Lần đó ở tửu quán uống rượu, ta được nàng giúp đỡ về tới khách điếm nhưng không biết sao, đã nhiều ngày, nàng đều cố ý lảng tránh ta, ta không biết chính mình đã làm gì đắc tội với nàng.
Vào một đêm, ta biết được nguyên nhân gì nàng tránh ta.
"Ta thích ngươi...thật sự rất thích ngươi, không biết vì cái gì như vậy..." Nghe nàng từ trong miệng nói ra những lời như vậy.
Ta còn nghĩ nàng đang nói với Đoàn Dự.
Ta từng ở bên Ngoại công Lý Thu Thủy biết được từ miệng Đoàn Chính Thuần biết được nàng ta và Đoàn Dự là hai người cùng một cha, cũng biết bọn họ còn mém chút nữa tiến tới hôn nhân.
Không biết vì cái gì ta nghe được nàng nói "Ta thích ngươi", ba chữ này làm lòng nàng rất khó chịu.
"Làm sao lại uống thành bộ dạng kia, về sau nên ít uống rượu lại." Ta lấy cái chăn đắp lên cho nàng, tiện tay lao nước mắt cho nàng, nét ưu sầu này thật không nên hiện lên trên gương mặt nàng.
"Ngữ Yên...Ngữ Yên..." Ta bỗng nhiên nghe thấy nàng gọi tên của ta, ta liền hướng tới gần nàng hỏi: "Mộc cô nương, ngươi đang nói gì vậy?"
"Ngữ Yên ta thích ngươi...Ngữ Yên, ta thích ngươi..." Có phải hay không lời là do rượu nói, ta hiện tại lòng liền rối loạn.
Một loại cảm giác chưa từng có xuất hiện trong lòng ta, cho dù là trước kia với biểu ca, ta cũng chưa từng có loại cảm giác này.
Trong giây lát, ta liền nhớ lại lời của Ngoại Tổ Thu Thủy từng nói "Nữ tử cùng nữ tử có thể yêu nhau".
Lúc này ta không thể bình tĩnh được, muốn thoát khỏi đây để ra bên ngoài hít thở không khí cho đầu óc được thanh tỉnh.
"Hôm nay, hết thảy đều là ảo giác." Mang theo suy nghĩ như vậy về tới phòng mình.
Sáng sớm hôm sau, ta phải đến thỉnh an mẹ và vài trưởng bối, tới phòng Ngoại tổ Thu Thủy, tìm quài cũng không thấy ngoại tổ đâu.
Vừa muốn xoay người rời đi, lại ở hành lang gặp Mộc Uyển Thanh.
"Mộc cô nương sớm, sao không ngủ thêm chút nữa, hôm nay cô đâu có việc để làm!" Ta cực lực mà tránh đi ánh mắt rực rỡ của nàng.
Ta không thể hại nàng.
"Vì sao lại trốn tránh ta?" Mộc Uyển Thanh tinh tường nhớ kỹ đêm qua nàng đã nói cái gì, nàng không phải là do say mà nói, tất cả đều xuất phát từ tâm, có lẽ rượu chỉ là động lực để nàng có thể nói ra.
"Ta...ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, ta phải đi!".
Vương Ngữ Yên hiện giờ chỉ muốn nàng quay đầu, nữ nhân yêu nhau sẽ chịu rất nhiều áp lực, chính mình không phải là Ngoại tổ Thu Thủy, các nàng không vướng bận gì, còn mình, mình còn có mẫu thân và ngoại công.
Trong giây lát, hông của ta liền có lực kéo, chính là nàng ôm lấy ta.
Ta có thể cảm nhận được nàng đang ở phía sau lưng khóc "Vì cái gì ngu như vậy?"
"Ta không biết...yêu chính là yêu, không vì cái gì cả..." Lời của nàng làm cho ta cực kì đau khổ, có lẽ ta nên hướng theo Ngoại Tổ, có gan hướng thế tục khiêu chiến.
Ta xoay người, đem nàng ôm vào trong lòng ngực, nhẹ giọng mà nói: "Tương lai...nếu có hối hận, ngươi có oán trách ta không?"
"Không, dứt khoát..." Câu nói của nàng làm cho lòng ta thêm kiên định, có thêm dũng khí để đối mặt với tình cảm ở trong lòng, hôm nay, nếu như không làm như vậy...tương lai hối hận chính là bản thân mình.
Vốn tưởng mọi việc sẽ khó khăn, không ngờ ngoại công lại hướng ta nói "Ngữ Yên, ngoại công chúc các ngươi hạnh phúc!" Câu nói của Vô Nhai Tử dịu dàng như có thêm động lực cỗ vũ, chẳng qua mẫu thân cùng phụ thân mới là ải khó qua, nhưng là ta tin tưởng một ngày nào đó bọn họ sẽ thành tâm thành ý chúc phúc ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...