Câu Dẫn

—©—

Diệp Quân tỉnh lại vừa mở mắt ra liền nhìn thấy lồng ngực rộng lớn của Tịch Sâm, cậu nghĩ mình bị quản gia làm đến hôn mê tỉnh lại nằm trong ngực quản gia, vành tai cậu xấu hổ đến phiếm hồng.

Cậu nghĩ đến cảnh quan hệ tình dục điên cuồng tối qua, cậu bị Tịch Sâm ôm vào lòng lăn qua lăn lại không biết đã làm bao nhiêu lần, cả người đều bị bắn đầy tinh dịch tanh nùng, cuối cùng cậu thật sự không chịu nổi khóc lóc kêu gọi quản gia của mình, nhưng người bị thuốc khống chế làm sao còn có một tia lý trí chứ? Cho dù có, cũng bị người dưới thân nhu mị rên rỉ xông lên làm thất linh bát tán hết rồi.

Cuối cùng, Diệp Quân ngất đi trong khoái cảm cực hạn xuất tinh, mà quản gia của cậu, xoay tiểu thiếu gia còn ý thức của hắn lại,dùng tư thế này lại một lần nữa cắm vào thành ruột trơn nhẵn, đâm sâu thật mạnh cũng chỉ có thể kích thích tiểu thiếu gia hôn mê vô ý thức hừ hừ. Tịch Sâm cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã làm bao nhiêu lần, nhưng khi ý thức của hắn gần như tỉnh táo rút dương v*t trong hậu huyệt mềm nhũn ra, tinh dịch bắn vào ruột đua nhau chảy ra, trên ga giường hình thành một bãi dấu vết màu trắng sữa.

Tịch Sâm nhìn tiểu thiếu gia dưới thân bị mình giày vò thảm thiết, hận không thể tát mình một cái, hắn đau lòng hôn lên hai má ướt đẫm mồ hôi của Diệp Quân, cuối cùng bế người vào phòng tắm rửa sạch sẽ ôm về phòng mình ôm thiếu gia của mình nặng nề tiến vào mộng đẹp.


Diệp Quân nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cậu đã mơ ước quản gia nhiều năm, nội tâm ngọt ngào cơ hồ xủi bọt, ngây ngốc cười ra tiếng. Cậu giơ tay lên muốn sờ sờ đôi môi đẹp đẽ kia, muốn xác nhận mình không phải đang nằm mơ mà thật sự cùng quản gia của mình lên giường. Nhưng giơ tay lên Diệp Quân mới phát hiện cả người đau dữ dội, nhất là hậu huyệt bị sử dụng quá mức, đau thấu tim, đau đến nỗi cậu lại nhịn không được rơi nước mắt, nghẹn ngào, giống như chịu ấm ức cực lớn.

"Thiếu gia? Ngoan, đừng khóc, tất cả đều là do tôi không tốt." Tịch Sâm rốt cục tỉnh lại trong tiếng khóc của Diệp Quân, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đôi mắt thỏ đỏ bừng của tiểu thiếu gia, ủy khuất bĩu môi khóc lóc, hắn vô cùng đau lòng, chỉ có thể kề sát vào đôi má đang khóc ửng hồng, từng chút từng chút hôn khóe mắt không ngừng rơi lệ, bàn tay to như trấn an không ngừng vỗ tấm lưng trần trụi của Diệp Quân. Thiếu gia của hắn, hắn lại có thể làm cậu bị thương.

"Ô ô ô ~ em, phía dưới em đau quá a!! A, ô!" Bả vai Diệp Quân khóc rung lên, nhưng cảm nhận được trên mặt ấm áp liếm láp, cậu lại thoải mái nheo mắt lại, cả người giống như một con mèo con được vuốt lông, thích ý mà hạnh phúc. Lời nói bán thảm kia chỉ có thể chọc cho quản gia của cậu càng thêm đau lòng.

"Ngoan, ngoan, đừng khóc, không khóc không khóc, thực xin lỗi." Tịch Sâm áy náy nói lung tung, từng chút từng chút hôn người trước mặt, trong lòng đau lòng vô cùng, hận bản thân đã đem tiểu thiếu gia trân quý của hắn làm công cụ tiết dục, càng hận mình không làm nhẹ chút làm tổn thương thiếu gia của hắn. Bọn họ làm chuyện như vậy, sau này hắn còn đối mặt với thiếu gia của hắn như thế nào đây? Không biết, người bị hôn kia trong lòng vui vẻ nở hoa, hận không thể mỗi ngày bị quản gia yêu thích đối đãi như thế.

"Sau này không được phép làm nhiều như vậy." Diệp Quân bị hôn thoải mái, liền ríu rít bất an, cả người ở trong ngực Tịch Sâm lung tung vặn vẹo, cái hôn kia không dừng lại. Tối hôm qua hai người làm quá nhiều lần khẳng định là đều không cứng nổi nổi, nhưng Diệp Quân chính là vui mừng, đối với bảo bối yêu thích vừa mới có được không buông tay hôn môi, hận không thể tìm một cái túi giấu đi. Lại ngẫm lại cuộc sống phúc lợi sau này, vẫn không nên làm nhiều lần như vậy, không chỉ tổn thương thân thể, chính cậu cũng rất đau.


"Được, không có sau này." Trong lòng Tịch Sâm thở dài, cảm giác tiểu thiếu gia của mình sẽ không khóc nữa, lúc này mới buông người mềm nhũn trong ngực không ngừng làm loạn ra. Hắn rât đau lòng, tối hôm qua khoái cảm cực hạn kia xông lên khiến lý trí hắn sụp đổ, nhưng sau khi tỉnh lại hắn mới biết mình phạm phải bao nhiêu sai lầm, hắn ngủ với thiếu gia của hắn, vốn hắn muốn nâng đỡ thiếu gia an an ổn ổn cả đời trong lòng bàn tay, hắn làm sao có thể khốn nạn như vậy, hắn làm sao có thể....

"Tịch Sâm, ý anh là sao?" Nghe Tịch Sâm đáp lại, Diệp Quân lập tức tức giận trợn tròn hai mắt, ngữ khí cũng cao giọng, cái gì gọi là không có sau này, chẳng lẽ Tịch Sâm muốn làm xong liền không phụ trách nhiệm, sau này không ngủ với cậu nữa? Làm sao có thể, cậu hao hết tâm tư dụ dỗ người lên giường, hiện giờ rốt cục thông đồng, làm sao có thể không có sau này, cậu chính là vì sau này mới thông đồng với quản gia của mình lên giường.

"?" Tịch Sâm thấy thiếu gia hung dữ không hiểu tại sao, nhưng hắn biết thiếu gia tức giận thì phải dỗ dành, theo bản năng muốn đưa tay an ủi con mèo nhỏ đang tức giận trước mắt, bất đắc dĩ con mèo nhỏ nổi giận kia lại dùng móng vuốt vỗ tay hắn ra, trong lúc Tịch Sâm khiếp sợ, xốc chăn lên cưỡi trên thắt lưng hắn.

"Tịch Sâm, anh là gỗ à?" Diệp Quân tức giận, trực tiếp gọi tên đầy đủ của quản gia. Cậu cưỡi trên thắt lưng Tịch Sâm, nhìn người dưới thân từ trên cao nhìn xuống, thật muốn cạy cái đầu không thông suốt của Tịch Sâm ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc là giả vờ hay là cái gì? Mình đã hoàn toàn bày bài, vì sao quản gia của cậu lại làm như không thấy tình yêu của cậu.

"Đúng vậy." Tịch Sâm không biết mình nên trả lời như thế nào, do dự một lúc lâu chỉ có thể đưa ra một đáp án khẳng định.


"Vậy anh là thái giám sao?" Diệp Phích bị tức cười, quản gia của cậu cũng không phải chỉ là một khúc gỗ sao? Đối mặt với sự trêu chọc của mình không hề phát hiện, thậm chí sợ làm tổn thương cậu mà không ngừng khắc chế, cho dù dưới tình huống lý trí hoàn toàn mất đi cũng không đành lòng tổn thương cậu, nhưng đây không phải là điều Diệp Quân muốn, cậu muốn không phải là một quản gia tỉ mỉ, mà là người yêu của cậu.

"...... Không phải." Tịch Sâm có chút do dự nhìn chằm chằm người trên người mình, nghĩ đến chuyện tình dục điên cuồng tối hôm qua, hắn.... hẳn là không phải thái giám chứ?

"Vậy anh yêu em không?" Diệp Quân từng bước từng bước dẫn dắt, cả người nằm sấp trên lồng ngực Tịch Sâm, nâng mắt lên không chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú trước mặt, kiên nhẫn chờ quản gia trả lời.

"Yêu." Tịch Sâm cơ hồ buột miệng thốt ra, làm sao hắn có thể không yêu thiếu gia của mình chứ? Thiếu niên đáng yêu khả ái kia, tiểu thiếu gia tuấn mỹ ngây ngô, hắn làm sao có thể không yêu chứ? Hắn yêu nhiều năm như vậy, nhưng chính là bởi vì yêu, mới không đành lòng thương tổn, hắn là quản gia, làm sao xứng được đây? Hắn tình nguyện chỉ làm quản gia cả đời của tiểu thiếu gia, yên lặng bảo vệ cậu là tốt rồi.

"Muốn cùng em lên giường không?" Diệp Quân trong lòng vui vẻ nở rộ, khóe miệng không khống chế được tràn ra nụ cười hạnh phúc, cậu lại ném ra một vấn đề khác, ngón tay dịu dàng sờ ngực Tịch Sâm, cơ bắp kia thật rắn chắc nha, Diệp Quân không khỏi cảm thán, nghĩ đến bộ ngực mềm mại như con gái của mình, cậu ở trong lòng bĩu môi.


"Không..." Câu nói buột miệng thốt ra chính là cự tuyệt, nhưng trên thực tế hắn sao lại không muốn chứ? Đêm qua khoái cảm cực hạn hiện tại còn lưu lại trong đầu hắn, đánh sau vào đại não của hắn làm cho cả người hắn đều hưng phấn mơ màng, nhưng lời nói trái ý lại không chút nghĩ ngợi liền thốt ra, tựa hồ là trong tiềm thức chôn vùi trong nội tâm cảnh cáo đối với mình. Nhưng không đợi hắn nói xong, ngực đột nhiên kịch liệt một trận đau đớn, hắn cúi đầu liền thấy tiểu thiếu gia của hắn hung tợn véo cơ bắp ngực hắn.

"Rốt cuộc có muốn hay không?" Diệp Quân hạ tay không lưu tình, nhưng rốt cuộc là thiếu niên 16 tuổi mảnh khảnh, trên tay không có sức lực gì. cậu dùng sức bóp cơ bắp dưới người, thành công cảm nhận được quản gia của cậu chưa kịp nói ra miệng câu cự tuyệt, Diệp Quân lại hỏi một lần nữa, ánh mắt hung ác nhìn chăm chú vào quản gia, nhưng lực sát thương không lớn, tựa như một con mèo con đang giận. Diệp Quân tay không lấy ra, dường như Tịch Sâm cự tuyệt một lần cậu liền bóp một cái, dù sao quản gia của cậu cũng không dám phản kháng đẩy cậu ra.

"Muốn." Tịch Sâm bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể thở dài trong lòng, nói ra suy nghĩ ban đầu của mình, nói ra dường như cũng thoải mái hơn rất nhiều. Hắn nhìn thấy mèo con trên người mình vui vẻ cười ngây ngô, trong lòng Tịch Sâm cũng ngọt ngào, hắn nghĩ, thiếu gia của hắn, thì ra cũng yêu hắn, sau này bọn họ sẽ ở cả đời với nhau. Chỉ ngẫm lại từ này cả đời, Tịch Sâm đã hưng phấn run rẩy, hốc mắt cũng nổi lên một vòng nhiệt.

"Ừm. Em cũng yêu anh." Diệp Quân nằm sấp trên ngực Tịch Sâm, giống như tuyên bố chủ quyền, hôn lên đôi môi có chút run rẩy của quản gia của cậu.

Anh cũng yêu em. Tịch Sâm chủ động đáp lại nụ hôn của tiểu thiếu gia, khóe mắt không khống chế được rơi nước mắt hạnh phúc run rẩy.

[—Hoàn-]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận