Từ Tuyết Nguyệt từ tốn kể lại chuyện quá khứ.
Thanh âm của nàng cực kỳ dễ nghe, ngữ điệu trầm bổng, lên xuống theo nhịp để người ta vô ý thức cuốn hút vào trong đó.
Trần Nguyên cứ như thế, lặng lẽ bị câu chuyện của nàng hấp dẫn.
Nửa canh giờ thời gian qua đi chỉ trong nháy mắt.
Từ Tuyết Nguyệt nói tương đối nhiều, rất dễ dàng mang đến cho người đối diện cảm giác, nàng lấy hết thảy mọi thứ nàng biết để chia sẻ cho đối phương.
Kỳ thực, đây chỉ là một thủ thuật hội thoại mà thôi.
Đoán chừng, trở thành một tông môn tông chủ giúp cho Từ Tuyết Nguyệt học được không ita kỹ năng giao tiếp xã hội.
Trần Nguyên đằng sau cẩn thận phẩm vị lại liền phát hiện ra, kỳ thật, Từ Tuyết Nguyệt đưa ra chân chính tình báo đặc thù liền không nhiều.
Đại bộ phận còn lại là hắn có thể nghe ngóng được từ bất cứ đâu.
Tất nhiên, tin tức phổ thông thì không phải là không có giá trị.
Ở trong đó, hắn đặc biệt chú trọng tới mấy vấn đề:
Thứ nhất, Đại Càn Vương triều gặp phải Tà vật quấy phá.
Điểm này, hắn trước đây tại vòng giao lưu hội đã từng nghe các học sinh khác nhắc qua.
Chỉ là hắn không ngờ tới, tình huống tại Đại Càn Vương triều tương đối nghiêm trọng.
Liên tục mấy năm liền, Vương triều này đều chưa giải quyết được triệt để vấn đề, hơn thế nữa, bọn hắn còn phải mượn nhờ lực lượng trợ giúp đến từ các thế lực khác bên trong phạm vi ảnh hưởng, bao quát thế gia, tông môn.
Một điểm này liền cho thấy, Tà Vật không đơn giản.
Thứ hai, Từ Tuyết Nguyệt lài là tông chủ Hoa Vận tông, một cái Tứ phẩm tông môn.
Nếu như là Tứ phẩm Tông môn đặt tại Tô Châu; không, cho dù là Thanh Châu thì cũng không đáng chú ý; nhiều nhất lại thêm một cái Hoàng gia ở Viên Minh thành hay một cái Minh Hằng Thiên tông mà thôi.
Thế nhưng, một cái Tứ phẩm tông môn ở Đại Càn Vương triều lại là chuyện khác.
Thân là một cái đỉnh tiêm thế lực bên ngoài Hoàng gia, mỗi một động tác của bọn hắn đều sẽ mang ý nghĩa vô cùng to lớn đối với toàn bộ Vương triều.
Thứ ba, tiểu đồ đệ của Từ Tuyết Nguyệt bị vây khốn tại một chỗ bí cảnh là lý do trực tiếp khiến cho nàng vị này tông chủ một tông phải xuất động.
Điều này cũng nói nên một sự tình khác, rất đáng suy nghĩ, Hoa Vận tông cực kỳ thiếu nhân thủ.
Tông chủ là ai? Chu nhân của một thế lực, là bộ mặt, là đại diện, cũng là người nắm giữ quyền nói chuyện tối cao của thế lực ấy.
Dạng người này, tại bất cứ thế lực nào, là không dễ dàng rời đi nửa bước khỏi đại bản doanh.
Để nàng phải đích thân xuất thủ giải cứu ái đồ, điều này nói rõ Hoa Vận tông đã không có người dùng được.
Đồng thời, điều này chẳng phải cũng có nghĩa là, tình huống Tà vật so với hắn nghĩ còn nghiêm trọng hơn? Ngay cả Hoa Vận tông cũng bị vấn đề này làm cho luống cuống tay chân, không còn dư thừa nhân lực.
Mặt khác, khi nhắc tới tiểu đồ đệ gặp nạn, Từ Tuyết Nguyệt luôn tận lực nhấc lên bí cảnh.
Trần Nguyên có thể đoán được một hai ý nghĩ của nàng.
Từ Tuyết Nguyệt đây là muốn lợi dụng lực lượng của bọn hắn để phá giải cấm chế, giải cứu đồ nhi của nàng.
Không, nói một cách chính xác là mượn nhờ năng lực thanh tẩy Tà khí của Lữ Như Yên để trợ giúp nàng phá giải Tà khí vây quanh bí cảnh.
Chung quy, chính Tà khí này mới là nguyên nhân lớn nhất khiến nàng thất bại xông vào bí cảnh, đồng thời cũng khiến cho bản thân bị thương.
Chỉ cần Tà khí bị giải quyết, Từ Tuyết Nguyệt liền có nắm chắc phá vỡ cấm chế vây khốn đồ nhi nàng.
Bất quá, Từ Tuyết Nguyệt có lẽ e ngại ba người Trần Nguyên đã từng cứu nàng hai lần, cho nên không có ý tứ trực tiếp nhấc lên việc này.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng chỉ có thể mượn nhờ bí cảnh để thu hút sự chú ý của bọn hắn.
Xưa nay, bí cảnh tuy nguy hiểm, thế nhưng cơ duyên là tràn đầy nha.
Một vấn đề cuối cùng hắn lưu tâm: Từ Tuyết Nguyệt thương thế là do Tà khí quấy phá Đại Càn Vương triều gây nên.
Điều này nói rõ, Tà khí không đơn giản.
Có thể bức một tôn Tứ phẩm Thượng nhân tu sĩ đến tuyệt lộ, như vậy, ngay cả Thái Linh nội viện cũng phải coi trọng.
Chi e không bao lâu, việc này sẽ gây nên oanh động rất lớn trên toàn Thanh Châu, thậm chí là cả Nam Hoàng vực.
Mặt khác, hắn trước đó luôn thắc mắc làm sao, chỉ năm tôn Tam phẩm tu sĩ cũng dám đối mặt với Từ Tuyết Nguyệt dạng này Tứ phẩm Thượng nhân.
Nguyên lai, bọn hắn là nhân lúc nàng trọng thương mới ra tay.
Tuy nhiên, là trùng hợp sao? Theo lời Từ Tuyết Nguyệt, nàng rời khỏi bí cảnh không bao lâu, còn chưa kịp tìm đến nơi chữa thương thì đã bị những kẻ này phục kích.
Liệu có phải là bọn hắn đã chờ sẵn? Phục kích tông chủ một tông môn không phải là sự tình nhỏ, đặc biệt là khi tông môn đó còn là đỉnh tiêm thế lực bên trong Vương triều.
Là tông môn nội đấu? Hay là có kẻ thù nhắm vào? Trần Nguyên lúc này bỗng nhớ tới lời vị đạo sư tại nhiệm vụ điện trước đó dặn dò qua, Đại Càn Vương triều Hoàng đế không còn bao nhiêu thọ nguyên, quá trình tranh đoạt ngai vị sắp bước vào giai đoạn căng thẳng.
Hắn trong lúc mờ hồ cảm giác, ba người bọn hắn như thế nào bị cuốn vào một sự kiện chẳng hề đơn giản chút nào.
Trần Nguyên dành ra thời gian mấy hơi thở để một lần nữa sắp xếp lại thông tin thu hoạch được từ Từ Tuyết Nguyệt.
Lúc này, hắn dùng tông giọng hiếu kỳ, đối với Từ Tuyết Nguyệt hỏi thăm: “Không biết, Từ tiền bối đề cập đến bí cảnh trước đó, lại là bí cảnh như thế nào?”
Cứ mặc cho Trần Nguyên biết rõ, đối phương đây là muốn lợi dụng lực lượng của bọn hắn để thanh tẩy Tà khí, trợ giúp nàng đánh vỡ cấm chế, giải cứu đồ đệ.
Hắn là nguyện ý cho nàng trợ lực.
Bí cảnh nha, hắn không ngại đi dạo qua một vòng.
Thời gian cho đến khi Ngũ Diệp bí cảnh mở ra còn gần năm tháng.
Từ vị trí của hắn hiện tại cho đến Ngũ Diệp bí cảnh, đi đường liền không mất đến một tháng.
Thời gian thừa ra tương đối dư dả.
Mà Từ Tuyết Nguyệt nghe đến đối phương nâng lên bí cảnh, hắn đoán hắn đã nảy sinh ý động.
Cứ như vậy, mục đích của nàng liền đạt đến.
Chân chính nói ra, nàng cũng không tính là lợi dụng bọn người Trần Nguyên.
Nàng đưa cho bọn hắn cơ duyên, bọn hắn có đến hay không liền là quyết định của bọn hắn.
Bọn hắn muốn đạt đến cơ duyên, nhất định phải thanh trừ Tà khí.
Đổi lại, tiến vào bí cảnh, nàng sẽ không ỷ thế cùng bọn hắn tranh đoạt kỳ ngộ.
Đây là loại chuyện có lợi cho cả hai, làm sao có thể nói là lợi dụng? Một cách ngầm định, cả Trần Nguyên và Từ Tuyết Nguyệt đạt được một loại ăn ý nhận thức chung, hoặc giả nói là giao dịch ngầm.
Nghĩ đến đây, Từ Tuyết Nguyệt nội tâm không khỏi buông lỏng, khóe miệng hơi vểnh lên.
Nàng từ tốn nói: “Kỳ thực, bí cảnh này nằm cách vị trí chúng ta hiện tại ba ngày phi hành… “
Tiếp đến, Từ Tuyết Nguyệt một lần nữa tóm tắt lại những gì nàng hiểu về bí cảnh vây khốn đệ tử nàng.
Thông tin không nhiều.
Không phải bởi vì nàng giấu diếm, mà bởi vì nàng thực sự biết đến không nhiều.
Nàng còn chưa kịp xâm nhập liền đã phải bị thương rút lui kia mà.
Bất quá, một chút đặc điểm vẫn là phải có.
Tỷ như, bí cảnh này dương như là di tích nào đó từ thời cổ đại, hiện tại trận pháp che giấu suy yếu cho nên mới lộ ra.
Nhắc tới di tích cổ đại, Trần Nguyên liền lộ ra chút tâm động.
Dẫu sao, so với Linh quả, so với Linh Thủy, Linh thạch hay các loại cơ duyên thông thường khác, hắn càng yêu thích hơn kinh thư, truyền thừa.
Những thứ này mới thật sự đối với hắn có tác dụng.
Cho dù là quý giá như Đào Tiên, hắn mang ra để Nguyệt Nhi luyện hóa, mục đích chỉ bất quá là thí nghiệm mà thôi.
Lấy bộ phân thân này tư chất cùng với ngộ tính không hợp thói thường của hắn, cảnh giới lên cao chỉ là vấn đề thời gian, không có gì cần sốt ruột.
Trần Nguyên lúc này truyền âm cho Lữ Như Yên và Thiên Lan, thông báo cho các nàng về sự tình bí cảnh.
Khi hai nàng tới nơi, Nguyệt Nhi không xuất hiện.
Nàng bị Trần Nguyên trực tiếp thu hồi thể nội.
Hắn không muốn người xa lạ biết đến sự tồn tại của Nguyệt Nhi.
Một Linh Quỷ trung cấp trở lên xuất thế đầy đủ để gây nên cả Nam Hoàng vực chấn động.
Nếu người ta biết hắn lại sở hữu con Linh Quỷ này, tất lại có rắc rối không cần thiết.
Từ Tuyết Nguyệt một lần nữa thuật lại thông tin về bí cảnh cho Thiên Lan và Lữ Như Yên nghe.
Thiên Lan biểu lộ có chút hứng thú.
Lữ Như Yên nói, nàng sẵn sàng trợ giúp Từ Tuyết Nguyệt thanh tẩy Tà khí.
Trải qua một hồi thương lượng cẩn thận, bốn người quyết định tại hai ngày sau đó lên đường.
Từ Tuyết Nguyệt dù lo lắng cho đồ đệ, thế nhưng nàng vẫn là kiên nhẫn chờ đợi xuống tới.
Tình trạng của nàng không tốt, miễn cưỡng xông đi tới không phải là lựa chọn sáng suốt.
- --------------------
Năm ngày sau đó, một chỉ Thanh Loan, sải cánh mười trượng, lông vũ sặc sỡ, bóng bẩy dưới ánh mặt trời, ngạo kiều vươn chiếc cổ với cái đầu nhỏ thon và một bộ lông mào rực rỡ trên trán, lướt đi trong gió.
Trần Nguyên nhàn nhã ngồi trên lưng Thanh Loan xếp bằng, tắm trong nắng mới, nhàn nhã nói chuyện phiếm với Lữ Như Yên phi hành cách đó không xa, thỉnh thoảng lại đùa nghịch một chút với Linh Hồ và Hắc Xà.
Thiên Lan thì vẫn luôn bĩnh tĩnh, cực kỳ kiệm lời, một bản mặt phổ thông không lộ ra mảy may chút nào cảm xúc phi hành chếch phía trước hai người một chút.
Từ Tuyết Nguyệt cũng có riêng cho mình phi hành pháp khí, một đường dẫn đầu, dẫn theo nhòm người Trần Nguyên thẳng hướng bí cảnh.
Những ngày này, Nguyệt Nhi, bởi vì một mực tránh né tầm mắt Từ Tuyết Nguyệt, cho nên luôn ở tại thể nội của Trần Nguyên, chăm chỉ luyện hóa hai miếng Đào Tiên.
Không rõ có phải hay không do Đào Tiên ẩn chứa quá nhiều năng lượng hay là do tốc độ luyện hóa Linh lực của một đầu Tứ giai Linh Quỷ mạnh mẽ dị thường; Trần Nguyên có thể phát giác ra, bộ phân thân này tu vi tăng lên nhanh đến đáng sợ.
Cứ đà này, chỉ e không ra ba năm nữa, bộ phân thân này của hắn liền có thể đạt đến Tam phẩm tầng chính đỉnh phong.
Nên biết, phân thân này của hắn tu luyện là Đạo Cực hạn mới cần đến gần ba năm thời gian.
Nếu như đổi lại là lối tu luyện thông thường, chỉ cầu đột phá, vậy Nguyệt Nhi có năm chắc trong vòng hai tháng đẩy hắn lên cảnh giới Tứ phẩm.
Cũng trong ba ngày phi hành này, Trần Nguyên nhạy bén phát giác, Từ Tuyết Nguyệt tại như có như không quan sát ba người bọn hắn cùng với ba chỉ Linh thú.
Bọn người Trần Nguyên chưa từng để lộ ra tu vi thật sự trước mặt nàng.
Ba chỉ Linh thú trong mắt nàng cũng không hiện ra có bao nhiêu đặc biệt.
Ngày hôm đó, khi cuộc chiến vừa nổ ra, Từ Tuyết Nguyệt liền mất ý thức, sau đó một mực hôn mê cho đến sáu ngày trước.
Nàng không biết rõ thực lực ba người Trần Nguyên, càng không rõ ràng sự xuất hiện của Oán Linh và việc Nguyệt Nhi trở thành Linh quỷ.
Nàng bỏ qua đến quá chín phần mười sự kiện ly kỳ.
Không ai có dự định nói thật với nàng.
Bởi vậy, Từ Tuyết Nguyệt một mực vẫn luôn khúc mắc về việc năm người Trần Nguyên lại như thế nào có thể đánh lui năm kẻ kia.
Nàng muốn hỏi, đối phương không muốn nói.
Cho nên, nàng chỉ còn cách âm thầm quan sát.
Trần Nguyên đối với điều này liền nhắm mắt nằm ngơ.
Bất kỳ ai, đối với một người, sinh linh hay sự vật không biết rõ đều sẽ mang theo sự e ngại và đề phòng.
Hắn cũng không ngoại lệ.
Đây là phản ứng tự nhiên nhất của con người.
Hắn bỏ mặc cho Từ Tuyết Nguyệt thăm dò.
Lấy nhãn lực của nàng, muốn tìm ra điểm nào đó dấu vết, quả thực là cực kỳ khó.
"Rốt cuộc đến." Đúng lúc này, Từ Tuyết Nguyệt chỉ hướng một mảnh sơn mạch phía trước, nhẹ giọng nói ra.
Ba người Trần Nguyên đưa mắt nhìn lại, phát hiện mảnh sơn mạch này không lớn, trải dài không đến năm ngàn dặm, núi non, sông nước không đến mức hùng vĩ, chiều cao đa phần không vượt quá hai ngàn trượng, địa thế các tòa núi, lòng hồ, thung lũng cũng không tạo nên điểm gì đặc biệt đáng chú ý.
Linh khí sơn mạch này cũng không nồng đậm, vị trí lại thuộc về khu vực khá hoang vu, nằm tại gần khu vực biên giới Đại Càn Vương triều, thuộc về nơi mà ít người qua lại.
Trần Nguyên thử thăm dò qua, không phát hiện bất cứ dấu vết của trận pháp ẩn tàng hay cấm chế quy mô lớn bao trùm lên toàn bộ sơn mạch.
“Xem ra, nơi này nhiều khả năng liền không có bao nhiêu nguy hiểm ẩn tàng.” Trần Nguyên khẽ nói, ánh mắt vừa quét qua một góc sơn mạch, nơi đã bị loại khí đen kịt, quỷ dị chiếm cứ.
Hắn nhìn ra, loại khí này cùng với thứ khí lây dính trên thân thể Từ Tuyết Nguyệt là đồng căn đồng nguyên.
Có lẽ, đây cũng là thứ nguy hiểm duy nhất mà bọn hắn cần đề phòng khi xâm nhập sơn mạch.
Từ Tuyết Nguyệt đưa ba người Trận Nguyên đáp xuống một sườn núi trống trải mà theo lời nàng nói, khoảng cách lối vào bí cảnh không xa.
“Chúng ta trước tiên ở tại nơi này điều chỉnh lại trạng thái, lại làm ra kế hoạch ứng đối cẩn thận cho việc xâm nhập di tích.” Nàng đưa ra đề nghị.
Ba người Trần Nguyên tự nhiên không phản đối.
Ở thời điểm này, đề nghị của Từ Tuyết Nguyệt là không sai.
Xâm nhập bí cảnh không phải là chuyện đùa, không có chuẩn bị kỹ lưỡng, không có kế hoạch dự phòng, không có thống nhất quy tắc phản ứng, bọn hắn rất dễ dàng gặp nạn.
Vị kia tiểu đồ đệ của nàng chính là ví dụ sống sờ sờ.
Trên thực tế, đồ đệ của Từ Tuyết Nguyệt còn tính là rất may mắn.
Rất nhiều tu sĩ vô tình phát động phải cấm chế bên trong bí cảnh, sau đó liền trực tiếp bị gạt bỏ, ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.
Vừa lúc đang kiểm kê lại đan dược, phù lục, trận pháp và pháp khí, Trần Nguyên bỗng nhìn nhíu mày, ánh mắt hướng về nơi phương xa.
Ba nữ tử còn lại cũng kịp phản ứng, nhao nhao phòng bị nhìn theo cùng một phương hướng.
Chẳng qua ba lâu, mười mấy cỗ khí tức không yếu, lấy tốc độ rất nhanh, tiếp cận khu vực lối vào bí cảnh.
Nguyên lai, nơi này vẫn còn có tu sĩ khác kết thành đoàn đội tầm bảo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...