Nghe tiếng nói, Trần Nguyên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một vị nam tử hơi lùn, thân hình to béo, gương mặt hắn có phần già dặn, ngũ quan phổ thông không chút nổi bật, lại thêm hai, ba vết bẩn trên má khiến cho hắn có phần kham khổ.
Người này khoác lên thân bộ bộ áo bào màu nâu cũ kỹ, đã sờn nhiều vết, tại ống tay áo và mép vải còn có vài vết rách, hết thảy cho thấy hắn ta đã nhiều ngày không chăm sóc đến vẻ ngoài.
Điều đáng chú ý là trước ngực nam tử còn có tiêu ký của đệ tử tinh anh.
Cái này để cho Trần Nguyên hết sức khó hiểu.
Thân là một đệ tử tinh anh của Thái Linh học viện nội viện, điều gì để cho vị sư huynh này chật vật đến như thế?
Nên biết rằng, Thái Linh nội viện để tử tinh anh, dù không cao quý và tiềm lực như hạch tâm đệ tử, nhưng đặt tới bất cứ Vương triều nào cũng đầy đủ đứng vào hàng ngũ mười vị thiên kiêu mạnh nhất.
Có thể vị sư huynh này đâu? Áo bào rách rưới không nói, gương mặt bẩn thỉu bùn đất, dáng vẻ béo lùn cộng với khí chất có phần hèn mọn, nhìn như thế nào cũng không ra dáng thiên tài tu luyện.
Có lẽ, điểm mạnh duy nhất của nam tử chính là gương mặt hàm hàm, luôn luôn tỏ ra thành thật, chất phác.
Bất quá… cái vẻ hàm hàm đến đơn thuần ấy có lẽ lại là mánh lới lợi hại nhất của vị sư huynh nọ.
Gặp Trần Nguyên chỉ nhìn, không nói, nam tử cười hòa ái, bày ra tư thái hết sức ân cần nói ra: “Thế nào, vị sư đệ này, ngươi nhìn trúng món đồ gì, nói cho sư huynh ta.
Ta không dám dối gạt ngươi, hết thảy những đồ vật này đều là đỉnh cấp bảo vật mà ta trong cửu tử nhất sinh mới từ trên chiến trường vực ngoại mới thu nhập về, trân quý vô cùng.
Ta dám lấy tín dự mấy chục năm buôn bán tại đây đảm bảo với sư đệ, những món trân bảo này, sư đệ tìm khắp Thanh Châu, Kinh Châu cũng không lấy ra được cái thứ hai.”
“Ồ.” Trần Nguyên làm ra biểu lộ hơi kinh ngạc.
Hắn kinh ngạc là sự thật, bất quá, ngạc nhiên không phải là bảo vật trong tay đối phương, mà là từ trong miệng người kia cái gọi là ‘chiến trường vực ngoại’.
Chiến trường vực ngoại.
Danh từ này với hắn không xa lạ.
Tuy nhiên, hắn trước đó biết đến danh từ này chỉ là thông qua những cuốn tiểu thuyết mạng giả tưởng mà thôi.
Tại thế giới này, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
Như vậy không lẽ, Thái Linh học viện cũng là đang kháng cự vực ngoại tà ma xâm lấn? Nha, cái kia vực ngoại tà ma lại là cái gì đâu? Hay lại cũng là nhân tộc từ thế giới khác?
Trần Nguyên không khỏi hiếu kỳ, hỏi thêm vài câu: “Những món đồ này, thật sự là thu hoạch được từ chiến trường vực ngoại?”
“Cái đó là tất nhiên.” Nam tử ngây ngô vỗ ngực đảm bảo, điệu bộ, tư thái đều khiến cho người ta rất dễ dàng tin tưởng: “Sư đệ có chỗ không biết, những bảo vật chân quý này là do chính tay sư huynh ta đây, hao hết tâm cơ, tốn sức chín trâu hai hổ, liều mình cửu tử nhất sinh mới may mắn mang về được đến đây.
Ta lừa gạt sư đệ làm cái gì?”
“Nói như vậy, sư huynh ngươi đi qua chiến trường vực ngoại rồi?”
“Cái đó là tất nhiên.” Nam tử một lần nữa đảm bảo.
Hắn nói: “Ta chẳng những đi một lần, mà còn đi đi về về không dưới mấy mươi lần, đường đều đã quen thuộc.
Bây giờ cho ta nhắm mắt, ta cũng có thể mò tới vực ngoại.”
“Như thế, sư huynh cũng giao chiến với vực ngoại tà ma rồi?” Trần Nguyên dần tiếp cận.
— QUẢNG CÁO —
Lần này lại đến lượt nam tử kia mộng.
Hắn ngờ vực nhìn qua Trần Nguyên, dò hỏi: “Sư đệ, trong lời ngươi nói vực ngoại tà ma lại là cái gì? Làm sao ta ra ra vào vào vực ngoại gần năm mươi năm đều chưa từng nghe nói qua?”
Trần Nguyên cũng giật mình.
Hắn liền hiểu, là hắn quá gượng ép, cho rằng thế giới này phải giống như những cuốn tiểu thuyết kia hắn biết.
Trần Nguyên ngượng ngùng giải thích: “Không phải sao? Ta nghe nói, các sư huynh, sư tỷ đi đến chiến trường vực ngoại, đều cần phải chiến đấu với sinh linh vực ngoại.
Ta nghe người ta nói rằng, các sinh linh tại vực ngoại, chẳng những tàn bạo độc ác, mà còn tham lam vô cùng, cho nên, xưng chúng là vực ngoại tà ma.
Còn nữa, chúng ta tại vực ngoại, đánh đánh giết giết, cướp đoạt tài nguyên, khi nam phách nữ, nam thì làm nô lệ lao động, nữ thì làm nô lệ giường chiếu, càng là vì thế mà chiến đấu với vực ngoại tà ma không ngừng.”
Trần Nguyên là cứ ấn theo tình tiết vài cuốn tiểu thuyết não tàn hắn biết mà nói ra.
Nội dung đại loại là, nhân vật chính mang theo người tại thế giới cũ, chống cự vực ngoại tà ma xâm lấn, một khi phản kích chính là giết vào đến tận hang ổ kẻ địch, không dừng lại ở đó, bọn hắn chính là như vậy, bắt đầu cướp bóc, tàn phá, săn giết sinh linh thế giới đối phương.
Bọn hắn đánh lấy danh hào: vực ngoại tà ma tàn ác bá đạo, tham lam vô sỉ, người người có thể tru diệt; hay là, vực ngoại tà ma cướp đoạt tư nguyên thế giới vô số, chúng ta đòi lại lẽ công bằng; lại hay là, người không vì mình, trời chu đất diệt, bảo vật người có đức đoạt lấy, từ đó mở ra tràng cảnh máu me tranh đoạt; ….
Cho đến cuối cùng, hành vi của bọn hắn, thực lại không khác biệt bao nhiêu so với vực ngoại tà ma trong miệng bọn hắn.
Mà vị sư huynh bán hàng rong, nghe được lời Trần Nguyên mà nói, sửng sốt hồi lâu.
Hắn dùng đôi mắt cổ quái lại xen lẫn khó hiểu, thương hại nhìn lấy Trần Nguyên.
Cuối cùng, hắn thở dài nói ra: “Sư đệ à, ta không biết sư đệ là từ đâu hay từ ai nghe được những tin đồn thất thiệt như vậy.
Nhưng ta dám lấy đạo tâm của ra phát thệ, chúng ta tại vực ngoại không phải là loại người cùng hung cực ác, giết người cướp của, khi nam phách nữ như đám tà tu phong cách như vậy.
Lại nói, cho dù chúng ta có thật sự muốn làm như vậy thì cũng không có gan làm.
Một khi bị phát hiện ra có hành vi tàn ác, các đạo sư trấn thủ tại đó, nhẹ thì trực tiếp trấn áp, nặng thì có thể chém giết tại chỗ.
Nào có học sinh nào dám cả gan làm loạn.”
Sau cùng, nam tử đổi sang giọng ân cần, nhắc nhở: “Sư đệ, ngươi còn trẻ, không hiểu rõ lòng người hiểm ác.
Có nhiều đỏ mặt kẻ ghen tỵ với Thái Linh học viện chúng ta chiếm giữ vùng không gian vực ngoại đó, cho nên loạn truyền tin đồn thất thiệt, ý đồ kích động quần chúng tu sĩ đối đầu, công kích học viện.
Ngươi là người của học viện, nên tỉnh táo, chỉ tin những gì chứng kiến tận mắt, không thể loạn nghe người ta nói bậy.”
Trần Nguyên lúc này biểu lộ may mắn: “Đa tạ sư huynh nhắc nhở, sư đệ thụ giáo.” Sau đó, hắn lại chuyển giọng tò mò: “Như vậy, các sư huynh, sư tỷ lại là làm gì tại chiến trường vực ngoại? Mà chiến trường vực ngoại lại là cái gì?”
Nam tử nghe Trần Nguyên hỏi, cười cười nói ra: “Sư đệ ngươi muốn biết chúng ta tại chiến trường vực ngoại làm cái gì?”
Trần Nguyên nghiêm túc gật đầu.
Nam tử trầm tư trong chốc lát, nói ra: “Được rồi.
Thông tin này cũng không tính là cái gì bí mật, chỉ là không có nhiều người tiếp xúc đến, mà người tiếp xúc đến cũng không ưa thích treo trên miệng nên sư đệ xa lạ lại không có gì là lạ.”
Dừng lại trong chốc lát, nam tử nói ra: “Muốn nói đến chúng ta làm cái gì tại chiến trường vực ngoại, trước phải nói ra cái gì mới thực sự là chiến trường vực ngoại.” Nói tới, nam tử nhìn Trần Nguyên, hỏi: “Sư đệ hẳn phải biết, thiên địa tại chỗ chúng ta đang sinh hoạt, tu luyện, bất quá chỉ là một tòa hạ vị diện, hay nói là tiểu thế giới đi?” Gặp Trần Nguyên gật đầu đáp lại, nam tử kia nói tiếp: “Đúng thế, trên vị diện của chúng ta còn có cao cấp hơn Trung vị diện hay Trung thế giới.
Phía trên Trung thế giới chính là Thượng thế giới; mà cao cấp nhất, đứng sừng sững tại đỉnh tiêm chính là Đại Thế giới hay Đại vị diện, nơi vô số các vị diện hội tụ, giao nhau, hòa hợp, tạo nên thiên địa pháp tắc đầy đủ nhất, tài nguyên sung túc nhất, tu sĩ cũng có thể tu luyện đến cảnh giới tối cao, siêu việt Thánh Vị.
Mà tập hợp của hết thảy những thế giới này, từ vô số Tiểu thế giới, Trung thế giới, Thượng thế giới, Đại thế giới, lại được xưng là ba ngàn thế giới.
Ba ngàn ở đây, không có nghĩa là hết thảy chỉ có ba ngàn thế giới, mà là ám chỉ con số này rất nhiều, rất rất nhiều, đếm không xuể thế giới.
Có đại năng ước tính, tại ba ngàn thế giới, số lượng Đại Thế giới cũng không ít hơn ba ngàn.
Sư đệ hiểu chứ?” Nam tử chăm chú nói ra.
Trần Nguyên đáp lại, gật gù.
Những điều nam tử nói, có một số là hắn từng biết đến, có một số lại chưa từng nghe qua.
Chung quy là thời gian hắn tiếp xúc tri thức không dài, đại đa số thì giời dành vào việc cảm ngộ, đối với việc phổ cập kiến thức sinh ra bỏ bê.
— QUẢNG CÁO —
Nam tử lúc này lại nói: “Bất quá, có rất nhiều vị đại năng, nghiên cứu cổ sử xa xưa lại cho ra một giả thuyết kinh người.” Nam tử nói đến đây, ánh mắt lộ ra sắc bén, biểu lộ thần bí, tựa như chuẩn bị dẫn người ta tiếp xúc đến thiên đại bí mật, liên quan đến căn nguyên của vạn vật vậy.
Mà Trần Nguyên, không có bất ngờ gì, chính là bị thu hút lấy.
“Giả thuyết gì? Mong sư huynh chỉ giáo cho.”
Nam tử nói ra: “Những vị đại năng kia cho rằng, xưa kia, ba ngàn thế giới vốn là cùng một thể, đồng căn đồng nguyên, là một siêu đẳng thế giới, phẩm cấp thậm chí còn vượt qua cả Đại Thế giới.
Tuy nhiên, vào khoảng thời kỳ không rõ ràng trong quá khứ, một trận kinh thiên đại chiến giữa những tồn tại siêu việt Thánh vị, thậm chí siêu việt cả cảnh giới tối cao trong truyền thuyết diễn ra.
Một trận chiến này đánh đến băng thiên địa liệt, đánh đến trời đất quay cuồng, âm dương điên đảo, nhật nguyệt ảm đạm.
Thế giới siêu đẳng cũng là trong một trận chiến kia bị đánh vỡ vụn, băng liệt thành vô số mảnh vỡ nhỏ.
Mà mỗi một mảnh vỡ ấy không hoàn toàn tan rã trong hư vô, mà quây quần lại, chuyển động theo những quỹ đạo riêng biệt, hình thành nên hệ thống ba ngàn thế giới ngày nay.”
Trần Nguyên nghe lời nam tử nói, kinh ngạc không thôi.
Cái này cũng quá kinh khủng đi.
Hắn còn không biết rõ, cái thế giới này lớn đến nhường nào.
Thế nhưng hắn chắc chắn, kích thước tuyệt đối là kinh khủng khó có thể tưởng tượng nổi.
Nói đến đơn giản, một cái Tô Châu, ngang dọc mỗi chiều rộng đến mấy chục triệu, gần trăm triệu dặm.
Nam Hoàng vực nhân tộc lãnh thổ có hai mươi cái châu.
Toàn bộ cương thổ Nam Hoàng vực, nhân tộc còn chưa chiếm đến một nửa.
Chỉ chừng đó thôi, đầy đủ cho thấy Nam Hoàng vực bao la, hùng vĩ đến nhường nào rồi.
Tại Trần Nguyên xem ra, một cái Nam Hoàng vực đầy đủ lấp đầy năm lần quỹ đạo chuyển động của Trái đất quanh mặt trời.
Đây là một con số không tưởng.
Thật sự là không tưởng, bởi vì khoảng cách giữa Trái Đất và mặt trời quả thực là khoảng cách thiên văn học, không phải những đơn vị đo đếm trên Trái Đất có thể hình dung chính xác sự hùng vĩ của nó.
Minh Nguyệt Giới lại có chín các vực như Nam Hoàng vực, giữa các vực xen lẫn vào là vô tận hải dương, bao la đến không thấy nổi tầm mắt.
Thô sơ ước lượng, Minh Nguyệt giới có dạng một cái đĩa phẳng gồm chín vực trôi nổi trên mặt nước bao la, Trần Nguyên cho rằng, cái đĩa này không hề nhỏ hơn kích thước hệ mặt trời.
Nếu như coi Trái Đất chỉ bé như đầu ngón tay, vậy thì, Minh Nguyệt giới chí ít cũng rộng đến bốn mươi dặm, thậm chí năm mươi dặm.
Tại ba ngàn thế giới, Minh Nguyệt giới bất quá thuộc về cấp bậc thấp nhất, Tiểu thế giới, mà thôi.
Nếu một cái Tiểu thế giới đã lớn như thế, vậy Trung thế giới, Thượng thế giới, cho đến Đại Thế giới lại rộng lớn đến nhường nào? Gộp lại hết thảy vô số thế giới, tạo thành cái Siêu Đẳng thế giới kia lại lớn đến nhường nào? Ngay cả Trần Nguyên, đã quen thuộc với các con số thiên văn học tại kiếp trước, cũng rất khó tưởng tượng đến sự hùng vĩ của giới này.
Bất quá, hắn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra: cái này thì liên quan gì đến sự tình vực ngoại chiến trường?
Mà nam tử gặp Trần Nguyên biểu lộ, liền cười nói: “Sư đệ chớ gấp gáp.
Ta sở dĩ nói đến sự tình ba ngàn thế giới, lại nói đến truyền thuyết xa xưa kia, ấy là vì giải thích sự kiện sau.”
“Lại là sự kiện gì?” Trần Nguyên tò mò.
“Mặc dù hiện tại không có nhiều tu sĩ đồng tình với giả thuyết rằng, thời kỳ viễn cổ, hệ thống ba ngàn thế giới vốn là một thể, một siêu đẳng thế giới hoàn chỉnh.
Thế nhưng, tại bọn hắn trong tiềm thức vẫn luôn coi sinh linh từ ba ngàn thế giới xuất thân là đồng căn, đồng nguyên.
Bởi vậy, bất cứ thế giới nào đến từ bên ngoài ba ngàn thế giới, chúng ta đều gọi là vực ngoại.
Mà sinh linh bên ngoài ba ngàn thế giới, đều được xưng là vực ngoại sinh linh.” Nam tử chậm rãi giải thích.
— QUẢNG CÁO —
Trần Nguyên nghe, trong đầu bừng tỉnh đại ngộ.
Nguyên lai, mặc dù không đồng tình quan điểm cho rằng, ba ngàn thế giới nguồn gốc là một cái thế giới lớn hơn bị đánh tan rã; thế nhưng, bậc tu sĩ đại năng, bởi vì hệ thống ba ngàn thế giới quan hệ mật thiết, cho nên luôn coi nhau là người một nhà; đối với thế giới bên ngoài, có tâm lý bài ngoại, cho nên tục xưng là vực ngoại cương vực cùng vực ngoại sinh linh.
“Khoan đã, ý sư huynh là, Thái Linh học viện có khả năng mở ra thông đạo hướng đi các thế giới khác?” Trần Nguyên không khỏi giật mình dò hỏi.
Trò chuyện cho đến tận bây giờ, hắn đại khái hiểu ra tình huống, cũng hiểu ra khái niệm vực ngoại cùng vực ngoại sinh linh mà thế giới này định nghĩa.
Trên cơ bản thì không khác nhiều với những gì hắn kiến thức từ các cuốn tiểu thuyết mạng.
Chênh lệch lớn nhất và cũng mang tính quyết định nhất chính là không có kịch bản vực ngoại sinh linh quy mô lớn xâm lấn, không có chiến tranh khốc liệt, lại cũng không có thảm họa diệt thế như những bộ tiểu thuyết kia vẫn lấy làm chất liệu nội dung cốt truyện.
“Cái này thì lại không hẳn đã đúng.” Nam tử lắc đầu nói ra.
“Có chỗ nào không đúng?”
Nam tử đáp: “Những thế lực khác có năng lực mở ra thông đạo ổn định hướng tới thế giới khác hay không sư huynh ta không biết được.
Thế nhưng Thái Linh học viện là không thể, chí ít là tại trong tầm hiểu biết của tầng lớp học sinh chúng ta là như thế.”
“Như thế nói đến, sư huynh, sư tỷ các ngươi lại như thế nào đi đến vực ngoại?” Trần Nguyên hỏi ra.
Đã mở không ra thông đạo, lại như thế nào đến?
“Là nhờ vào hiện tượng huyền diệu của thiên địa này.” Nam tử thành thật trả lời: “Ta cũng không rõ hiện tượng này xuất hiện từ bao giờ.
Có thể là vài nghìn năm đi, cũng có thể là vài vạn năm, cũng có thể là triệu năm, thậm chí là càng lâu hơn.
Thế nhưng là chúng ta biết rằng, mỗi một năm, đều sẽ có khoảng thời gian vài ngày, thế giới giới bích xuất hiện vài chỗ yếu ớt.
Chúng ta chính là thông qua những vị trí yếu ớt này, đả thông ra lối vào, dẫn đến các thế giới khác.
Qua vài ngày này, giới bích sẽ trở lại kiên cố thông thường, dù là Thất phẩm đỉnh phong Tôn giả đại tiền bối cũng không có khả năng phá hư.”
“Cho nên…” Trần Nguyên như có điều hiểu ra: “Lối đi đến thế giới khác chỉ có hiệu quả vài ngày mỗi năm.
Một khi đi qua bên kia mà bỏ lỡ thời gian trở về, các sư huynh, sư tỷ sẽ phải ở lại đó, chờ thời gian một năm sau mới có cơ hội quay trở lại?”
Trần Nguyên xem như đã rõ.
Sự kiện này giống với một bộ tiểu thuyết khoa học huyễn tưởng hắn đã từng đọc khi còn trên Trát Đất.
Mỗi khi Nguyệt thực xảy ra, một cánh cổng không gian, tại một nơi nào đó, sẽ nối liền Trái Đất tới tận một hành tinh xa xôi ở sâu thẳm trong vũ trụ.
Hai thế giới, hai sự tình khác biệt, thế nhưng nguyên lý có vẻ không khác biệt lắm.
Đồng thời, Trần Nguyên cũng hiểu rõ, vì sao hiện tượng vực ngoại tà ma đại quy mô xâm lấn lại không xảy ra.
Cái này còn không rõ sao? Nếu thật một phe cử đại lượng tu sĩ thông qua thông đạo, tiến đánh thế giới khác.
Trừ khi thực lực chênh lệch ở mức không tưởng tượng nổi.
Nếu không, chờ khi thông đạo khép lại, lực lượng viễn chinh cử đi xâm lấn liền xem như bị cô lập tại thế giới xa lạ.
Không có lực lượng hậu cần tiếp tế, không có tài nguyên tiếp ứng, không có căn cứ cố thủ, không có viện binh chi viện, lực lượng viễn chinh sẽ chẳng khác nào bèo không rễ, dễ dàng bị tu sĩ bản địa quét sạch trong thời gian ngắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...