- Các vị, hôm nay Nam Bất Hưu muốn mời tiệc nhóm lão ca ca, vừa hay các vị cũng ngồi chung ở đây, trong lòng vui mừng không kể siết.
Có chút ngạo mạn, vênh váo quấy rầy cuộc vui của mọi người.
Mong mọi người đừng trách tội.
Tha thứ cho tiểu đệ này.
Ta xin bồi lễ với mọi người trước.
Vừa nói, Nam Bất Hưu vừa liên tục chắp tay nhận lỗi.
Có người kêu to: - Có người tính tiền, bọn ta mừng còn không kịp, sao phải trách tội chứ? Đại Đông ca cho ta thêm hai mươi cân thận heo! - Đúng thế, đúng thế, mừng còn không kịp.
Nam gia chủ đừng để trong lòng.
Cho ta hai mươi cân như thế nữa.
- Nam gia chủ rất có khí phách.
Chúng ta chúc mừng cho Nam gia.
Đông ca cho ta một con dê nướng nguyên con.
- Nam chủ, ta mời ngươi một chén.
Còn ta là một đầu heo một đầu heo nướng đút lò.
- Ha ha ha ha.
- Tiểu nhị, mau bưng đồ ăn lên.
Họ yêu cầu món gì thì cứ mang lên hết.
Nam Bất Hưu nói.
- Nam gia chủ thật là có khí phách.
- Kính ngươi một ly.
Nam Bất Hưu cũng cầm một ly rượu, hô to: - Kính mọi người! Sau đó uống một hơi cạn sạch, từng trận hoan hô vang lên.
Bầu không khí rất náo nhiệt.
Nam Bất Hưu ngồi ghế chủ toạ của bàn giữa đại sảnh vừa nói chuyện phiếm với Hạng Kế, vừa chờ mọi người đến.
Thời gian trôi qua, mọi người cũng dần dần tới.
- Thiếu chủ! - Dương Thanh bái kiến thiếu chủ! - Xin đứng lên, mời vào.
- Cố Du bái kiến thiếu chủ! - Mau đứng lên! -...! Mỗi khi có người tới, Nam Bất Hưu đều nhiệt tình chào đón.
Những người này đa phần là lực sĩ cấp Năm, đều là người có tính cách hào sảng, hiếu chiến.
Những người đến đầu tuy thực lực có cao có thấp, nhưng vẫn được coi là lành lặn, còn những người đến sau mới khiến đôi mắt Nam Bất Hưu ê ẩm.
Phần lớn bọn hắn đều có thân hình gầy gò, bị cụt hoặc mất tay, có người bị mất nửa bên mặt, chỉ còn một nửa là bình thường, trông rất hung dữ đáng sợ.
Có người thì bị mù một mắt, trên mặt có mấy vết sẹo đao chém dữ tợn, không khó để đoán ra người đó bị yêu thú tát cho một cái.
Còn có người không có cằm, chỉ có tí da thịt, cả người gầy guộc không khác gì một bộ xương khô… Sau khi thấy một người mái tóc hoa râm, mặc y phục Nam gia cũ kỹ, không còn hai chân, chỉ có thể dùng tay chống đất đi tới, Nam Bất Hưu cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi lệ, chạy nhanh ra nghênh đón.
Hắn nhận ra người đó.
- Dũng thúc! Hồ Dũng, từng là một thành viên trong đội săn yêu, là một phu tử dạy học cho các tiểu bối Nam gia.
Nam Bất Ngưu chính là một trong những người theo ông học kiến thức căn bản.
- Ha ha, Tiểu Bất Ngưu, quả nhiên là cháu.
Hồ Dũng cười ha ha, dang rộng hai tay, giống như lúc hắn còn bé… - Có thể còn sống nhìn thấy cháu, ta chết cũng cam lòng.
Nam Bất Hưu khuỵu gối quỳ xuống đất, ôm chặt Hồ Dũng, gào khóc, miệng không ngừng lặp lại: - Tại sao lại như thế, sao có thể như thế…? Nghe tiếng Nam Bất Hưu khóc lớn, Đại Đông Ngăn cũng dần trở nên yên ắng.
Tất cả đều hơi ngậm ngùi khi nhìn thấy cảnh này.
Nhà ai mà không có người bị thương.
Mọi người đều thấy tấm lòng không hề che giấu của Nam Hưu, có người ưu sầu, có người đồng cảm.
Bọn hắn thấp giọng dò hỏi chuyện Nam gia.
Quay về hai mươi năm trước, về sự tích anh hùng Nam gia, từ từ lan truyền.
Tất cả đều nhìn về phía Nam Bất Hưu, trong mắt tràn ngập sự khâm phục và kính nể.
Đặt lợi ích của mọi người lên trên bản thân, để có thể lưu danh là một anh hùng gia tộc, vậy là đủ.
- Ha ha, Dũng thúc của cháu còn chưa chết đâu, làm sao thế? Khóc lớn như vậy là muốn tiễn ta đi trước thời hạn đúng không? Hồ Dũng chờ Nam Bất Hưu khóc xong, cười lớn ra sức vỗ mạnh vào lưng hắn.
- Ta nào dám! Ta cũng không muốn bị thúc phạt bắt luyện thêm một trăm lần.
Nam Bất Hưu thu lại hình tượng tiểu cô nương, cố nhịn khóc nói.
- Ha ha, cái thằng nhóc nhà cháu… Nam Bất Hưu không để Hồ Dũng nói xong, mặc kệ ông phản đối, hắn ôm ông bế lên, để ông ngồi vào ghế chủ toạ.
Mà lúc này, người nên đến đã đến.
……..
- Các vị đang ngồi ở đây, có sư thúc sư bá của ta trước kia, có huynh trưởng đệ đệ, có những bằng hữu mới.
Các vị đồng ý nhận lời mời của Nam Bất Hưu ta, khiến ta vô cùng cảm động.
Đầu tiên ta sẽ uống hết ly này.
Dứt lời hắn ngửa cổ một cái, uống một hơi cạn sạch, rồi tự rót đầy thêm ly nữa.
- Thành Kê Sơn đã không còn Nam gia như hai mươi năm trước, nhưng các vị vẫn nhớ về danh tiếng gia tộc ta mà tụ họp lần nữa.
Nam Bất Hưu ta đại diện Nam gia, cảm tạ các vị vì đã ủng hộ.
Xin uống cạn chén này.
Hắn lại uống thêm một ly.
- Sau này, Nam gia sẽ đặt chân vào thành Kê Sơn, đến lúc đó mong các vị giúp đỡ.
Nam Bất Hưu ta kính các vị! Nói xong hắn mời rượu bốn phía, tất cả mọi người đang ngồi đều đứng lên.
- Chuyện lớn của thiếu chủ chính là chuyện của bọn ta, như đã nói, dù phải xông pha khói lửa, cũng quyết không chối từ.
Hạng Kế lớn tiếng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...