Một bên Nhan Ngọc đáp lại sự nhiệt tình của Phương Hạo Sâm, dư quang khóe mắt vẫn âm thầm quan sát phản ứng của Mạnh Tân Lương, cô rất hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt Mạnh Tân Lương tối sầm rời đi.
Vài ngày sau, trận đấu giữa các trường đại học trong thị trấn diễn ra như đã hứa hẹn, mà đội của Mạnh Tân Lương trước đó không cần luyện tập vất vả cũng giành được vị trí thứ nhất.
Sau trận đấu, mọi người quyết định đi đến KTV để chúc mừng, một đám người trẻ tuổi chọn phòng bao lớn để gào thét ở bên trong.
Hôm nay cách ăn mặc của Nhan Ngọc cũng có tâm tư, cô dùng nịt ngực quấn chặt lấy cặp vú phồng lên của mình, mặc một chiếc áo sơ mi rất chỉn chu, thậm chí cô còn khoác cái áo khoác hơi dày so với mùa này lên người, cổ tay áo xắn lên lộ ra cổ tay gầy guộc.
Mái tóc dài xoã lên cái cổ trắng nõn, nhìn qua mảnh khảnh thẳng tắp như thân cây trúc.
Trong phòng đều là những thiếu niên nhiệt huyết sôi trào sau khi vừa thắng trận, Nhan Ngọc ngồi ở một đầu của cái bàn, cách Mạnh Tân Lương rất xa.
Nhưng ngồi ở góc này có thể làm cho Mạnh Tân Lương nhìn rất rõ cô.
Đúng lúc này lại là thời điểm mà Phương Hạo Sâm ân cần nhất, anh ta lợi dụng đang có nhiều người mà dính chặt lấy chỗ bên cạnh Nhan Ngọc, vòng cô vào một góc để nói chuyện.
Vốn dĩ Nhan Ngọc đã rất gầy, lúc này lại bị Phương Hạo Sâm che chắn.
Nhìn từ phía của Mạnh Tân Lương giống như Phương Hạo Sâm chặn Nhan Ngọc vào trong góc tường làm cái gì đó.
Bên này Nhan Ngọc thật sự rất mê người, nhưng Mạnh Tân Lương lại bị Trần Ngọc Văn và một số người bạn khác đang quây quanh nói chuyện phiếm, anh cơ bản không thể phân thân ra để xem Nhan Ngọc.
Nếu không, anh rất muốn mọi người biết anh muốn Nhan Ngọc nghĩ đến dương vật to lớn của anh.
Nếu Mạnh Tân Lương không nhìn cô, thì cô cũng phải tìm cách khiến anh nhìn đến cô.
Nhan Ngọc sớm đã sớm dự đoán rằng cơ hội sẽ giành cho những người có sự chuẩn bị.
Kiểu con gái như một bông hoa chỉ ngồi dựa vào vách tường chờ người đàn ông khác đến yêu mình, không phải không xinh đẹp, mà là quá mức tự luyến.
Nếu không, tại sao Nhan Ngọc có thể độc thân suốt hai mươi năm được.
“Nếu em nở rộ, gió sẽ xuất hiện.” Nếu không có những con bướm và ong mật cần cù đến thụ phận thì hầu hết các loại hoa đều sẽ không có kết quả.
Nhan Ngọc lỡ đãng liếc nhìn Trần Ngọc Văn một cái, sau đó cô cúi đầu gửi một tin nhắn.
Mạnh Tân Lương nhìn thấy di động của người đồng đội ngồi bên cạnh anh là Cố Tư Thành rung lên một cái, cậu ấy mở màn hình, anh liếc nhanh nhìn một cái, sau đó nhìn về phía của Trần Ngọc Văn, Trần Ngọc Văn quả nhiên đã bị mấy người chị em bên cạnh kéo đi thử màu son mới.
Nhân cơ hội này, Cố Tư Thành nhanh chóng mở Weibo cá nhân trên điện thoại lên, anh ta nghịch vài cái, sau đó dơ điện thoại lên trước mặt Mạnh Tân Lương, anh ta bám vào bên tai Mạnh Tân Lương nhỏ giọng cười hắc hắc.
“Anh Lương, cậu nhìn xem, tôi lại phát hiện một cô gái nhỏ khác yêu thầm anh, thậm chí còn mở Weibo ghi lại hành trình theo dõi cậu.”
“Cậu cũng thật có kỹ năng hóng chuyện bát quái, còn không bằng việc cậu làm thêm mấy bộ bài thi, về sau trước khi thi cũng không cần đến tìm tôi mượn vở ghi.”
Tầm mắt của Mạnh Tân Lương lạnh lùng rời đi, hiển nhiên, những lời trêu ghẹo của anh em về fan nữ của anh, mặc kệ là thân thiện vui đùa hay vui đùa ghen tị đi nữa, anh cũng đã nghe rất nhiều rồi.
“A, người hâm mộ này rất khác biệt, đặc biệt có ý thơ, cậu nhìn xem.” Cố Tư Thành đổi giọng đọc nội dung trên Weibo ra, “Hôm nay ngày mười bảy tháng ba, mấy ngày trước trong một cuộc phỏng vấn của một tờ báo trong trường, mxl* đã nói anh ấy thích sữa bò với dừa bào nhỏ, điều này thật là bất ngờ.
Một người cứng rắn như anh ấy lại thích những món tráng miệng đáng yêu nhỏ nhắn ngọt đến như vậy.
Vì thế tôi đã mua tài liệu ở trên mạng, hôm nay sớm tác nghiệp xong, để bắt đầu học làm món tráng miệng ngọt này.
Hy vọng sau này sẽ có cơ hội làm cho anh ấy ăn.
(Hình ảnh) (Hình ảnh)”
*mxl: Meng Xinliang - tên pinyin của Mạnh Tân Lương
Sau đó là mấy cách làm sữa bò với dừa bào nhỏ, thành phẩm trắng mềm còn có bạc hà điểm xuyến thêm, không khác lắm so với những chiếc bánh kem tinh xảo được đặt trong tủ kính như một sản phẩm bán chạy.
Mạnh Tân Lương bị Cố Tư Thành lôi kéo nhìn một cái, nhưng anh vẫn không có ý động gì như cũ.
Từ nhỏ, vào mỗi ngày lễ tình nhân các cô gái đã xếp hàng dài tặng socola tự làm cho anh.
Anh không kiên nhẫn muốn rời tầm mắt đi thì bỗng thấy phía dưới Weibo kia.
Hơi thở của anh căng thẳng, anh buột miệng thốt ra.
“Đó là cái gì vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...