Hồ Hãn Lâm không vì thế mà buông tay, tính toán lấy thành tựu đả động phong chủ.
Thế là hắn ở lại Bách Hương Cốc, vừa luyện đan vừa theo đuổi đối phương.
Kết quả, phong chủ được hắn trợ giúp nên tu vi càng ngày càng cao, khoảng cách hai bên càng ngày càng lớn, cuối cùng nàng ta trở thành một cao thủ cảnh giới Kim Đan.
Hắn vẫn không có từ bỏ, mòn mỏi chờ đợi vài chục năm, khi biết tiềm lực của mình đã hao hết, không thể đi lên tiên đồ được nữa thì mới triệt để tỉnh ngộ.
Hắn kiên quyết xuống núi, tính toán xây dựng gia nghiệp.
Hóa ra là một lão liếm cẩu ( Liếm cẩu: người la liếm đối tượng ái mộ đến trắng tay mà không được gì, thường mang ý nghĩa trào phúng.) Trong quá trình trò chuyện, Nam Bất Hưu cũng đã biết được tính cách của Hồ Hãn Lâm.
Không trách phong chủ coi thường lão.
Thật sự là một gia hỏa này quá không biết cách nói chuyện, từ đầu đến cuối đều bưng cái giá, bày ra dáng vẻ cao ngạo các ngươi đều có việc cầu ta.
Nói chuyện thì thẳng như ruột ngựa, cao cao tại thượng.
Đổi thành bất cứ ai thì cũng không chịu đựng nổi.
Không trách lão lăn lộn vài chục năm tại Tê Hà kiếm phái còn không lên tới được cấp Trúc Cơ, cũng không có chút thực quyền nào.
Thật sự là quá không biết cách nói chuyện.
Trong lòng Nam Bất Hưu khẽ nhúc nhích, dự định làm mai cho lão, hoặc có thể nói là liên hôn.
Quan hệ thông gia chính là một trong mối quan hệ thân tình vững chắc nhất.
Đừng nhìn Hồ Hãn Lâm hơn sáu mươi mà vẫn còn một thân một mình, cảm thấy đối phương rất thê thảm.
Đó chỉ là mặt ngoài mà thôi, đan sư cấp 1 mấy thập niên, tài sản tích góp tuyệt đối không ít.
Hơn nữa lão lại có bản lãnh luyện đan, kiếm tiền rất đơn giản.
Hiện tại, Hồ Hãn Lâm chỉ mới hơn sáu mươi tuổi, vẫn còn sống thêm được năm mươi năm nữa.
Hơn năm mươi năm, hoàn toàn có thể xây dựng một gia tộc không nhỏ.
Tuy rằng đối phương miệng xú, tính cách không tốt nhưng nhiều tiền, người thiện, đối với người tầng dưới chót mà nói thì đây chính là Kim Quy Tế, gả cho lão tuyệt đối không lỗ.
- Hồ đan sư, nếu ngươi chuẩn bị lập gia tộc, vậy có ý kiến hoặc yêu cầu gì về thê tử tương lai không? Nam Bất Hưu dò hỏi.
Nói đến cưới vợ, trên mặt Hồ Hãn Lâm tràn đầy phiền muộn, than thở: - Vài chục năm trước, không phải thiên kiêu thì ta không cưới.
Hiện tại sao, ai da, ta chỉ là một lão đầu tử, nào còn dám yêu cầu nhiều như vậy, người ta không chê ta thì tốt rồi.
Chỉ cần có thể sinh cho ta một đứa con trai và một đứa con gái là ta đã cảm thấy mỹ mãn vô cùng.
- Ta hiểu rồi.
Sau khi hỏi rõ nhu cầu của Hồ Hãn Lâm, trong lòng Nam Bất Hưu đã có chủ ý.
Trong gia tộc lệ thuộc Nam gia hắn có bảy, tám nữ thanh niên quá lứa.
Bởi vì gia tộc bị Viên gia bức bách, mỗi nhà đều có người tàn tật, cuộc sống nằm ở tầng dưới chót cho nên đến bây giờ vẫn không ai cưới gả.
Hiện tại, có Nam gia duy trì, Nam Bất Hưu cảm thấy bọn họ dư sức xứng đôi lão đầu tử này.
Ba người đi tới Trúc Tâm Lâu, sắp xếp Hồ Hãn Lâm vào phòng riêng, Nam Bất Hưu gọi Dương Dũng ra ngoài.
- Dũng thúc, thúc trở về hỏi xem những muội tử quá lứa kia có ai chịu gả cho Hồ Hãn Lâm không.
Nhất định phải nói rõ ràng tình huống của Hồ Hãn Lâm, không thể ép buộc các tỷ ấy, biết không? Biểu cảm trên mặt Dương Dũng khẽ nhúc nhích, hơn sáu mươi, không lớn, cũng chỉ lớn hơn hắn chừng năm, sáu tuổi mà thôi, chính trực tráng niên.
Dương Dũng lập tức vỗ ngực đảm bảo: - Bất Hưu, ngươi cảm thấy Quyên tỷ thế nào? - Được đấy, thúc mau gọi tỷ ấy đến đây đi, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.
Chúng ta còn phải xem thái độ của Hồ Hãn Lâm nữa.
Nam Bất Hưu thúc giục.
Dương Quyên, trong đầu hắn thoáng qua hình ảnh một giả tiểu tử (tomboy) không nói đạo lý.
Quyên tỷ, em gái ruột của Dương Dũng, nếu tính theo bối phận thì hắn phải gọi là Quyên di.
Trong ký ức của Nam Bất Hưu, Dương Quyên lớn hơn hắn bảy, tám tuổi.
Nàng ấy là một cô gái mạnh mẽ, tính cách ngang tàng và bướng bỉnh, khi còn bé thường xuyên chơi bời với nhóm con trai, Nam Bất Hưu bị nàng ấy đánh rất nhiều lần, cũng kể từ đó Quyên di được đổi thành Quyên tỷ.
Sau lại hai chân Dương Dũng bị chặt đứt cho nên nàng ấy vẫn luôn chăm sóc anh trai cho đến bây giờ, không có tính toán lập gia đình.
Hiện tại, nàng ấy chắc đã ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi rồi, là gái lỡ thì danh xứng với thực.
Hồ Hãn Lâm cũng là dáng vẻ một lão đầu tử.
Không biết hai bên có vừa mắt nhau hay không đây.
- Được rồi, thúc ở đây lo lắng suông cũng vô dụng, nếu lão ấy không thích thì hẹn lần khác, trong nhà vẫn còn nhiều nữ thanh niên lớn tuổi.
Nam Bất Hưu thầm nghĩ, nếu như có thể liên hôn với một vị đan sư cấp 1 thì đối với hắn, đối với Nam gia mà nói là chuyện có lợi rất lớn.
Đúng lúc này, Đồng Quan đạp ráng chiều bước tới.
Nam Bất Hưu chửi thầm một tiếng làm màu rồi tiến lên tiếp đón, hắn nói rõ chuyện của Dương Quyên, mong đến lúc đó Đồng Quan nói vài lời tốt.
Đồng Quan vỗ ngực đáp ứng.
Hai người vào phòng ngồi nhưng không có mở tiệc, ba người uống Quân Sơn Vân Trân rồi bắt đầu tán gẫu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...