Liz không cần gõ cửa mà mở cửa đi thẳng về phía bàn làm việc của March.
March vừa ngước đầu đã bị cô đấm thẳng một phát vào mặt.
March ngã dưới đất loạng choạng bò dậy, hắn liếm khóe môi rỉ máu, sau đó than một tiếng:
"Sao đấy, vừa về đã xông vào phòng của tôi, lại còn động thủ.
Cách thể hiện tình cảm của cô lạ quá Liz."
"Ai cho phép mày tự ý động vào kho súng ở Thủy Á?" giọng nói trầm khàn biểu hiện cô đang phẫn nộ đến cực điểm.
Liz mất sạch kiên nhẫn, ngay cả lễ nghĩa xưng hô cũng đã ném vào thùng rác, giống như một quả bom nguyên tử bất kì lúc nào cũng có thể nổ tan tành.
March hở một tiếng trông vẻ ngạc nhiên lắm, hắn chống tay lên cằm, vẻ mặt nhởn nhơ cực kì thiếu đánh.
"Cô phát hiện ra rồi à!? Aizz, tôi còn cô sẽ biết muộn hơn cơ."
"Muộn hơn?" Đôi mắt Liz nheo lại đầy nguy hiểm "Mày có biết đã gây ra chuyện lớn gì không?"
"Hừ, cũng chỉ là một kho súng, cô làm gì tức giận như vậy?" March trước sau như cũ, không hề sợ hãi trước khí thế của Liz.
"Mày chắc biết chi nhánh ở Tây Nam Á đang cần bổ sung gấp, tại sao còn dám đụng tới?"
Tây Nam Á đang là một trong những khu vực tổ chức đang mở rộng địa bàn.
Vì khoảng cách địa lí nên cuộc tranh đấu ngầm với các băng đảng Tây Nam Á đang thiếu hụt vũ khí vô cùng nghiêm trọng.
Kho súng Thủy Á vốn sẵn sàng được đưa tới Tây Nam Á để bổ sung, không ngờ March lại tự tiện đụng đến kho súng kia, bán tới Trung Đông.
Địa bàn ở đó lúc này đã rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Quận Na Na là người phụ trách khu vực Tây Nam Á, khi phát hiện ra việc này ngay lập tức theo quy định bị lôi đến tầng hầm.
Thật may mắn, chủ nhân vẫn chưa biết chiến sự ở Tây Nam Á sắp thất bại, nếu không Quận Na Na chỉ có con đường chết.
"Mày muốn giết Quận Na Na?" Liz bừng tỉnh, cô mang theo đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía March.
March không trả lời, chỉ cười một tiếng trầm thấp.
Xem như lời phỏng đoán của Liz là đúng.
"Chị ta là cấp trên của chúng ta." Liz gầm lên, sát ý cuồng bạo trong mắt khiến cô như hóa thành một con sói hung tợn.
"Hahaha."
March ôm bụng cười một tràng.
"Cô bị điên à Liz, trong cái thế giới ngầm này, kẻ nào có bản lĩnh thì kẻ đó sống."
"Cô cũng ghét ả mà nhỉ!? Cái lúc cô bị đưa tới tầng hầm, ả có nói đỡ cho cô lời nào đâu chỉ biết chấp hành mệnh lệnh như một con chó.
Năm ngoái khi thuộc hạ của cô thất bại ở Trung Đông hình như cũng là ả lôi cô đến tra khảo 3 ngày 3 đêm đó."
"Liz à, trong tổ chức không có cái gọi là người nhà, chỉ có quyền lực và vai vế."
"Bảo vệ cô ta chẳng có ích gì cho cô cả."
"Bảo vệ?" Liz bật cười "Nên nhớ một điều, Lizzy Frendr sống vì chủ nhân, chết vì chủ nhân, chỉ cần là việc gây hại đến tổ chức, tao đều không bỏ qua."
"Ha, đúng là rất tận tụy."
"Quận Na Na sẽ không tha cho mày đâu, March.
Bây giờ hối hận còn kịp."
"Để xem chị ta còn mạng để tới đây không đã.
Nếu..."
Lời bên miệng còn chưa dứt, tiếng lách cách của kim loại đã khiến March phải dừng lại.
Hắn nhìn họng súng lạnh lẽo đang chĩa vào giữa trán mình, lại chẳng hề sợ hãi.
"Cô muốn giết tôi? Liz à, chơi với thứ đồ này nguy hiểm lắm nha."
"Chơi? Khi đã thấy tao cầm súng thì đừng nghĩ nó chỉ dừng lại ở đe dọa."
Hai người mặt đối mặt.
Không khí ảm đạm đến quỷ dị.
Sát khí từ Liz ngày càng nồng đậm, có thể thấy cô không hề nói đùa, mà bất cứ lúc nào cũng có thể khiến đầu March thêm vài cái lỗ.
Cạch...!Súng đã lên đạn.
"LIZZY!" Nụ cười trên môi March cứng lại, hắn quát lên.
ẦM....!cửa phòng làm việc bị đá văng.
Một đám vệ sĩ từ bên ngoài xông vào chĩa súng về phía Liz.
"Lizzy tiểu thư, mời buông súng xuống."
"..."
"Lizzy tiểu thư." Tên vệ sĩ gằn giọng.
"Chủ nhân đã ra lệnh, mọi việc ở đây hiện tại đều theo ý thiếu gia mà làm.
Yêu cầu tiểu thư buông súng."
"..."
March bật cười ha hả như thằng điên, vô cùng đắc ý khi nhìn thấy Liz từ từ hạ súng.
"Cô thực sự rất nghe lời chủ nhân đấy, Lizzy thân yêu ~!"
Sự khốn nạn của March đã vươn tới một tầm cao mới mà ngay cả những tên cặn bã nhất cũng không thể làm nổi.
Liz hiện tại nhìn mặt hắn cũng cảm thấy ghê tởm tột cùng.
Cô quay người muốn rời đi, tránh để thứ rác rưởi này làm bẩn mắt mình thêm.
"Cô muốn đi đâu? Kho súng đó chưa tới sáng mai sẽ tới Trung Đông rồi, cô và đám chó săn của Quận Na Na chỉ đang giãy giụa vô nghĩa."
Liz cười khẩy.
Cô chẳng còn thấy khinh bỉ March nữa, mà chỉ thấy hắn giống một con chó đáng thương.
Trong 7 người mang họ Frendr, March là tên kém cỏi nhất.
Đúng là chỉ có phế vật mới vội vàng tranh công.
Quận Na Na đã lăn lộn bao nhiêu năm, một thằng oắt con còn kém Liz 2 tuổi nghĩ rằng có thể hạ bệ cô ta dễ dàng như vậy? Ngây thơ!
Cô ném cho March một cái nhìn chết chóc, thô bạo đá cửa rời đi.
Liz tông cổng biệt thự lái xe đi, các vệ sĩ chỉ biết toát mồ hôi lạnh nhìn theo.
March đã căn dặn bọn họ phải trông chừng Liz cẩn thận, nhưng với tình trạng hiện giờ nếu kẻ nào dám đi theo cô chắc chắn sẽ bị bắn chết.
Liz có thể không giết March nhưng đám ruồi muỗi họ thì chưa chắc.
"Thiếu gia, có cần kêu người đi theo Lizzy tiểu thư?"
"Không cần.
Mặc kệ cô ta, gọi tới bên kia, bảo bọn chúng đẩy nhanh tốc độ đến Trung Đông."
"Rõ."
Liz rời khỏi biệt thự không xa, Kỳ Bất Túy cực kì đúng thời gian gọi đến.
[Alo..] Cô cọc cằn đáp.
Nghe thấy tiếng động cơ xe, giọng Kỳ Bất Túy liền thay đổi.
[Vẫn còn trong thời gian trừng phạt, đi đâu?] nồng nặc sát khí.
[Bị cấm tham gia nhiệm vụ, không phải giới hạn tự do.]
[Em đi Trung Đông?]
[Ừ.]
[Cút về.
Việc của Quận Na Na không tới lượt mày quản.] Kỳ Bất Tùy lạnh giọng ra lệnh.
[Vậy tới lượt anh quản à?]
[...]
[Thuộc hạ của anh đã đi đến đâu rồi?]
Liz nghe thấy tiếng hừ lạnh của Kỳ Bất Túy.
[Bị cấm túc nhưng tai chó vẫn nhanh lắm.]
[...] Vẫn không quên đá đểu cô.
[Chủ nhân đã biết chuyện này chưa?]
[Chưa, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ biết.] Kỳ Bất Túy đau đầu xoa trán, hắn chưa nghĩ cái ngày March dám đâm sau lưng Quận Na Na lại đến nhanh như vậy.
[Nói lại lần nữa, quay về.
Tiện thể chuẩn bị nhặt xác Quận Na Na đi.]
[Người của anh tới không kịp?] giọng Liz có chút hoảng hốt.
Ban nãy mạnh miệng lên mặt với March, cô cứ nghĩa Kỳ Bất Túy đã an bài ổn thỏa.
Không nghĩ sự việc đã nghiêm trọng hơn rồi.
Kỳ Bất Túy là người đứng thứ 4 trong 7 người nhà Frendr, ngay trước Quận Na Na, quyền lực trong tay hắn rất lớn.
Liz được Kỳ Bất Túy chăm sóc từ nhỏ, trừ chủ nhân, Kỳ Bất Túy là người cô tin tưởng nhất.
[Có khả năng.]
[Vậy thì nhặt xác chị ta làm gì, để ăn à.] Liz không khỏi có chút tức giận.
[Có biết kho súng kia khi đến Trung Đông sẽ được chuyển đến tay ai không?] Hắn cười hừ.
[...]
Mắt phải giật giật, Liz có dự cảm chẳng lành.
[Ai?]
[Lục Thời.] Kỳ Bất Tùy gằn giọng [Bọn ở Trung Đông có mười lá gan cũng không dám hủy kèo với hắn.]
[Đm..]
Lại là Lục Thời.
...
Liz chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân bước chân vào Lục thị lần thứ hai.
Mấy lần đụng phải Lục Thời, cô đều thảm không chịu nổi.
Không ngờ cũng có ngày phải chủ động tìm anh như thế này.
Cô đưa tách trà lên miệng nhưng tâm trí không hề đặt trên việc thưởng thức mỹ vị này.
Từ nãy đến giờ, đôi mắt thâm sâu không đáy của Lục Thời vẫn luôn đặt trên người cô.
Gương mặt quá đỗi hoàn mỹ và chính trực ngược lại khiến Liz cảm thấy bản thân đang ngồi đối diện một con hồ ly chín đuôi, phải cảnh giác.
"Anh biết trước tôi sẽ đến đây, phải không?"
"Tôi không biết."
"..."
Được lắm!
"Kho súng ở Trung Đông, tôi muốn nó." Liz không lòng vòng, trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình.
Lục Thời cười khẽ.
Rõ ràng đã rơi vào tình cảnh yếu thế, vậy mà vẫn kiên quyết không hạ sắc mặt.
Giống hệt con mèo nhỏ kiêu ngạo.
"Em dựa vào cái gì bắt tôi phải đưa nó cho em?"
"Anh muốn gì?" Liz nheo mắt.
"Em có gì?"
Được rồi, Liz, mày bình tĩnh, ở đây không phải địa bàn của mày, giết người ở đây sẽ bị bế lên đồn.
"Bao nhiêu tiền?"
"Tôi không thiếu tiền."
"Trừ tiền ra, tôi chẳng có gì cả."
Lục Thời nhún vai:
"Thông tin về nhà Frendr của em, xứng chứ?"
"..."
Liz bất ngờ đứng dậy, túm lấy cổ áo Lục Thời, gằn giọng:
"Xứng cmn, cả họ Lục anh đều xứng."
Cô đã nhượng bộ tới tận đây, cũng đã đưa ra điều kiện để anh lựa chọn.
Nhưng Lục Thời hoàn toàn không có ý định thỏa hiệp.
Bảo cô phản bội tổ chức.
Trừ phi cô chết còn không lên giường và nằm mơ đi.
Cô đúng là sai lầm khi có thể nghĩ có thể đàm phán với Lục Thời.
Đánh giá quá cao bản thân mình rồi.
Quên đi, cô vẫn là nên trở về chuẩn bị quan tài cho Quận Na Na.
Liz vừa buông tay, Lục Thời đã kéo cô lại phía mình.
Cô ngồi trên đùi anh, cơ thể mềm mại dán sát vào lồng ngực rắn chắc của Lục Thời.
Liz cúi đầu nhìn nam nhân, trừng mắt:
"Lục- Thời, anh muốn chết đúng không?"
Tay Lục Thời siết chặt lấy eo người phụ nữ, không để cô có cơ hội trốn thoát.
Hơi thở nóng rẫy của Liz khiến anh bắt đầu mất dần đi kiên nhẫn.
Đôi mắt nhuốm màu dục vọng.
"Tôi không cần tìm hiểu nhà Frendr của em nữa.
Vậy lấy em đổi lấy đi."
Anh niết cằm cô, tầm mắt vững vàng đặt trên môi cô, hôn lên.
Hành động bất ngờ của Lục Thời, Liz hoàn toàn không lường trước được.
Cô vặn vẹo, giãy giũa chỉ đổi lại một nụ hôn càng mãnh liệt.
Động tác của Lục Thời rất dịu dàng nhưng miệng anh không hề dịu dàng như dáng vẻ đó.
Anh giống như đem theo toàn bộ sự chiếm hữu và thô bạo của mình mà hôn cô, cơ hồ muốn nuốt lấy cả hơi thở yếu ớt.
Tựa như chỉ hận dày vò cô còn chưa đủ, Lục Thời đem khuôn miệng nhỏ cạy mở, tiến vào bên trong, trêu đùa với đầu lưỡi còn run rẩy.
Gian phòng từ lúc đó vang lên tiếng mút mát khiến người khác đỏ mặt.
Liz bị Lục Thời hôn tới mức hô hấp cũng khó khăn, trong lòng hoảng loạn vô cùng.
Cả thân thể cô đều bị anh áp chế, trái tim đập thình thịch như gõ trống.
Dù cô có dùng hết sức lực vẫn không thể đẩy nổi người đàn ông mạnh mẽ này.
Đại não Liz căng cứng, liều mạng, cô cắn mạnh vào lưỡi anh.
Bị cắn Lục Thời khựng lại giây lát, sau liền như có chuyện gì tiếp tục dây dưa với đôi môi mềm mại kia.
!!
Khoang miệng hai người nóng như lửa đốt, hai chiếc lưỡi quyện chặt lấy nhau, vị máu tanh ngọt tựa như một thứ rượu nào đó khiến Lục Thời càng thêm say mê, nụ hôn cũng càng thêm ướt át, sắc tình.
Chẳng biết thế nào là đủ, Lục Thời như chìm sâu vào khoái cảm tột cùng mà cô gái trước mặt mang lại.
7 năm rồi, vẫn là hương vị ngọt ngào này, nồng nàn, cháy bỏng, đôi môi cô như mang theo thuốc độc, không ngừng lây lan, kích thích Lục Thời phải tham lam hơn nữa, cắn nuốt, luyến tiếc không nỡ rời.
Thời gian đã trôi qua bao lâu, hai cánh môi chậm rãi tách ra mang theo một sợi chỉ bạc *** mỹ.
Hơi thở của nam nhân và nữ nhân bị trộn lẫn, nóng bỏng và tràn đầy dục vọng.
Đôi mắt Liz ửng đỏ và óng ánh hơi nước, cô giơ tay, cho Lục Thời một bạt tai.
Anh cam chịu nhận lấy, ngón tay dịu dàng vuốt ve những giọt nước trong suốt nơi khóe mắt.
Trái tim vừa ngọt ngào vừa đau nhói, anh bế cô đè lên sofa.
Anh miết nhẹ đôi môi mê người kia, cúi đầu, lần thứ hai, thực ôn nhu chiếm lấy.
Xin em, Tiểu Niên.
Xin em...
Đừng cự tuyệt tôi.
Đừng ghét tôi.
Đừng hận tôi.
Cũng đừng rời xa tôi.
...
Nắng hoàng hôn như phiến đá khổng lồ nặng nề buông xuống.
Thành phố bên dưới vẫn như thường lệ tấp nập xe cộ và con người.
Dưới cái sắc đỏ ảm đạm, tất cả như bọc một lớp da màu máu, vừa rực rỡ, lại quỷ dị ghê người.
Lục Thời từ đằng sau tiến tới ôm cô vào lòng.
Liz ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên, giọng trầm thấp ra lệnh:
"Buông ra."
"Ngày mai kho súng kia sẽ trực tiếp được chuyển tới chỗ em."
Anh vừa dứt lời, lại cảm nhận được rõ ràng thân thể người trong lòng ầm một cái cứng lại.
Liz hít một hơi thật sâu, cô nhẹ nhàng bẻ từng ngón tay trên người mình ra, chậm rãi đứng dậy.
"Lần này coi như tôi nợ anh, nếu như có việc, khi nào cũng có thể tới tìm tôi."
Liz nghĩ ngợi, lần này cô vì Quận Na Na mà bị Lục Thời chiếm tiện nghi đến vậy.
Ả sau này còn dám làm khó cô thì cục tức này cả đời trả không hết.
Lời lẽ toàn là khách sáo.
Lại là lời Lục Thời không muốn nghe nhất.
Trái tim anh nhói lên một cái, cảm tưởng khoảnh khắc ngọt ngào lúc nãy chỉ là giấc mộng ban trưa, còn hiện tại mới là sự thực tàn nhẫn nhất.
Liz nhìn Lục Thời, một đôi mắt ảnh đạm chưa từng có.
Cô bối rối quay đầu đi, không dám đối diện với ánh mắt bi thương đó, cơ thể mơ hồ có cảm giác muốn chạy trốn.
"Lục Thời."
"Được." Lục Thời đột ngột tiến tới gần cô.
Liz kích động lùi ra xa, cực kì đề phòng nam nhân trước mặt.
Nhưng anh không làm gì cả, không cưỡng ép, không dọa nạt cô như lúc nãy nữa.
Chỉ đứng tại đó, bất ngờ nở nụ cười dịu dàng.
Cô nghe thấy anh nói "Nếu lần sau tôi tới tìm em, em nhất định không được từ chối."
Lời nói của anh toát ra mùi nguy hiểm, Liz nghe ra, vẫn rất khảng khái nhướn mày, xem như đồng ý.
Lục Thời là một kẻ xảo quyệt.
Trùng hợp, cô cũng vậy.
Lợi ích là thứ cô không bao giờ nhường nhịn kẻ khác.
Cô muốn xem rốt cuộc con người này định làm gì.
...
Chiếc xe đã đi khuất thật xa mà Lục Thời vẫn đứng đó, nheo mắt nhìn theo.
Nghiêm Cẩn chẳng biết đã đến từ bao giờ, tự nhiên mở cửa bước vào.
Y ngồi chéo chân trên ghế sofa, dùng đôi mắt khinh khỉnh ném về phía Lục Thời đang sừng sững nơi tường kính trong suốt.
"Mày tưởng cảnh biệt luyến trong phim hả? Đứng như hòn vọng phu."
Lục Thời cười hừ hai tiếng, anh thả lỏng người trên ghế sofa, hoàn toàn không muốn đáp lại lời chế giễu của Nghiêm Cẩn.
Mới có nửa ngày, người Lục Thời đã toát ra mùi vị chua chát của mấy đứa dính phải conditinhyeu.
Nam nhân họ Nghiêm rùng mình, lặng lẽ ngồi cách xa người này một chút.
Nghiêm Cẩn cứ nghĩ Lục Thời sẽ tiếp tục ngó lơ mình, bất mãn đứng dậy rót hai ly rượu.
"Mày định cho không Trần Tiểu Niên kho súng đó thật à!?"
Ngay từ đầu, thị trường Trung Đông sớm đã nằm trong tầm kiểm soát của Lục Thời.
Kho súng từ Thủy Á, có hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì với anh.
Vậy mà lần này lại trực tiếp ra mặt bàn chuyện với người ở Trung Đông.
Người mù cũng nhìn ra tâm cơ của anh.
Nghiêm Cẩn thì lại càng quá hiểu Lục Thời, làm nhiều như thế, quả nhiên là dính dáng đến Trần Tiểu Niên.
"Không ai cho không ai cái gì."
"Ngay cả Trần Tiểu Niên?"
Ngón tay trỏ gõ nhịp lên mặt bàn như đang suy nghĩ điều gì, sau một hồi ngẫm nghĩ, một tiếng 'ừm' rất quả quyết được nói ra.
Nghiêm Cẩn cười khẩy, nhìn về phía xa, hơi híp mắt.
Quả nhiên, con người Lục Thời ấy mà.
Y đã có phần hiểu tại sao khi còn bé, cùng là một bọn chơi chung, nghịch dại chung nhưng người bị mắng, bị đánh luôn chỉ có mình và Giang Trì, Lục Thời thì nhởn nhơ đứng bên ngoài trông hai đứa bị phạt trồng cây chuối.
Thoạt trông đáng tin cậy, thật là kẻ lòng lang dạ sói nhất.
Y không nhịn được than:
"Trần Tiểu Niên va phải mày đúng là xui xẻo tám kiếp."
Lục Thời gác tay lên ghế, vẻ mặt thờ ơ, nhắc nhở.
"Nói ít thôi, mày còn lắm lời hơn cả Tiểu Bát."
"..."
Tiểu Bát là con chó được nuôi ở Lục gia.
"Được rồi.
Lí luận với mày còn không bằng đi cãi nhau với con chó đấy.
Nói đi, sao mày biết March sẽ bán súng tới Trung Đông."
"A Văn."
"Hắn có người bên trong?"
"Không có.
Nội bộ bên trong được quản nghiêm ngặt, từng người đều có số hiệu và lai lịch rõ ràng.
Không trà trộn được vào."
Mặt Nghiêm Cẩn hiện rõ hai chữ quả nhiên là vậy.
Nhà Frendr trên danh nghĩa chỉ là một tổ chức Mafia tầm thường không danh tiếng, nhưng từng cử chỉ động tác, cũng như mối quan hệ trong thế giới ngầm đều cho thấy được thế lực to lớn và sự nguy hiểm của nó.
"Nhà Frendr đang có đấu tranh nội bộ."
"Tao nghe rồi.
Trần Tiểu Niên và March vốn đang chung phe, cùng muốn kho súng Thủy Á nhưng điểm hẹn khác nhau, ai cũng nhìn ra bọn họ xảy ra đấu đá."
"Giờ mày tính làm gì, dù giao nó cho ai thì cũng đều đụng đến nhà Frendr.
Lục Thời, kể cả bây giờ chúng nể mặt, cũng chưa đủ năng lực hạ bệ mày, nhưng sau này thì chưa chắc."
Trong phòng rất yên tĩnh, ô cửa bằng gỗ trầm sau lưng mở toang, ánh sáng màu nâu đỏ chiếu vào, có phần nhức nhối.
Hai mắt Lục Thời trầm tư, môi mím thành một đường thẳng sau đó chậm rãi thành một đường cong.
Nghiêm Cẩn thấy anh cười, nhưng không phải là một điều tốt lành.
"Tao còn để chúng có sau này à!?"
Không phải câu hỏi.
Đây là một câu khẳng định..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...