Lò lửa rừng rực, hắt ánh sáng ấm sực khắp phòng. Bắc Đường Khẩn ngồi lên chiếc ghế cạnh giường, nhắm mắt giả vờ ngủ. Diệp Nghê Thường đang hôn mê bất tỉnh mở mắt ra, gọi thử mấy tiếng. Bắc Đường Khẩn mở bừng mắt, trong lòng mừng rỡ, bước lại gần hỏi:
– Tỉnh rồi ư?
– Bắc Đường… – Sắc mặt Diệp Nghê Thường lộ vẻ căng thẳng.
– Sao? – Bắc Đường Khẩn hỏi.
– Em… em nói dối anh.
– Nói dối?
Nàng bước xuống giường, rút từ gầm giường ra một hộp gỗ sơn vàng hình chữ nhật, đặt trước mặt Bắc Đường Khẩn:
– Trước khi anh tới, gã đàn ông che mạng kia đã uy hiếp em, buộc em phải giữ anh ở lại, rồi tận tay giao cho chiếc hộp này cho anh. Hắn… hắn đã ép em uống một viên thuốc. Nếu em làm theo lời hắn, hắn sẽ cho em thuốc giải. Nếu em không đồng ý, trong vòng ba ngày, dung nhan sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Em…
– Đi ra sau lưng anh! – Bắc Đường Khẩn ngắt lời nàng, sau đó, chậm rãi mở hộp gỗ sơn vàng ra. Một làn hào quang quen thuộc quét qua, không phải ám khí, không phải khói độc, thứ nằm trong hộp chính là thanh kiếm Linh Tê của anh! Bắc Đường Khẩn kinh ngạc, lập tức cầm cây kiếm lên, năm ngón tay bấm sâu vào những vết lõm trên đốc kiếm.
– A! Đúng là kiếm Linh Tê? – Diệp Nghê Thường mặt hoa thất sắc, cũng kinh ngạc vươn tay ra, đặt năm ngón tay lên năm vệt lõm còn lại trên đốc kiếm. Thanh kiếm Linh Tê đồng thời được hai người họ cùng nắm trong tay một cách hết sức tự nhiên như thế.
– Bắc Đường Khẩn, buông ra! Diệp Nghê Thường đang lợi dụng anh
Cửa phòng của họ “rầm” một tiếng bật toang. Đinh Tiểu Thác hổn hển hét thật lớn. Bắc Đường Khẩn nghi hoặc nhìn cô gái đang nhảy tưng tưng la hét ầm ĩ như một kẻ điên.
Diệp Nghê Thường lại như không hề nhìn thấy Đinh Tiểu Thác, chỉ đờ đẫn nhìn kiếm Linh Tê, lẩm bẩm:
– Tại sao… chẳng có phản ứng gì? – Móng tay của nàng gần như đã cắm ngập vào đốc kiếm – Không thể nào… không thể nào…
– Kiếm Linh Tê của nhà Bắc Đường, chỉ có Bắc Đường Khẩn và người con gái thực sự cùng anh ấy tâm ý tương thông mới có thể mở ra! – Đinh Tiểu Thác giận dữ chỉ tay vào Diệp Nghê Thường – Cô chưa bao giờ hiểu được tâm ý tương thông, cô chỉ đang lợi dụng anh ấy mà thôi!
– Ngươi… – Sắc mặt Diệp Nghê Thường bỗng trắng bệch – Ngươi đang nói nhảm gì thế?
Đinh Tiểu Thác khinh bỉ liếc xéo Diệp Nghê Thường:
– Người mà cô ngưỡng mộ, từ trước đến nay chỉ là một lão già có tên Triệu Chỉ!
Diệp Nghê Thường như bị sét đánh trúng, vẻ ung dung thường ngày bỗng chốc biến mất sạch trơn, hét lên lạc giọng:
– Ngươi nói cái gì?
– Con trai thứ tư của hoàng đế Chân Tông, Tín Vương Triệu Chỉ, anh ruột của đương kim thiên tử. – Giọng Đinh Tiểu Thác chắc nịch như đinh đóng cột – Nhiều năm trước vì cướp đoạt ngôi vua thất bại mà bị lưu đày ra quan ngoại, nhưng ý đồ xưng đế vẫn không chịu từ bỏ, một mặt cấu kết với Khiết Đan, một mặt truy tìm kho báu ngầm dưới nhà Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn đã chôn giấu ở quan ngoại. Một khi thành công, bên ngoài có bọn cẩu tặc Khiết đan đánh vào, bên trong có kho báu làm quân phí, đánh hạ kinh thành chỉ là chuyện sớm chiều. Và chìa khóa để mở kho báu, được giấu ngay trong thanh kiếm Linh Tê!
– Con tiện nhân kia! Nói năng bậy bạ! – Diệp Nghê Thường như đã hóa điên, xông về phía Đinh Tiểu Thác, song đã bị Bắc Đường Khẩn kéo giật lại.
– Nói tiếp đi! – Bắc Đường Khẩn bình tĩnh một cách lạ thường.
Đinh Tiểu Thác bước tới bên anh, hừng hực một khí thế liều mình như chẳng có, nói:
– Gia đình anh đời đời đều là thợ rèn kiếm cho hoàng gia. Năm đó, nhà Bắc Đường phụng mệnh Thái Tổ rèn kiếm Linh Tê, giấu kín chìa khóa của kho báu vào bên trong nó. Sau khi Thái Tổ băng hà, nhà Bắc Đường tuân theo mật chỉ, đời đời bảo vệ thanh kiếm này, giữ gìn kho báu không để rơi vào tay kẻ gian. Cha của Diệp Nghê Thường vốn là gian tế của Khiết Đan trà trộn vào Đại Tống, Triệu Chỉ và nhà họ Diệp đã qua lại từ lâu. Triệu Chỉ biết được chìa khóa ở trong thanh kiếm Linh Tê, nhưng lại e ngại thân thủ của Ngọc Diện Quỷ Vương anh, sợ rằng có cướp cũng khó lòng toại nguyện, nên đã vạch ra kế hoạch bắt cóc hoàn hảo. Đương nhiên, kế hoạch này cần có Diệp Nghê Thường toàn lực trợ giúp.
Hơi thở của Diệp Nghê Thường rối loạn tột cùng, tới mức chóp mũi rịn mồ hôi lạnh. Đinh Tiểu Thác khinh miệt nói:
– Từ trước tới nay cô chưa bao giờ yêu Bắc Đường Khẩn. Trong mắt cô, anh ấy vĩnh viễn chỉ là một công cụ giúp cô đoạt lấy vô số châu báu mà thôi! – Đinh Tiểu Thác càng nói càng giận dữ – Thế nhưng, cho dù anh ấy có vì cô mà lấy về toàn bộ châu báu ngọc ngà trong thiên hạ, cô vẫn không thỏa mãn. Thứ mà cô thực sự muốn có, là làm hoàng hậu của một nước, quyền thế khuynh đảo thiên hạ!
– Ta… – Toàn thân Diệp Nghê Thường bắt đầu run rẩy, kinh hoàng nhìn Bắc Đường Khẩn lúc này bất động như một pho tượng – Đừng… đừng nghe lời cô ta nói bậy! Không phải như thế!
– Triệu Chỉ chẳng phải đã hứa hẹn với cô rồi ư? Một khi ông ta xưng đế, thì cô sẽ là chính cung hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Người đàn ông như vậy, mới thực sự là người cô “yêu”. Đinh Tiểu Thác không chịu buông tha – Các người cho rằng, biết được vị trí chôn giấu kho báu ở ngay dưới căn nhà đá này, rồi lấy được kiếm Linh Tê là việc lớn đã thành công, mà không hề nghĩ ra rằng, thanh kiếm Linh Tê này không phải là thứ có thể mở ra bằng sức mạnh! Mười vết lõm trên đốc kiếm, không phải được tạo ra cho đẹp mắt, mà là để chuẩn bị cho hậu duệ nhà Bắc Đường và người con gái định mệnh của anh ta. Chỉ khi hai người họ đồng thời đặt ngón tay lên những vết lõm kia, mới có thể mở được thanh kiếm. Cô luôn tự tin về tình cảm mà Bắc Đường Khẩn dành cho cô, tưởng rằng mình chính là người con gái duy nhất trong cuộc đời anh ấy, nên cô muốn tiếp tục diễn kịch, “khổ sở chờ đợi” Bắc Đường Khẩn tới cứu cô. Chỉ cần là anh ấy tới căn phòng đá, cô sẽ giở trò gian trá để khiến anh ấy và cô cùng mở bảo kiếm, lấy chìa khóa ra! – Cô ngừng lại một chút, hít sâu một hơi – Nếu chẳng may sự việc gặp trở ngại, cô thậm chí từng nghĩ rằng, dù có phải chặt cánh tay của anh ấy xuống, cũng phải hoàn thành ước mong làm hoàng hậu!
– Ngươi… – Sắc mặt Diệp Nghê Thường gần như xanh lét, hệt như bị người khác lột sạch quần áo ngay giữa phố đông, gào lên như phát cuồng – Rốt cục ngươi là ai?
– Tôi ư… – Đinh Tiểu Thác khẽ đảo mắt – Tôi chẳng qua là người có được thần lực bẩm sinh mà thôi. Có tin là tôi nghe được ý nghĩ của người khác không?
Nghe được ý nghĩ người khác? Bộ dạng của cô không giống như đang nói đùa. Bắc Đường Khẩn và Diệp Nghê Thường cùng sững người kinh ngạc. Đinh Tiểu Thác cười:
– Tôi là ai không quan trọng. Điều quan trọng là, Diệp Nghê Thường, cô không xứng đáng để sở hữu tình cảm của anh ấy. Nếu hai người thực sự yêu thương nhau, thì vừa nãy kiếm Linh Tê đã không trơ ra như thế!
Căn phòng lặng ngắt tựa nấm mồ.
– Bắc Đường, anh… anh tin cô ta? – Diệp Nghê Thường lao tới ôm chầm lấy Bắc Đường Khẩn – Anh và em đã quen biết nhau bao nhiêu năm qua, anh tin em hay tin cô ta?
Bắc Đường Khẩn nhìn thẳng vào mắt Diệp Nghê Thường, đẩy cô ta ra, nói:
– Tôi không hề biết về bí mật của kiếm Linh Tê, cũng không biết làm thế nào để mở nó ra, cha mẹ chưa bao giờ nhắc đến việc này. Tôi chỉ muốn đến cứu cô mà thôi. Nhà họ Diệp đã nuôi tôi khôn lớn, tôi không muốn nói thêm gì nữa… Cô đi đi!
Không vì bất cứ lý do gì, anh tin từng câu nói của Đinh Tiểu Thác. Đôi mắt của cô, thần thái của cô, có một sự thành thực mà chỉ anh mới có thể nhìn thấy. Anh không hề cảm thấy đau buồn vì bị người khác lừa gạt, cũng không hề oán hận, thậm chí có phần thanh thản.
– Con tiện nhân kia! Phá hỏng việc tốt đẹp của ta! – Thấy Bắc Đường Khẩn đối xử với mình như vậy, Diệp Nghê Thường như hóa rồ, xông thẳng về phía Đinh Tiểu Thác, xô cô ngã nhào. Đúng lúc Bắc Đường Khẩn lao tới ngăn cản, một luồng gió âm u từ cửa thốc thẳng vào, toàn bộ đèn lửa trong phòng tắt phụt.
Tới khi đèn sáng trở lại, Bắc Đường Khẩn phát hiện ra, Đinh tiểu Thác và Diệp nghê Thường đều đã mất tăm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...