Câu Chuyện Phù Sinh
Sáng sớm hôm sau, trên tảng đá cao nhất trong rừng Bích Lạc, một con sư tử với sắc lông vàng kim đứng đó. Ánh nắng sau khi tuyết lạnh chiếu tràn lên cơ thể nó, trong thứ ánh sáng chói lọi thần tiên, nó ngẩng đầu cao ngạo, nhìn xa xăm về một nơi nào đó trong không trung.
Trong rừng sâu, một nhóm người cả nam lẫn nữ tay lăm lăm cung tên đang lao tới như bay.
– Chính là nó! Mười năm trước tôi đã từng gặp nó! – Ông già dẫn đầu sải bước vùn vụt.
Trong mắt con sư tử lần lượt xuất hiện những khuôn mặt quen thuộc.
Người cuối cùng là bố cô. Ông không có vẻ phấn khích như những người khác, đôi lông mày lưỡi kiếm nhíu chặt.
Con sư tử nhìn bọn họ, lặng lẽ cúi đầu, thản nhiên chờ đợi.
Trong lòng ngân nga tiếng hát.
Ở một nơi khác trong rừng sâu, anh lặng lẽ ngồi trên tán vân sam phủ đầy tuyết trắng, bóc món quà mà cô đã tặng cho anh.
Là bức tranh anh đã để lại ngày hôm ấy.
Chỉ có điều, sau những dòng anh đã viết, còn có thêm mấy hàng chữ thanh thoát mềm mại:
Nếu chúng ta gặp nhau,
Anh quên mất lời ca, em nhớ hoài giai điệu.
Nếu chúng ta gặp nhau,
Anh chờ trong chạng vạng, em sẽ thắp ngọn đèn.
Nếu chúng ta gặp nhau, hãy bước về phía em,
Nếu kiếp này không được,
Thì kiếp sau.
Một mũi tên lấp lánh ánh hào quang chín sắc, mũi tên với thân tên trong suốt tựa pha lê, rạch trong không trung thành một vệt đỏ rực như lửa, lao thẳng về phía con sư tử trên phiến đá…
Nếu nói rằng sư tử cũng biết cười, có ai tin không?
Thế nhưng, con sư tử đứng trên tảng đá ấy, quả thực đang cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...