- Muốn báo thù thì còn rất nhiều biện pháp, cháu nhất định muốn lấy mạng bọn họ ra liều sao? Cháu nhẫn tâm nhìn đám huynh đệ này chết cùng cháu sao? Dương Dũng nắm chặt tay Nam Bất Hưu, lớn giọng tra hỏi, gần như gầm lên.
- Có thể – – Nam Bất Hưu nghiến chặt hàm, nếu những người này không gọi hắn một tiếng thiếu chủ, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện dư thừa.
Nhưng bây giờ… Họ đã làm rồi, sao hắn có thể mặc kệ? Mặc kệ thì còn là người sao? Nam Bất Hưu quay đầu nhìn những huynh đệ nhà mình, từng người từng người đều rất kiên định.
Cho dù là đi chịu chết, cũng là làm việc nghĩa không chùn bước, vĩnh viễn theo hắn.
Giống như hai mươi năm trước, theo lá cờ Nam gia dựng thẳng.
Huynh đệ khẳng khái như thế, đáng kính như thế, hắn thật sự muốn dẫn bọn họ đi chết sao? Hay cứ để bọn hắn sống tiếp?! Đây là một vấn đề.
Là thống khoái nhất thời, vẫn sống tiếp!!! - Sợ cái gì? Là người thì sớm muộn gì cũng phải chết, giết được mấy tên Viên cẩu, chết cũng đáng.
Hạng Kế lớn tiếng nói.
- Đúng vậy, ngược lại lão tử tàn phế, chỉ cần chém một kiếm là lời.
- Thiếu chủ, trái lại bọn ta sống đủ rồi, trước khi chết phải thống khoái một lần.
- Chèn ép chúng ta chục năm, cũng phải bắt Viên gia của gã trả giá thật đắt.
-...! Tất cả đều lòng đầy căm phẫn, lớn tiếng nói.
Nhìn những ánh mắt kiên định của mọi người xung quanh, lòng Nam Bất Hưu ngũ vị tạp trần.
Đây đúng là những huynh đệ tốt!!! ……..
- Câm miệng! Hồ Dũng gầm lên, quát tất cả mọi người.
Ông nhìn chằm chằm vào mắt Nam Bất Hưu, cầm những ngón tay đang siết thành nắm đấm của hắn, móc từng ngón từng ngón ra, gằn giọng nói: - Đó là chưởng so quyền lớn! - Thất phu dù mạnh hơn cũng vô dụng, không có thực lực lại dám tức giận càng thêm vô dụng! - Áp xuống cừu hận trong lòng, làm theo kế hoạch trả thù mới là tác phong của một gia chủ nên làm, chứ không phải dựa vào một ngụm máu khí, dẫn mọi người vào vực sâu! Cháu hiểu chưa!!? - Ta – – Ánh mắt Nam Bất Hưu phức tạp.
- Ẩn nhẫn tuy rằng uất ức, nhưng đó là một phần của trưởng thành.
Bất Hưu à, Nam gia chỉ còn lại mình cháu, người dưới trướng Nam gia cũng chỉ có từng này.
Việc cháu nên làm không phải dẫn bọn hắn vào vực sâu, mà là giúp bọn hắn sống sót! - Địch càng không muốn cho chúng ta thế nào, chúng ta càng phải thế ấy.
Càng không cho chúng ta sống tốt, chúng ta lại càng phải vượt qua.
Đợi đến lúc bọn chúng không nhịn được nữa, mới là khi chúng ta phản kích.
Hồ Dũng nắm chặt tay Nam Bất Hưu nặng nề nói.
Lúc này, Cố Đại Đông cũng vội vàng chạy tới, ôm lấy Nam Bất Hưu, lôi mạnh hắn vào trong.
- Nam huynh đệ, có Đại Đông ta ở đây, ta sẽ không để ngươi đi làm chuyện điên rồ.
Nếu ngươi muốn ra ngoài, thì phải đánh chết ta trước đã, không thì đừng hòng ra ngoài, thành thật ngồi ở đây tiếp tục uống rượu cho ta.
Thực khách bên trong cũng nhanh chóng đi ra, kéo Nam Bất Hưu và mọi người trở về, vừa đi vừa khuyên nhủ.
- Tất cả mọi người bớt giận.
Viên gia có thành chủ chống lưng và hai tu sĩ Trúc Cơ bảo vệ, không hợp cứng đối cứng, ngồi xuống thảo luận kỹ vẫn tốt hơn.
- Viên gia vô nhân đạo đã không phải ngày một ngày hai, chúng ta đều biết rõ chuyện đó.
Có câu ác giả ác báo, gia tộc bọn chúng sớm muộn cũng sẽ trả giá, chúng ta không cần thiết phải liều mạng với chúng.
- Đúng vậy Nam gia chủ.
Ngươi có những lão huynh đệ tốt như vậy, lẽ nào ngươi muốn mang bọn họ đi chịu chết sao? Nếu không thì hãy nghĩ tới tương lai nên làm gì để cải thiện cuộc sống của bọn họ.
- Lấy đại cục làm trọng, đại cục làm trọng.
-...! Được mọi người khuyên can một trận, uống thêm bát canh giải rượu, lửa giận của Nam Bất Hưu cuối cùng cũng hạ xuống, để lý trí hắn quay về thay thế cảm xúc.
Chuyện gia tộc, không chỉ ngươi giết ta, ta giết ngươi đơn giản như thế.
Kẻ giết người, sẽ liên tục giết người.
Nếu như giết tới giết lui có thể giải quyết vấn đề, thiên hạ sớm đã đại loạn.
Ba chục ngàn năm qua, Đại Hoang đã hình thành những quy tắc ngầm đặc biệt, nếu hắn phá vỡ nó, không nghi ngờ là đối địch với tất cả thế lực của Đại Hoang, đó chẳng khác nào là tự sát.
Giống như xã hội pháp trị cấm giết người, ngươi có thể giết sao? Luật pháp không cho phép, quy tắc nơi này cũng không cho phép.
Giết một trận bừa bãi thì dễ chịu đó, nhưng hậu quả thì sao? Muốn trốn? Nhà cũng không cần à? Tại sao người khác làm sai, ta lại phải chạy? Không thể như vậy.
Muốn diệt được Viên gia, thì phải biết được quy tắc, rồi dùng quy tắc ấy giết chết bọn chúng, hoặc buộc bọn chúng chủ động phạm sai lầm.
Viên gia không muốn ta đặt chân vào thành, thì ta cứ phất cờ gióng trống đi vào là được! Khiến cho ngươi tức giận, cho ngươi sốt ruột.
Từ kinh tế, sản nghiệp đến các lĩnh vực khác chèn ép ngươi đến không thể sống nổi! Đến lúc ngươi không nhịn được phản kích, thì đó chính là khi ngươi chết không chỗ chôn! Mà hiện tại Lực Vương cơ giáp là một cơ hội tuyệt vời.
Viên gia chắc chắn sẽ không để yên đứng nhìn Nam gia quật khởi lần nữa.
Một khi bọn chúng phát hiện Nam gia có dấu hiệu khởi dậy, khẳng định sẽ ra mặt chèn ép thậm chí là ám sát.
Nếu đã như vậy, hắn càng có lý do chính đáng để đuổi giết Viên gia!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...