Câu Dẫn Chồng Của Bạn Thân Cao H
Chỉ thấy thân thể hắn hơi cứng lại, ánh mắt cũng nhanh chóng thu hồi.Tâm Nhi không biết vì sao chồng mình không nói chuyện nên vội giảng hòa, "Sao anh ấy lại cảm thấy cậu dư thừa được chứ.
Rõ ràng là anh ấy làm phiền chị em chúng ta tụ tập mới đúng.""Cậu không biết anh ấy bám người như thế nào đâu.
Đi đâu cũng muốn theo hết."Tuy rằng ngoài miệng Tâm Nhi đang oán trách, nhưng trong lòng lại ngọt ngào giống như lau mật.Tôi bình tĩnh di chuyển chân sang hướng khác, để những đường cong của cơ thể được hiển thị hoàn hảo hơn trong kính chiếu hậu.Trong gương, ánh mắt kích động thu hồi của chồng bạn thân lại một lần nữa nhìn trở về."Chồng dính người còn không tốt à.
Chứng tỏ trong lòng anh ấy để ý cậu."“Tới rồi tới rồi.”“Đi thôi!”Đến nơi, Tâm Nhi vui vẻ kéo tôi và chồng cô ấy vào trong cửa hàng.Quả nhiên kín người hết chỗ.
Lúc chúng tôi tới chỉ còn lại có một phòng riêng trên lầu ba.Trong lòng tôi mừng thầm, ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi.Sau khi vào phòng riêng, Tâm Nhi ngồi bên cạnh chồng mình.
Tôi rất tự nhiên ngồi đối diện chồng cô ấy.Tâm Nhi không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại thuần thục gọi đồ ăn.
Cô ấy còn kiêu ngạo nói với tôi, "Trước khi đến mình cố ý chuẩn bị sẵn hết rồi.
Nếu không lựa chọn nhiều đồ ăn như vậy cũng sẽ rất phiền toái.""Vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo."Tôi mỉm cười, cởi giày rồi đặt chân ngọc lên bắp chân chồng cô bạn thân.Một tay chồng cô bạn bắt được chân ngọc không an phận của tôi.
Hắn nhíu chặt mày nhìn tôi.
Tôi chẳng những không trốn tránh, ngược lại còn nhướng mày.Dưới ánh mắt chăm chú của hắn tôi cũng đặt chân kia lên, nhẹ nhàng ma sát trên gậy thịt.Sắc mặt tôi không việc gì càn rỡ dạo chơi trên đùi chồng bạn, một đường đi tới gốc rễ khổng lồ mà tôi ngày nhớ đêm mong khiêu khích qua lại.
Thậm chí tôi có thể cảm nhận được nơi nào đó đang không ngừng cứng lên.Mặt khác tôi còn tri kỷ nhìn Tâm Nhi, "Không phải vừa rồi cậu đã nói muốn đi vệ sinh một chút sao?""Bằng không lát nửa đang ăn nửa chừng muốn đi lại mất hứng."Tâm Nhi bừng tỉnh, "Xem đầu óc của mình này.
Mình phải đi trước một chuyến mới được.""Có cần mình đi với cậu không?" Tôi hỏi tượng trưng một tiếng chứ cũng không muốn đi cùng cô ấy thật.Vất vả lắm mới có cơ hội ở chung một chỗ với chồng cô ấy.
Tôi mới không muốn buông tha như vậy đâu."Không cần đâu." Tâm Nhi không nghĩ nhiều ra khỏi phòng.Nháy mắt trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...