Đây là mạch suy nghĩ của Diệp Phong khi bị Tô Uyển Như "chửi" một hồi nhé =))))
--------
Nghe cô nói như vậy, anh cũng tự thấy bản thân mình thật kì lạ.
Sau lần cãi tay đôi với cô bạn mới, anh có cảm giác như hai người đã quen nhau từ lâu. Vì thế, càng ngày anh càng muốn gần gũi với cô, muốn quan tâm đến cô. Cảm giác này là sao? Nhưng chưa ra tay, cô đã tự đến làm quen với anh. Hạnh phúc trào dâng ~ Nói thật, rất nhiều lần anh tự kiềm chế để không thể hiện khuôn mặt thỏa mãn trước mặt Uyển Như.
Nhưng...anh còn có cô nàng thanh mai trúc mã - Trương Mẫn. Thực ra, đó là bố anh bảo, chứ anh đã sớm quên mất tên cũng như khuôn mặt của cô ấy. Mỗi lần đi chơi với Trương Mẫn, anh đều thấy thật phiền phức!
Hôm đó là sinh nhật Trương Mẫn, anh thực không quan tâm, vẫn muốn đến trường trêu chọc cô gái kia hơn nhưng bố anh lại bắt phải nghỉ học để đưa Mẫn Mẫn đi chơi. Xì! Có người cha nào nói việc học KHÔNG QUAN TRỌNG bằng đi chơi không?!! Lấy chiếc điện thoại, người anh nghĩ đến đầu tiên là Tô Uyển Như, anh liền nhắn tin cho cô, nhưng có cảm giác cô trả lời rất lạnh nhạt. Giận gì anh sao? Cảm giác lo lắng trỗi dậy. Anh nhắn thêm "Nhà có việc." Đúng! Bạn không nhìn nhầm đâu, chỉ vỏn vẹn ba từ ấy thôi... để giải thích. (Có đứa nào giải thích lại sai sự thật không con~)
Đến chiều, anh nhận được cuộc gọi từ Như, không như mọi ngày, anh chắc chắn sẽ vui, lần này, anh lo sợ! Nghe cô hỏi mình đang ở đâu, anh lưỡng lự một chút nhưng vẫn trả lời ở nhà.
Tắt máy, anh thở dài nhìn cô gái bên cạnh. Chẳng hiểu đang cảm giác gì nữa. Nửa vui vì Uyển Như chịu quan tâm, nửa tức cười vì lại không thể nói thật với cô ấy. Nửa muốn về nhà để thoát khỏi Trương Mẫn, nửa muốn làm tròn tránh nhiệm con trai ngoan, bạn thân tốt.
Biết được tin từ hai người bạn thân của Uyển Như rằng từ lúc ở trường, cô đã sốt cao, rồi lại còn dầm mưa về nhà. Anh thực lo lắng, cuống cuồng hết gọi điện lại nhắn tin cho cô, cuối cùng cô lại tắt máy. Trong thời điểm này, đáng lẽ anh phải thật bình tĩnh nhưng có thể làm được điều ấy thật khó! Chợt nhớ ra, Tô Uyển Như cũng có lập tài khoản Facebook, anh nhanh chóng gửi cho cô tin nhắn. Và nhận được một câu trả lời kèm icon mặt cười. Mà câu nói kia cũng không vui vẻ gì. Lúc ấy, anh đã nghĩ "Hay cậu ấy biết mình nói dối?"
Và quả nhiên là vậy! Bây giờ anh tin chắc chắn Tô Uyển Như biết anh nói dối rồi! Anh muốn giải thích lắm nhưng không thể...
Vào thời điểm này, anh đã nhận ra một điều: Anh có tình cảm với Tô Uyển Như. Luôn có cảm giác muốn che chở cho cô, muốn bảo vệ cô, muốn thấy cô cười... Chắc chắn 100% rồi... Nhiều khi anh thấy Như Như giống người bạn thời thơ ấu của anh hơn, vì trái tim anh nói với anh như vậy.(Thằng điên =))) ) Nhất quyết anh sẽ điều tra vụ này! Và anh sẽ sớm lấy lại được kí ức năm xưa mà thôi! Muahahaha~
"Hôm nay, chính là ngày lành tháng tốt baby ạ ~ Anh sẽ tìm ra sự thật để giải mã nghi vấn của bản thân ~ Kể cả lục tung cái nhà ~ Hahaha ~" - Đây chính là màn tự kỉ của Phong cưa cưa với...con gấu bông...
Trước tiên, anh quyết định tiến về phòng của bố mẹ, anh tìm mọi ngóc ngách xem liệu có tấm ảnh nào chụp anh với cô bạn đó không. Và kết quả, chẳng thấy gì ngoài mấy quyển sách, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên nhất đó là tên của cuốn sách "Cách để sinh được con trai"!!!! Mẹ ơi!!!! Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu anh "Cần lấy sách sinh ra và giảng lại cho bố mẹ hiểu hơn..." Mà nhỡ ăn đòn? Nhà anh được cái sĩ diện cao vút luôn ~
Sau đó, anh tiến về căn phòng của mình. Anh có niềm tin mãnh liệt về nơi này!
.1h sau.
Trước mặt bạn, không ai khác, người có khuôn mặt trắng trẻo nhưng đầy mồ hôi.....cả chiếc áo anh đang mặc cũng ướt sũng...
Có lẽ cách này không khả quan... Anh nằm lên giường với ý định sẽ nghỉ ngơi một chút rồi xuống nhà kho xem sao.
" - Này! Cậu bị làm sao đấy? - Giọng nói trong trẻo của một bé gái vang lên.
Trước mắt anh là hai đứa nhóc đang cùng chơi xích đu. Vẻ mặt của cậu nhóc hình như đang tức điều gì đó, im lặng ngồi khoanh tay, mặc cho cô nhóc bên cạnh cứ mè nheo mãi.
Anh nheo mắt để nhìn rõ hơn dung mạo của cậu bé kia. Ôi thần linh ơi! Là anh đó! Nghe mẹ kể ngày xưa anh đẹp trai rồi đáng yêu lắm mà, sao giờ nhìn mặt lại "khó ở" thế kia? Chuyển tầm mắt sang bên cạnh, cô bé này chỉ khiến anh nhớ tới Tô Uyển Như mà thôi... Nhìn cách cô bé giận dỗi kìa... Thật giống!
- Tớ thề! Hôm nay Tô Uyển Như tớ không đập cậu một trận! Tớ không còn là Tô Uyển Như nữa!
Khi đang chuẩn bị rời đi, anh bỗng giật mình, anh vừa nghe từ chính miệng cô nhóc nói cô là Tô Uyển Như sao? "
- Phong con! Phong!
- Dạ? - Tôi tỉnh dậy. Hóa ra đó chỉ là giấc mơ...
- Con rửa tay rồi ăn cơm thôi.
- Vâng ạ.
Ngồi xuống bàn, anh cảm thấy đây chính là lúc để hỏi về chuyện kia.
- Bố, mẹ, con muốn hỏi một chuyện. Được không ạ?
- Được chứ.
Hít thở thật sâu.
- Trương Mẫn không phải là thanh mai trúc mã của con như lời bố nói đúng không ạ?
- Sao..sao con lại hỏi vậy? - Vẻ mặt của mẹ anh biến sắc nhưng bà rất nhanh giữ được bình tĩnh.
- Bố mẹ trả lời đi.
- Đúng. Con bé Tô Uyển Như mới là bạn từ nhỏ của con. Nhưng con bé đã...
- Con chỉ cần biết vậy thôi ạ. Nhà mình dùng bữa thôi ạ. - Anh thực sự không muốn nghe nữa, kể cả Uyển Như có từng suýt giết chết anh cũng chả sao. ( Đoán giỏi đấy con trai )
Cả ngày hôm đó, trên môi chàng trai kia cả ngày đều giữ một nụ cười. Đó là nụ cười mãn nguyện.
-----
Thấy sao mấy nàng ? :33
Truyện mới của tớ nè :* :* :*
"Để Tôi Chủ Động" ----> w.tt/1QiGk12
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...