Bọn hắn chưa từng nghe nói về công pháp có thể tu luyện tới Kim Đan đỉnh phong, Tê Hà kiếm phái cũng chưa chắc có được, thế mà gia chủ lại đưa cho bọn hắn.
Điều này khiến hai người lại có nhận thức sâu hơn về nội tình của Nam Bất Hưu, đối với Nam gia, không, hiện giờ là gia tộc của bọn họ càng có lòng tin hơn.
- Hạng Kế, ngươi tập hợp các lão huynh đệ tàn tật tới đây, một lúc nữa ta nhìn thân thể của bọn họ.
Nam Bất Hưu phân phó.
- Vâng! Hạng Kế vui rạo rực rời đi.
Nam Bất Hưu lại nhìn sang Liễu Như Uyên, nói: - Ngươi giao [công pháp Chân Võ Luyện Thể] cho lão tổ, nói cho hắn biết có thể coi nó là công pháp gia truyền của Lưu gia.
- Thật sao? Liễu Như Uyên mừng rỡ hỏi.
- Ừm.
Nam Bất Hưu thản nhiên gật đầu.
Công pháp, pháp thuật, võ học, bất luận một loại nào nếu mà không phải của bản thân thì không thể tùy tiện truyền thụ.
Giống công pháp mà Nam Bất Hưu học được ở Đại Đỉnh Tiên Tông như luyện khí pháp, trận pháp, chùy pháp, v.v… Hắn không thể dạy cho người khác, vì đây không phải là của hắn.
Hắn chỉ có thể dạy một số thứ được lưu truyền rộng rãi trong Đại Hoang.
Một khi liên quan đến thứ độc nhất chỉ có ở Đại Đỉnh Tiên Tông thì hắn không thể truyền thụ.
Tuy rằng sau khi ngươi truyền thụ thì không nhất định bị người của Đại Đỉnh Tiên Tông hỏi trách, nhưng người mà ngươi dạy không có đi qua Đại Đỉnh Tiên Tông lại sử dụng đồ vật của Đại Đỉnh Tiên Tông.
Không nói Đại Đỉnh Tiên Tông không thu nhận, ngay cả những tông môn, môn phái và thế lực khác cũng sẽ không thu người này.
Ngay cả người dạy cho hắn cũng không thể học được bất cứ thứ gì khác ở nơi khác.
Phải biết rằng, nếu như không có công pháp gia truyền do gia phả truyền xuống thì khi Nam Bất Hưu tiến tới Trúc Cơ, hắn sẽ phải thông qua việc lập được chiến công trên chiến trường Yêu Ma để đổi lấy công pháp, pháp thuật, luyện khí pháp cảnh giới Trúc Cơ của Đại Đỉnh Tiên Tông.
Nếu ngươi truyền dạy đồ vật của người khác mà không được sự đồng ý của đối phương, như vậy Tiên lộ của ngươi đã hoàn toàn bị chặt đứt, sẽ không có người dạy cho ngươi công pháp, pháp thuật, võ kỹ Trúc Cơ trở lên.
Đám người Hạng Kế, Liễu Như Uyên cũng vậy.
Tuy Nam Bất Hưu đã nói có thể tùy ý truyền dạy công pháp cho người khác, nhưng cũng phải thông qua sự đồng ý của hắn mới được, không thể truyền dạy một cách mù quáng.
Nhưng nếu chính miệng Nam Bất Hưu quyết định đây là gia truyền thì lại là chuyện khác, chỉ cần là người của Lưu gia thì đều có thể học được, ý nghĩa rất khác.
- Đa tạ gia chủ.
Liễu Như Uyên trịnh trọng hành đại lễ.
Hắn quá rõ một phần công pháp gia truyền có thể tu luyện tới Kim Đan đỉnh phong quan trọng tới mức nào.
Như vậy có nghĩa là trong tương lai, Lưu gia có thể cuồn cuộn không ngừng sản sinh ra cao thủ Kim Đan đỉnh phong.
- Ừ, cố gắng làm việc cho tốt.
- Vâng! Liễu Như Uyên kích động rời đi, hắn muốn nhanh chóng báo tin tức tốt này cho lão tổ.
...! Trung viện.
Hạng Kế đã mang tất cả huynh đệ tàn tật tới, có khoảng chừng hai mươi tới ba mươi người.
Phần lớn đều là gãy tay hay cụt tay, hiếm thấy phần chân có tàn khuyết, vì đa số người bị thương chân đều bị yêu thú ăn luôn.
Dương Dũng là ngoại lệ, hắn bị yêu thú cắn đứt hai chân nhưng vẫn còn sức đánh chết yêu thú.
Nam Bất Hưu tự mình đẩy Dương Dũng ra khỏi cửa, đi về phía Nhân Tâm Các.
- Gia chủ, ngài không cần phí tiền cho đám phế nhân chúng ta đâu.
Dương Dũng có chút kháng cự, thân thể uốn tới ẹo lui trên xe lăn, bị người qua đường nhìn thấy hắn còn xấu hổ giơ tay che mặt.
- Đúng vậy đó gia chủ, chúng ta đã tàn phế nhiều năm như vậy, cho dù phục hồi như cũ thì cũng không cách nào khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, chớ đừng nhắc tới việc tiến xa hơn một bước.
- Ngài thật sự không cần thiết phí tiền trên người chúng ta, dùng số tiền này để bồi dưỡng thêm nhiều tiểu bối mới tốt.
- Đúng thế, gia chủ, hay để chúng ta trở về đi.
Một đám người tàn phế đi trên đường chính bị người khác nhìn chằm chằm khiến bọn hắn rất mất tự nhiên.
Trong lòng ai nấy đều tràn đầy tự ti, biểu hiện cũng rất kháng cự, bọn hắn không muốn để người khác nhìn thấy bản thân chật vật như vậy.
- Các vị huynh đệ thúc bá, ta không có nhiều bản lãnh, chỉ có một điểm là kiếm tiền rất lợi hại.
Cho nên mọi người tuyệt đối đừng nói đến chuyện tiền bạc, tiền so sánh với các ngươi thì chẳng đáng giá chút nào.
Nam Bất Hưu cười nói.
- Chỉ là khôi phục thân thể mà thôi, đáng giá mấy đồng tiền chứ? Tất cả mọi người cứ yên tâm đi, ta sẽ không trừ tài nguyên bồi dưỡng bọn tiểu bối chỉ vì giúp các ngươi khôi phục thân thể đâu.
- Gia chủ...! Dương Dũng và người khác nghe vậy trong lòng cực kỳ cảm động, giọng nói của từng người như nghẹn lại.
Suốt quãng đường đi còn lại, không có người nào nhắc tới việc không chữa trị nữa.
- Bây giờ, bọn hắn nhìn các ngươi với ánh mắt khác thường, nhưng mà sau này bọn hắn sẽ phải nhìn các ngươi với ánh mắt ghen tị, ha ha! Nam Bất Hưu cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...