Câu Chuyện Sống Lại Năm 60


Miêu Tam Phượng xách khối thịt đó, suy nghĩ, lại bỏ sáu quả trứng gà vào giỏ trúc.

Ở nông thôn, những quả trứng gà này đều dùng để bán lấy tiền, sẽ không tùy tiện ăn.

Nhìn đồ trong giỏ, bà ta cảm thấy đủ trọng lượng rồi.
Nếu không phải chuyện vui lớn, bà cụ Miêu luôn hẹp hòi sẽ không hào phóng như vậy.

Lúc trước mấy đứa Đại Ni sinh ra, bà cụ Miêu đều cho mỗi người nửa cân bột ngô để đuổi bà mụ đi, còn đau lòng gần chết.
Miêu Tam Phượng xách giỏ trúc đi ra ngoài, bác Mạnh đã sớm trông mòn con mắt.

Thấy bà ta đi ra, bà ấy không nhịn nổi mà nhận lấy giỏ trúc từ tay bà ta.

“Ôi trời, chị khách sáo quá rồi, sao lại cho nhiều đồ tốt như vậy?” Đôi mắt của bác Mạnh cũng sắp thẳng ra.

Đây là thịt đó, đã lâu nhà bà ấy không nếm được những món mặn này.

Bà ấy nuốt nước miếng, ngoài miệng nói lời khách sáo, nhưng không hề định trả đồ lại.
“Nào có, bà giúp nhà họ Giang chúng tôi đỡ đẻ ra một thằng nhóc mập mạp, những thứ này tính là gì.” Ông cụ Giang không hề để ý mà nói.
Bác Mạnh tặc lưỡi, nhà họ Giang quả nhiên có tiền.

Cũng đúng, phụ cấp một tháng của ông cụ Giang đã có không ít, hơn nữa Giang Đại Hải và vợ anh ấy lại là người chất phác vùi đầu làm việc, mỗi người cũng có thể kiếm không ít điểm công, sao lại thiếu những thứ này.
Nhưng mà Giang Đại Hải có con trai, cuộc sống nhà em trai của anh ấy chắc sẽ không thoải mái như bây giờ.

Bác Mạnh nhớ tới cô vợ vểnh mũi lên trời nhìn người khác của thằng hai nhà họ Giang, trong lòng có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Không biết sau khi cô ta biết chị dâu mình sinh một đứa con trai sẽ có sắc mặt gì.
“Bây giờ con dâu cả nhà chị mất sức nên ngủ rồi, chắc một hai giờ sau sẽ tỉnh.

Mọi người nấu chút canh và cháo tiêu hóa cho con bé, nếu có điều kiện thì thêm chút đường đỏ.

Bây giờ là lúc mấu chốt của con bé, nếu không ăn ngon sợ là sẽ không có sữa, đến lúc đó đứa bé sẽ chịu đói.” Bác Mạnh nể tình đống đồ tốt này, cẩn thận nhắc nhở.

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi.” Giang Đại Hải nhìn con trai gầy nhỏ trong lòng, bèn vội vàng gật đầu.

Anh ấy chỉ có một đứa con trai, kiểu gì cũng không thể để nó đói bụng.
“Được rồi, cũng không còn chuyện của tôi nữa, tôi về trước đây.” Bác Mạnh thấy đồ cũng đã tới tay, bèn không quấy rầy họ nữa.
Miêu Tam Phượng nhiệt tình tiễn bà ấy ra ngoài, nhìn bà ấy đi mới quay về phòng.
Giang Đại Hải bế con trai không chịu buông tay, ông cụ Giang chỉ có thể ở đó thèm thuồng nhìn, thấy bà cụ đi vào, nghĩ sâu xa một lúc: “Mấy ngày nữa thì phụ cấp tháng sau của tôi cũng tới rồi.

Đến lúc đó cũng đừng cho nhà thằng Hai nữa.

Hai đứa nó có tay có chân, không có đạo lý nuôi con vẫn cần hai người già chúng ta phụ cấp.

bây giờ Đông Mai cần bồi bổ sức khỏe, không thể để con bé đói.”
Bây giờ trong lòng trong mắt Miêu Tam Phượng đều là cháu trai cưng, tất nhiên không hề bất mãn với lời nói của ông cụ, hơn nữa trong lòng bà ta cũng nghĩ như vậy.
Giang Đại Hải nghe lời của cha, một người đàn ông lớn không khỏi đỏ hốc mắt.


Những năm qua, cha mẹ luôn lấy đồ của họ phụ cấp cho nhà em Hai, anh ấy không có bất kỳ ý kiến gì.

Nhưng cả nhà em hai được voi đòi tiên, lấy phụ cấp của cha mẹ vẫn chưa đủ, lương thực mà anh ấy và vợ được chia cũng thường bị con nhà thằng hai dùng đủ loại lý do lừa từ tay mẹ anh ấy.

Nhìn con gái mình ăn không đủ no mặc không đủ ấm, làm sao người làm cha như anh ấy lại không đau lòng chứ.
Nhưng mà anh ấy không có can đảm phản bác quyết định của cha mẹ, chỉ có thể chịu như vậy.

Bây giờ tốt rồi, cha mẹ tự hiểu, cuối cùng đồ trong nhà cũng không cần lấp mảnh đất vô bờ nhà em hai nữa, cuộc sống của mấy đứa con gái chắc có thể tốt hơn chút.
Giang Đại Hải nhìn con trai trong ngực, trong lòng chưa từng yên ổn thế này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận