- Không tồi.
Nếu thiếu chủ muốn sử dụng cơ thể tàn phế của ta, cứ việc mở miệng.
Có lên núi đao xuống biển lửa, Hồ Dũng ta cũng phụng bồi.
- Đông gia cũng không thành vấn đề.
-...! Nam Bất Hưu nhìn từng gương mặt quen thuộc, cảm thấy rất cảm động, liền nâng ly kính rượu.
Qua ba lần rượu, thức ăn đủ ngũ vị.
Tất cả đều đã ngà ngà say, bỗng dưng Hạng Kế đập bàn một cái, tức tối nói: - Tất cả là tại lão già Viên Kế chết giẫm đó, nếu không chúng ta sao có thể tới nông nỗi này! Hắn vừa xả cơn tức giận xong, đã bị Hồ Dũng mắng lại.
- Câm miệng, ngươi muốn hại chết thiếu chủ sao!? - Ta… Haiz! Hạng Kế ấm ức, mặt đầy phẫn uất.
- Dũng thúc đừng tức giận.
Kế ca, ngươi cứ nói thoải mái.
Viên gia chỉ có hai tên Trúc Cơ, ta không sợ.
Nam Bất Hưu nghiêm túc nói.
Hồ Dũng nghi ngờ nhìn hắn: - Bất Hưu, cháu mới tu luyện tới Luyện Khí tầng sáu.
Uy lực của Trúc Cơ cháu chưa tưởng tượng nổi đâu.
Không đợi Hồ Dũng nói xong, Nam Bất Hưu đã móc ra ba viên bi gỗ lắc lắc trước mặt ông nói: - Một viên là một Trúc Cơ, Dũng thúc, bây giờ thúc còn nghĩ ta không làm gì được mấy tên đó không? - Mau thu lại, đừng để lộ tài ra.
Hồ Dũng thấy Nam Bất Hưu có kế hoạch, cũng yên tâm hơn, oán hận nói: - Bọn ta vốn là những người dưới trướng Nam gia, là những người bảo vệ tài sản cho bọn hắn.
Thời đó sản nghiệp của gia tộc cháu rất phát triển.
- Nhờ đó mà chúng ta mới không cần phải liều sống liều chết với đám yêu thú trên núi Kê Sơn.
Toàn bộ tài sản nhà cháu đủ để tất cả bọn ta ổn định cuộc sống, phát triển mạnh hơn, cũng đủ để truyền lại cho cháu số lượng lớn linh thạch có thể tùy thời điều động.
- Chỉ còn chờ cháu trở về, lấy vợ sinh con nữa là xong.
Ai ngờ, cái tên cẩu Viên Kế kia, lại nổi tâm tư bất chính.
- Năm đó toàn bộ Trúc Cơ của Nam gia đều tử trận, vì để đối đầu với Trúc Cơ của gia tộc khác, bọn ta đã cùng nhau bàn bạc đầu tư cho Viên Kế một lượng lớn tài nguyên, để gã thăng cấp lên Trúc Cơ.
Thế nhưng sau khi tên Viên cẩu đó thăng cấp thành công đã trở mặt, gã bắt đầu lôi kéo một nhóm người, tiến hành bài thi đào thải.
Gã chỉ giữ lại những tu sĩ Luyện Khí tầng chín có khả năng thăng lên cảnh giới Trúc Cơ, còn những huynh đệ gã cho là hết hy vọng thì giết hết.
- Hễ ai có dị nghị là gã đuổi đi.
Gã trục xuất từng người ra khỏi thành, một năm cứ một hai nhà như thế, chậm rãi biến tài sản Nam gia thành của Viên gia.
Dần dần quyền lực của Viên gia ngày càng mạnh, bọn chúng chiếm đoạt hết tài sản của Nam gia, đồng thời chèn ép chúng ta, không cho chúng ta nơi để sống.
- Bọn chúng ép chúng ta không thể không lên núi Kê Sơn kiếm ăn.
Trước kia toàn bộ người Nam gia tổng cộng có hai đến ba ngàn người, trải qua hai mươi năm, chỉ còn dư lại bằng này là bọn ta thôi.
Giọng điệu của Hồ Dũng rất bình tĩnh, giống như đang kể chuyện của người khác, nhưng lại ẩn chứa sự chua xót vô tận trong suốt quãng thời gian qua.
Hai mươi năm chết hơn phân nửa người! - Cái gì!? Nam Bất Hưu khiếp sợ đứng dậy, không dám tin nhìn ông.
Hồ Dũng ngước đầu nhìn vào mắt hắn, chậm rãi gật đầu.
Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, quan sát tất cả mọi người đang ngồi, trong mắt mỗi người đều tràn đầy sự bi thiết, căm hận.
Đám lão già bọn hắn, tàn thì tàn, không đến chục người, còn thanh niên trai tráng thì chỉ có mười mấy người.
Hai, ba ngàn người mà giờ chỉ còn lại mấy chục người! Viên Kế đáng chết.
Viên gia nên diệt.
Chiếm đoạt tài sản thì thôi, Nam Bất Hưu không thèm để ý, không có những thứ đó, bọn hắn vẫn có thể sống tốt.
Nhưng Viên gia lại phạm phải điều tối kỵ.
Phạm phải điều tối kỵ của Nam Bất Hưu.
Tiền có thể cho ngươi, cùng lắm là kiếm lại, cũng chẳng có gì to tát.
Nhưng nếu như ngươi muốn giết ta, vậy thì ta chỉ có thể lấy mạng ngươi.
Huống chi, ngươi đã bức tử nhiều người Nam gia của ta như thế! Phải chết.
Đôi mắt Nam Bất Hưu nháy mắt đỏ lên, hai tay siết thành quyền, những viên bi gỗ bay vòng quanh hắn.
Giờ phút này, sát ý của hắn sôi sục, không thể kiềm chế nổi nữa.
Cái gì mà tính kế, mưu kế, hậu quả, toàn bộ đều bị Nam Bất Hưu vứt ra khỏi não.
Hắn chỉ muốn giết, lấy máu tươi để dập lửa hận trong lòng.
Nam Bất Hưu đá văng ghế, bước nhanh ra cửa.
Ầm ầm! Hạng Kế, Cố Du, Dương Thanh cũng đi theo, một lúc sau, những người còn lại cũng đứng lên, không nói một lời theo sau lưng Nam Bất Hưu.
Mặt tất cả đều đằng đằng sát khí.
Đại Đông muốn giữ thực khách lại, nhưng khi thấy bọn hắn như thế, thì bị doạ sợ không dám nói câu nào.
Đúng lúc đi đến lối vào, một cổ tay nhăn nheo vươn ra, bắt lấy tay Nam Bất Hưu.
Là Hồ Dũng.
- Cháu định đi đâu!? Hồ Dũng lớn tiếng chất vấn.
- Diệt môn Viên gia, cho những tộc nhân đã chết của chúng ta một câu trả lời.
Nam Bất Hưu gắt gao siết chặt nắm đấm, mắt đỏ ngầu nói.
- Cháu điên à! Ngươi giết được Trúc Cơ, vậy có hạ được Kim Đan không? Đây là thành Kê Sơn, luôn có vài vị cao thủ Kim Đan trấn thủ ở đây! Cháu dám động thủ giết người, không chỉ có ngươi chết, tất cả bọn ta cũng sẽ chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...