con ruồi bay loạn không có chỉ dẫn được.
Ngọc Lâm hồ có lẽ là chỗ cung cấp cho chúng ta đầy đủ thông tin về thế giới xa lạ này.
Như thế, hành động phía sau càng dễ dàng hơn."
Dược Huyên Huyên lại do dự: "Chúng ta trực tiếp đi thẳng đến hang ổ của tu sĩ bản thổ như vậy, có hay không quá nguy hiểm? Nếu như bọn hắn trở mặt hoặc có ý đồ không thuần với chúng ta, như vậy thì nguy rồi."
Với vấn đề này, Trần Nguyên đã nghĩ kỹ.
Hắn trấn an nàng: "Dược cô nương không cần lo lắng.
Ấn theo vị kia Đông Liên thành chủ tới nói, khoảng cách từ Đông Liên thành tới Ngọc Lâm hồ không đến một tháng thời gian đối với Nguyên thần cảnh sơ kỳ tu sĩ, cũng chính là Tam phẩm tầng một tới Tam phẩm tầng bốn tu sĩ, phi hành.
Nếu như Ngọc Lâm hồ có lực lượng của Tứ phẩm tu sĩ, bọn hắn cũng sẽ không để Đông Liên thành bị phá đơn giản như vậy.
Nên nhớ, Đông Liên thành bị vây công dòng dã mười hai ngày đêm.
Đổi lại là một tôn Tứ phẩm tu sĩ, hắn sẽ đuổi đến nơi ngay trong ngày đầu tiên Tà Ma tấn công."
Dừng tạm một chút, hắn nói: "Nếu như Ngọc Lâm hồ không có Tứ phẩm Thượng nhân tu sĩ, vậy mặc bọn hắn có âm mưu quỷ kế gì, ta đều có đầy đủ thực lực trấn áp."
Đối với lời nói này của Trần Nguyên, mọi người đồng tình, cũng khiến các nàng an tâm rất nhiều.
Trải qua một tháng rưỡi chiến đầu cùng Tà Ma, tất cả bọn hắn đều có chung một nhận thức: Trần Nguyên mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng.Hắn dường như không bị giới hạn bởi lý lẽ hay thường thức thông thường nào.
Chí ít, tại Vân giới, hắn mang lại cho những người đồng hành cảm giác, hắn có thể hoành hành vô kỵ mà không cần để tâm đến bất cứ điều gì.
Tất nhiên, đây chỉ là cảm giác của một nhóm tu sĩ trẻ tuổi mà thôi.
Sự thực có phải như vậy hay không, đó còn là điều bí ẩn.
Mặt khác, Trần Nguyên vẫn chưa quên, mục đích chính của hắn khi gửi các phân thân đi khắp thiên hạ.
Hắn chẳng phải muốn quan sát và học hỏi đến càng nhiều kiến thức hay sao? Lần này đi tới Ngọc Lâm hồ, đây chưa chắc đã không phải một cơ hội tốt để được tiếp xúc đến đạo pháp, kinh thư, giáo lý cùng tư tưởng của hệ thống tu hành Vân giới.
Trần Nguyên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
...
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Đông Liên phu nhân có chút vui mừng.
Nàng cảm thấy, bản thân đã đi trước một bước trong việc liên hề với tu sĩ từ Minh Nguyệt giới.
Đông Liên thành bị phá để nàng sâu sắc nhận ra, thực lực của Vân giới yếu ớt đến trình độ nào.
Kể từ Tà Ma tấn công vào thế giới này mấy chục năm đến nay, đã có hơn phân nửa lãnh thổ luân hãm.
Tu vi của nàng không cao, nhưng nàng nhìn ra, cứ tiếp tục như vậy nữa đều không phải là cách, Vân giới sớm muộn cũng sẽ hủy diệt.
Hơn bao giờ hết, Minh Nguyệt giới tu sĩ xuất hiện như là cọng cỏ cứu mạng đối với nàng.
Vân giới còn có cơ hội được cứu.
Cha nàng vẫn còn, nữ nhi của nàng vẫn còn, nàng vẫn còn có thân tín, thủ hạ, Ngọc Lâm hồ, nơi nàng lớn lên vẫn còn đó.
Tu sĩ từ Minh Nguyệt giới cho nàng hy vọng bảo vệ những gì còn lại với nàng.
Đối với những hệ quả càng sâu hơn, Đông Liên phu nhân tạm thời không xem xét đến.
— QUẢNG CÁO —
Bởi vì nhóm người Đông Liên phu nhân bị thương không nhẹ sau cuộc kịch chiến với Tà Ma, đoàn người dừng lại một ngày một đêm để chữa trị và điều chỉnh trạng thái.
Màn đêm giăng xuống, mang theo cái lạnh và sự âm u chiếm lĩnh không gian.
Không biết có phải hay không bởi vì Tà Ma chiếm lĩnh thế giới này cho nên các vì sao không sáng lấp lánh giống như Minh Nguyệt giới mà càng nhiều hơn là ảm đạm phai mờ.
Số lượng của chúng cũng vô cùng thưa thớt.
Trong khi đó, ánh trăng mờ nhạt thường xuyên bị những tầng mây đen, dày che khuất.
Cảnh tượng hiện ra sâm nghiêm tựa như tư liệu từ một thước phim kinh dị.
Hai nhóm người Trần Nguyên và Đông Liên phu nhân chưa hoàn toàn tin tưởng nhau.
Bọn hắn chia ra làm hai nơi khác biệt hạ trại, cách nhau không xa, nhưng cũng tuyệt không tính là gần.
Về phần Trần Nguyên, với tư cách là người có tu vi cao nhất, hắn tọa hạ trên một đỉnh núi đá gần đó, nhận lấy nhiệm vụ giám thị, cảnh giới bất cứ động tĩnh nào trong phạm vi gần.
Trăng lên cao.
Một làn gió lạnh thổi qua.
Bỗng nhiên, lông tơ trên người Trần Nguyên dựng đứng.
Một cảm giác bất an nhấc lên ở trong lòng của hắn.
Trần Nguyên vội vàng sử dụng thần niệm quét qua khu vực không gian vạn dặm, lại không phát hiện bất cứ điều bất thường nào.
Hai khu trại của hai nhóm tu sĩ vẫn yên ổn, tất cả mọi người ai làm việc nấy, không có người tự tiện rời đi vị trí.
"Quái lạ." Hắn lẩm bẩm.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi xâm nhập vào Vân giới, hắn có loại cảm giác bất an như vậy.
Trực giác của tu sĩ thường rất nhạy bén, đặc biệt là cảnh giới tu luyện đến trình độ như Trần Nguyên, trừ khi gặp tu sĩ cảnh giới cao hơn nhiều lại thành thạo huyễn hoặc, nếu không, rất khó xảy ra trực giác sai lầm.
"Như vậy, nguy hiểm đến từ đâu?"
Trần Nguyên đề cao cảnh giác.
Thần niệm của hắn đã co rút lại phạm vi chưa đầy một dặm, cẩn thận dò xét từng vật có kích thước còn nhỏ hơn một vạn lần một hạt cát.
Đúng lúc này, một thứ gì đó vô hình lướt thẳng về phía trái tim Trần Nguyên từ phía sau lưng.
Vô thanh vô tức không một tiếng động.
Thậm chí, ngay cả không gian cũng tự động nhường đường cho nó vậy, để nó tiến lên mà không gây ra bất cứ hiệu ứng bất thương nào.
Không một gợn sóng linh lực, không có chút năng lượng dao động.
Vụt.
Ngay tại khoảnh khắc vật kia chỉ còn cách lưng hắn khoảng cách chừng nửa đốt ngón tay, Trần Nguyên xê dịch.
Thân thể hắn đột nhiên biến mất rồi gần như ngay lập tức xuất hiện tại phạm vi mười dặm bên ngoài vị trí cũ.
Ánh mắt hắn đăm đăm nhìn lại nơi cũ.
"Chuyện gì xảy ra?" Trần Nguyên kinh ngạc.
Vị trí hắn đứng trước đó vẫn không có gì khác biệt, tựa như những gì hắn cảm nhận chỉ là ảo giác thôi vậy.
"Không đúng.
Không phải là giả." Trần Nguyên ngay lập tức phủ định.
"Lại đến." Qua không tới mười hơi thở, cảm giác bất an kia bỗng nhiên xuất hiện, rõ mồn một như chính hắn cảm nhận được thanh kiếm pháp khí trong tay vậy.
Hơn nữa, loại cảm giác bất an này còn gia tăng theo mỗi hơi thở, từng nhịp tim của hắn.
Thế rồi, trước khi nó đạt tới cao trào, Trần Nguyên một lần nữa sử dụng Tung Địa Kim Quang tránh thoát.
Hắn xuất hiện bên ngoài vị trí cũ mười dặm, cảm giác bất an biến mất.
Hắn dõi ánh mắt nhìn lại.
— QUẢNG CÁO —
Vẫn không phát hiện bất cứ dấu hiệu bất thường nào.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Trần Nguyên bực bội nghĩ đến.
Hắn vốn cho rằng, lấy đặc tính hạn chế cảnh giới của sinh linh có thể dung nhập vào Vân giới, thực lực của hắn hiện tại đã đủ sức đi ngang tại giới này.
Trần Nguyên nào có thể ngờ, hắn vậy mà gặp được tình huống quỷ dị như thế này.
"Lại tới."
Không tới mười hơi thở, Trần Nguyên phát hiện ra, cảm giác bất an lại bao trùm lên hắn.
Hắn dõi ánh mắt về phía hai nhóm tu sĩ.
Tất cả những người này đều không cho thấy dấu hiệu khác thường nào.
Ai ở vị trí nấy, không có vết tích vận dụng linh lực, thi pháp.
Thậm chí, bọn hắn an phận giống như còn không phát hiện ra sự bất thường của Trần Nguyên.
"Không phải là bọn hắn?" Trần Nguyên nghi ngờ.
Bất quá cũng phải, nhưng người này tu vi không cao, không có bao nhiêu khả năng tạo ra loại thủ đoạn mà chính hắn cũng nhìn không thấu.
Cảm giác bất an lên tới cao trào.
Trần Nguyên tiếp tục sử dụng Tung Địa Kim Quang tránh thoát, vượt lên trên trăm dặm trên không trung.
Chỉ bất quá, cảm giác bất an ở lần này vẫn không biết mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...