Sau khi xong việc đã là 9 giờ sáng rồi, Giang Phỉ hỏi Hàn Chiêu Chiêu phòng tắm nhà cô ở đâu sau đó bế cô lên giống như muốn tắm cùng cô.
Hàn Chiêu Chiêu đạp chân từ chối, cô không muốn cùng anh tắm đâu.
"Ầm ĩ cái gì?" Giọng Giang Phỉ như dỗ dành trẻ con hơi không còn cách nào.
"Anh bỏ tôi xuống." Hai tay Hàn Chiêu Chiêu nằm chặt đầu giường nhất định không đồng ý để Giang Phỉ bế.
"Chân em không mềm nhũn ra à?" Giang Phỉ nói.
"Dù sao cũng không cần anh bế, anh bỏ tôi xuống!" Hàn Chiêu Chiêu đạp không được tay của anh chỉ giữ tư thế nửa lơ lửng như vậy.
Ánh mắt Giang Phỉ trầm xuống, bắt đầu kiên quyết hơn dùng sức kéo bàn tay đang tóm chặt đầu giường của cô ra, trực tiếp bế người lên.
"Không!"
Hàn Chiêu Chiêu vùng vẫy một lúc, cơ thể không vững ngã từ trong lòng Giang Phỉ xuống, nhưng không ngã trên giường mà từ giường trượt xuống.
Chân đập xuống khiến vết thương cũ đau lại.
Trong mắt Giang Phỉ mạnh mẽ, cô bé này đúng là không nghe lời mà.
Lúc này, anh cúi người xuống quyết định mạnh mẽ hơn.
Tay còn chưa động tới thì người đã nức nở.
Trái tim Giang Phỉ đột nhiên mềm xuống.
"Được rồi được rồi, anh không bế nữa được chưa?"
Không ngờ tới anh sẽ có một ngày như thế này, cảm xúc bị một cô gái nắm trong tay, cô vừa khóc tim gan của anh sắp vỡ tan rồi.
Tay của Hàn Chiêu Chiêu xoa mắt cá chân của mình, vành mắt đỏ lên, nghe những lời này của thiếu niên thì chốc lát tất cả tủi thân trong lòng đều hiện rõ.
Trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, cô ngẩng đầu nhìn thiếu niên, sắp khóc đến nơi.
"Đau." Cô nói.
Âm cuối kéo dài, ngữ điệu nâng lên giống như làm nũng.
Cứ phải là biểu cảm này.
Khiến Giang Phỉ cũng sắp khóc rồi.
Mẹ nó, đời này đúng là thua em rồi.
"Đau ở chỗ nào?"
Âm thanh của anh cũng nhẹ nhàng, dịu dàng giống như sợ dọa tới mèo con, âm thanh đè thấp mà thái độ cũng đè xuống theo.
Mẹ nó, anh đồng ý móc cả tim gan ra cho cô.
"Chân đau."
Trong tiếng của thiếu nữ lẫn với âm mũi, một giọt nước mắt rơi xuống.
Giang Phỉ sững sờ nhìn chằm chằm giọt nước mắt kia, đột nhiên hơi khô miệng khô lưỡi.
"Chân đau." Thiếu nữ nói lại lần nữa, ý khóc càng rõ ràng, đột nhiên nước mắt không kìm nổi nữa.
Giang Phỉ luống cuống, vội vã ngồi xổm xuống ôm lấy thiếu nữ, âm thanh dỗ cô như dỗ dành trẻ con: "Đừng khóc nữa, anh xoa cho em có được không, anh chữa cho em, anh móc tim gan ra cho em, em đừng khóc nữa mà."
Hàn Chiêu Chiêu càng khóc dữ hơn.
Giang Phỉ luống cuống tay chân không ngừng vuốt lưng cô, trong lòng cũng khó chịu rối tinh rối mù.
"Anh lưu manh!"
"Đúng, anh lưu manh."
"Anh luôn bắt nạt tôi."
"Đúng, anh luôn bắt nạt em, anh khốn nạn."
"Tôi nói không muốn anh bế mà anh vẫn bế!"
"Xin lỗi là lỗi của anh, lần sau anh nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời em nói."
"Anh lừa người!"
"Anh không lừa em."
Hàn Chiêu Chiêu đặt cằm trên vai của thiếu niên, nước mắt thấm ướt cả một vùng lớn, cô yếu ớt úp vào trong lòng của thiếu niên khóc thút thít.
"Vậy sau này anh không được chạm vào tôi nữa." Cô nói.
Tay Giang Phỉ đang vỗ lưng cho cô sững sờ, không nói lời nào.
Ôm cô đặt lên giường, khó chịu nhìn chân của cô.
Sưng vù một cục.
Xem ra không giống như bị vừa nãy làm, vị trí này có lẽ là vị trí trẹo chân ở tiết thể dục lần trước, anh cho rằng không nghiêm trọng như thế, vẫn kéo cô làm tình, hoàn toàn quên vết thương trên chân của cô.
Là anh không tốt.
Tay anh nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân của cô: "Có đau không?"
Nhưng Hàn Chiêu Chiêu vẫn chú ý tới vấn đề vừa rồi, nhìn thấy anh đột nhiên yên lặng, trái tim cũng trùng xuống.
Cô không mở bàn chân, né tránh tay của anh.
"Vậy sau này anh không được chạm vào tôi.
Sao anh không trả lời nữa?"
Vẻ mặt Giang Phỉ không cảm xúc, một tay giữ chặt chân của cô không cho cô cử động, một tay cẩn thận chạm vào mắt cá chân của cô.
"Có đau không?"
Không chỉ anh cố chấp mà Hàn Chiêu Chiêu cũng vậy.
"Anh trả lời tôi đi."
Giang Phỉ ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của cô, ánh mắt dứt khoát, giọng nói cương quyết: "Không làm được."
Hàn Chiêu Chiêu giương cao đầu trừng mắt với anh.
Giang Phỉ cúi đầu tiếp tục xem xét tình trạng vết thương của cô, miệng tiếp tục nói: "Em muốn cái gì anh cũng đều cho em, là vì dưới tình huống tiên quyết anh và em đôi bên yêu nhau.
Em biết không, cái gọi là đôi bên yêu nhau chính là em yêu anh cũng giống như anh yêu em đấy." Cho nên em cũng sẽ thừa nhận tình yêu của anh, thích anh làm em cũng giống như anh thích làm em vậy.
Anh tiếp tục nói: "Nếu như không có, anh chỉ có thể dùng sức thôi.
Đến lúc đó có lẽ không còn dịu dàng nữa, em có thể hơi chịu đau một chút đấy."
"Đúng là anh lừa tôi!" Hàn Chiêu Chiêu giãy giụa bất động, căm tức nhìn.
"Anh không lừa em."
Thiếu niên nhìn vào mắt của cô, ánh mắt chân thành, lời nói mạnh mẽ giống như hứa hẹn.
"Anh không lừa em, chỉ cần em cũng yêu anh."
Yêu sao? Khí thế của Hàn Chiêu Chiêu giảm xuống, đầu cúi thấp xuống.
Anh thật sự vẫn nói ra được, sao đã nói tới yêu rồi? Người như anh sao có thể yêu cô được?
Không có khả năng.
Giang Phỉ vân vê tóc của cô, ấm áp hỏi: "Hòm thuốc ở đâu? Anh bôi thuốc cho em."
Hàn Chiêu Chiêu chỉ vào chỗ nào đó trong phòng, chính giữa có một lọ thuốc nhỏ.
Giang Phỉ hai ba bước đi tới lấy được lọ thuốc, động tác nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.
Ngón tay cũng chậm rãi, sức lực vừa phải xoa vào miệng vết thương cho cô.
Cả quá trình yên lặng không một tiếng động.
Hàn Chiêu Chiêu cúi đầu không nhìn anh, cũng không nói chuyện.
Giang Phỉ chuyên tâm bôi thuốc cho cô, ánh mắt xuyên qua vết thương của cô giống như nhìn thấy cái gì.
Thấy được một bản thân khác.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, cảm giác thích một người như vậy, tất yếu như vậy, không buông được như thế.
Muốn có được.
Đúng lúc bôi thuốc xong thì chuông cửa vang lên.
Hàn Chiêu Chiêu đột nhiên ngẩng đầu có hơi không biết phải làm sao.
Giang Phỉ ấn cô lại không cho cô di chuyển nói: "Anh đi."
"Không được." Hàn Chiêu Chiêu giữ chặt tay của thiếu niên không cho anh đi.
"Không được." Cô lắc đầu, ánh mắt như cầu xin: "Anh đỡ tôi dậy, tôi đi mở cửa.
Anh ở trong phòng đừng có ra ngoài, cũng không được lên tiếng, được không?"
Giang Phỉ im lặng hai giây hiểu được ý của cô.
Anh là kẻ đột nhập ban đêm, hơn nữa còn là con trai, mới sáng ra đã xuất hiện trong nhà đúng là rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Anh hiểu gật đầu nhìn cô chậm rãi di chuyển ra cửa, trong lòng cũng rất không chấp nhận lắm.
Một ngày nào đó, anh sẽ hoàn toàn giữ lấy cô, công khai cho thế giới rằng cô là của anh.
Cô đi tới cửa, quay đầu nhìn anh với ánh mắt thúc giục.
Anh không tình nguyện đóng cửa lại.
Hàn Chiêu Chiêu thở phào một hơi, trước khi mở cửa lại hít một hơi thật sâu sửa sang lại cảm xúc.
"Ai vậy?"
Cửa mở ra, Triệu Vân Khải đứng ở bên ngoài.
"Sao lâu thế?" Triệu Vân Khải nói.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô thì hơi sững sờ, đầu tóc cô gái lộn xộn, nhìn thấy rõ là còn chưa chải tóc.
"Vừa dậy à?" Cậu hỏi.
Hàn Chiêu Chiêu gật đầu: "Ừm."
"Mèo lười." Triệu Vân Khải cười mắng một câu.
Mặt Hàn Chiêu Chiêu lại cứng ngắc không cười mà hỏi: "Cậu tìm mình có việc gì thế?"
Triệu Vân Khải giơ cái túi trong tay ra: "Mẹ mình làm, nói là đưa cho cậu nếm thử.
Không mời mình vào à?"
"Thôi nhé, trong nhà hơi lộn xộn với lại đợi chút nữa mình còn rửa mặt chải đầu nữa, không tiện lắm." Hàn Chiêu Chiêu nói.
"Cũng đúng." Triệu Vân Khải đưa túi cho cô: "Vậy mình về trước."
"Ừ."
"Đúng rồi." Triệu Vân Khải nhớ ra một chuyện xoay người trong lòng tràn đầy lo lắng nhìn chân của cô, "Lọ thuốc mình đưa cho cậu nhớ phải bôi đấy nhé."
"Ừ." Hàn Chiêu Chiêu đáp lại.
Triệu Vân Khải rời đi.
Hàn Chiêu Chiêu đóng cửa lại.
Đồng thời trong phòng ngủ của cô vang lên âm thanh đồ vật bị đập.
Cô đột nhiên nhớ tới cái lọ thuốc kia.
Nếu cô đoán không sai thì có lẽ lọ thuốc Triệu Vân Khải cho cô, lọ thuốc mà anh mới vừa dùng để bôi lên vết thương ở chân của cô đã bị đập nát rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...