Câu Dẫn Đội Trưởng Đội Bóng Rổ Lạnh Lùng FULL


Cả người Mạnh Tân Lương chìm vào góc tối tăm, không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Nhưng xung quanh lại tản ra một loại áp suất rất thấp, chỉ có môi đôi mắt đen như mực nhưng vẫn ẩn chút ánh sáng, không biết là đang tức giận hay là gì.

Mặt Nhan Ngọc đỏ bừng vì bị mọi người trêu chọc, cô ngượng ngùng cúi đầu.

Còn Phương Hạo Sâm lại cười đánh mấy người anh em của anh ta, nói thẳng mấy người đó đừng trêu chọc Nhan Ngọc, da mặt của cô rất mỏng, nghiễm nhiên đã coi Nhan Ngọc thành người của mình.

Trước khi hát Nhan Ngọc có uống hai chén rượu và mặc một cái áo khoác lúc này cuối cùng cũng phát huy tác dụng, cũng không biết do nóng hay xấu hổ, từng tầng mô hôi mỏng chảy xuống cái cổ trắng nõn của cô, gương mặt cũng đã nóng lên.

“Ngại quá a, em không thoải mái lắm, muốn đi đến WC một chút.”

Giọng nói của Nhan Ngọc mềm mại, yếu ớt.

Bàn tay nhỏ không xương nắm chặt lấy tay áo của Phương Hạo Sâm lắc lắc giống như làm nũng.

Sau đó bước loạng choạng đi ra ngoài, khi đi qua Mạnh Tân Lương đưa đến một làn gió thơm mát.

Mọi người chỉ nghĩ Nhan Ngọc bị trêu chọc đến xấu hổ, nhưng Phương Hạo Sâm bị Nhan Ngọc giật tay áo, trực giác của anh ta mách bảo Nhan Ngọc ám chỉ cái gì đó với anh ta, anh ta vừa chạy theo vừa nói.


“Hay là uống say rồi, để anh đi cùng với em xem thử a.”

“Ưm~~”

Mọi người sôi nổi lộ ra vẻ mặt trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra để Phương Hạo Sâm nắm chắc cơ hội.

Anh ta cười lớn đuổi theo Nhan Ngọc ra ngoài.

Mạnh Tân Lương đang ngồi ở chỗ mà mọi người không nhìn thấy, tay anh nắm chặt lại.

Ngoài miệng Nhan Ngọc nói không cần lo lắng, nhưng khi đi đến chỗ ngoặt cô lại trượt chân, mềm mại dựa vào trong ngực của Phương Hạo Sâm.

Đôi mắt nhìn thoáng qua tấm kính trên tường, quả nhiên nhìn thấy phía đằng sau vẫn còn một dáng người cao lớn.

Khoé môi của Nhan Ngọc cong lên.

Phương Hạo sâm vội vàng duỗi tay đỡ lấy Nhan Ngọc hơn nữa anh ta còn ôm cô vào ngực của mình.


Nhan Ngọc nắm lấy cánh tay của Phương Hạo Sâm, nếu nhìn từ phía sau thì rất giống như Phương Hạo Sâm đang ôm lấy Nhan Ngọc không buông.

Cô đi vệ sinh trong phòng vệ sinh ở một tầng khá là vắng vẻ.

Trước đó, Cố Tư Thành và cô đã thông đồng với nhau, anh ta sẽ giúp cô thu dọn hiện trường để trong phòng vệ sinh không còn một ai khác.

Phương Hạo Sâm đưa cô đến cửa, Nhan Ngọc đi không vững vào nhà vệ sinh.

Bên trong lập tức truyền ra giọng nói say khướt lẩm bẩm của cô.

“Có ai ở trong này không? Xin chào?! Tại sao không có một người nào hết a… Phòng vệ sinh này tại sao lại có hình dạng kỳ lạ như vậy.”

Nghe được giọng nói mơ mơ hồ hồ của Nhan Ngọc, bên trong lại không có một người nào khác, nếu cô mà té ngã thì phải làm sao bây giờ?

Trong lòng của Phương Hạo Sâm bối rối, trong nháy mắt anh ta do dự không biết mình có nên vọt vào WC nữ cứu giúp hay không, ánh mắt anh ta do dự đặt trên cánh cửa WC, bỗng nhiên anh ta thấy một cái biển!

Giây tiếp theo, anh ta ngay lập tức chạy vọt vào WC, bức tường sứ màu trắng ở bên dưới cửa là chỗ thoát nước tiểu.

Mẹ nó! Nhan Ngọc đi nhầm WC, đây là WC nam!

Phương Hạo Sâm mừng rỡ như điên, anh ta cho rằng ông trời đã cho mình cơ hội chiếm tiện nghi, nhưng anh ta không thể nghĩ đến việc Nhan Ngọc vì sợ người của mình nên mới không đi vào WC nữ, cô giả bộ hồ đồ đi vào WC nam, chuyện này xảy ra cũng hao tổn không ít tâm huyết.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận