Câu Chuyện Phù Sinh

– Há miệng!

Tôi nhăm nhăm chiếc thìa đựng đầy những thuốc.

Ngao Xí cao ngạo ngoảnh mặt đi:

– Không uống!

– Được thôi! – Tôi buông bát xuống, lấy trên bàn một ly sinh tố kem hương vani – Cái này thì sao?

Nếu không phải trên người cuốn bông băng kín mít, thì cái gã giống hệt như cái xác ướp biết thở kia đã nhảy bật xuống giường rồi. Hắn mê mẩn đến phát cuồng món sinh tố kem hương vani do tôi tự tay pha chế theo công thức bí mật.

– Tôi uống! – Hai mắt hắn phát sáng xanh lè như mắt sói.

– Thế thì há miệng ra! – Tôi đặt ly sinh tố kem xuống, bưng cái bát ăn cho trẻ con lên – Uống thuốc trước, rồi sinh tố kem sau. Không thương lượng, không đàm phán.

Hắn căm hờn trừng mắt nhìn tôi, miễn cưỡng há miệng ra.


Chỉ một ly sinh tố kem hương vani liền có thể khiến một con rồng dữ ngông cuồng ngang ngược trở nên ngoan ngoãn nghe lời – con đường dẫn đến trái tim của người đàn ông phải đi qua dạ dày, câu nói này quả thật không sai.

Từ trong tiệm Không Dừng lại tỏa ra hương thơm ngọt ngào đã vắng mặt lâu nay. Nồi cháo bát bảo gạo nếp tuyệt phẩm đun nóng trong nhà bếp đang sôi sùng sục. Bây giờ không còn gã béo và gã gầy cho tôi sai khiến nữa, nên từ khi chúng tôi quay về tiệm Không Dừng, tất cả đồ ăn thức uống đều do tôi tự tay nấu lấy.

Thành thực mà nói, không có hai gã người làm kia, tôi cảm thấy không quen.

– Nhanh lên, sinh tố kem, sinh tố kem! – Ngao Xí đã ngoan ngoãn uống hết thuốc, cuống quýt giục giã tôi.

– Hôm nay tinh thần của anh cũng khá đấy chứ. – Tôi xúc một thìa sinh tố kem, nhưng không vội đưa vào miệng hắn – Như vậy có nghĩa là anh đã có thể trả lời câu hỏi của tôi.

– Những gì cần nói tôi đều đã nói rồi, cô còn muốn biết gì nữa? – Mắt Ngao Xí vẫn dính chặt vào tay tôi – Mau đút cho tôi!

– Câu hỏi thứ nhất, tại sao hai mươi năm về trước lại không từ mà biệt? – Bàn tay cầm thìa của tôi cố tình huơ qua huơ lại trước mặt Ngao Xí, nhưng không chịu cho hắn ăn – Trả lời xong sẽ được ăn một thìa.

– Cô đúng là mụ đàn bà độc ác! – Hắn giống như một con khỉ mắc chứng tăng động, bực bội vật qua vật lại trên giường – Người canh giữ bánh xe thời gian cũng cần phải thay đổi luân phiên nhằm đảm bảo chất lượng. Tôi là cháu đích tôn của ông nội, ông sai người tới tìm tôi, muốn giao lại trọng trách này lại cho tôi. Hơn nữa ông còn đích thân nói với tôi rằng, Ngao Thước đã trở về, với một thân phận và sức mạnh hoàn toàn khác trước. Hắn đã tuyên bố, lần này trở về, thề sẽ phải lấy bằng được chìa khóa tim rồng. Ông nói rằng, ông đã từng tìm thầy tư tế của tộc rồng để bói quẻ, quẻ nói rằng sự trở về của Ngao Thước là tai họa của toàn Đông Hải và cả thế giới. Kết quả của quẻ bói cho thấy, chỉ có tôi mới có thể ứng phó. Thầy tư tế còn nói “Hai mươi năm ẩn tránh, nổi giận bởi hồng nhan. Chỉ thấy mây đen cháy, bạn tới ánh dương tràn” gì đó, tôi chẳng hiểu có nghĩa gì, tóm lại là chỉ cần tôi tiếp tục kế nhiệm chức trách canh giữ bánh xe thời gian, ẩn náu hai mươi năm, tuyệt đối không được chạm mặt Ngao Thước, thì đại họa sẽ có thể vãn hồi. Tuy tôi rất bực mình với lão già lắm điều ấy, nhưng tôi cũng biết cái miệng thối của thầy tư tế nói đâu là trúng đấy, tính ra thì tôi cũng chưa cống hiến được gì cho tộc rồng Đông Hải, dù sao thì tôi cũng nhờ ăn cơm Đông Hải mà khôn lớn, lần này coi như một lần trả đủ tiền cơm vậy. Tôi nhận lời với ông già, cũng có nghĩa là trong hai mươi năm sau, tôi không thể xuất hiện với thân phận Ngao Xí nữa. Cho nên…


– Cho nên anh cố tính vứt mất tấm áo lụa xanh của tôi, lại còn nói ra những lời quá đáng, chính vì anh biết chắc rằng với tính khí của tôi, tôi sẽ xua đuổi anh đi. Như vậy, anh vừa hay có thể lặn mất tăm một cách danh chính ngôn thuận, mà không khiến tôi ngờ vực! Ngao Xí, anh được lắm, từ lúc nào tài diễn xuất của anh lại điêu luyện đến thế? – Tôi tiếp lời hắn, hậm hực giật lấy chiếc thìa ngay trước mắt hắn, tống vào miệng mình, cố tình nhai nhồm nhoàm một cách khoa trương để che giấu đi một sự thực rằng bản thân đang chực khóc.

Chỉ vì một chiếc chìa khóa tim rồng, vì sự trở về của một gã điên, mà hai chúng tôi đã phải phân ly hai chục năm ròng.

– Cô còn ăn cướp cả sinh tố kem của bệnh nhân? Thật không gì độc ác bằng lòng dạ đàn bà! Độc ác nhất đời… – Hắn tức lồng lộn, nhưng vừa nhìn thấy tôi tròng mắt đỏ hoe, hắn bèn sững lại, im lặng hồi lâu, mới nói – Thực ra… sau khi nhận lời làm người canh giữ bánh xe thời gian, tôi luôn cảm thấy bất an. Tôi sợ rằng vĩnh viễn sẽ không thể quay về bên cô với thân phận Ngao Xí nữa. Nếu tôi thực sự không thể quay về, tôi muốn cô căm ghét tôi cho tới chết. Tôi biết, đối với người mà cô căm ghét, cô sẽ quên hắn rất nhanh.

Một thìa sinh tố kem được tọng một cách thô bạo vào miệng hắn. Đầu bên kia, tôi đỏ hoe con mắt, không nói năng gì.

Hắn sung sướng chóp chép miệng, quay trở lại với bản mặt vô lại vốn có, cười hì hì:

– Này, bị tôi cảm động rồi phải không? Lại còn sắp khóc nữa đấy! Tôi cũng cảm thấy mình thật là vĩ đại!

– Câu hỏi thứ hai, tại sao về sau lại biến thành gã béo và gã gầy mai phục bên cạnh tôi? Mà chết tiệt, lại còn giả dạng ra bỉ ổi đến thế, kín kẽ đến thế? – Tôi lườm hắn một cái, hỏi tiếp.

– Cô hỏi hai câu, đối bằng hai thìa sinh tố kem! – Hắn liếm mép – Suốt mười chín năm đầu, tôi hầu như ở lì bên trong kết giới của bánh xe thời gian, đúng là buồn chán khủng khiếp. Nhưng năm nào tôi cũng trở về thăm cô, có lúc biến thành một con muỗi, có lúc biến thành một chậu hoa hướng dương, à, có lúc tôi còn biến thành chuột máy tính. Nhưng tôi biết là khứu giác của cô rất nhạy, nên lần nào tôi cũng không dám nấn ná quá lâu, sợ cô phát hiện ra. Thẳng thắn mà nói, trong thời gian này, biểu hiện của cô rất xuất sắc, hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân. Coi như đã không phụ công tôi dạy dỗ.


– Gượm đã! – Tôi trợn trừng hai mắt, thình lình ngắt lời hắn – Anh có bao giờ biến thành những thứ đại loại như chai sữa tắm hay chưa, nói mau!

– Xì! Những nữ yêu người đẹp dáng chuẩn hơn cô cả trăm lần tôi còn chẳng thèm nhìn. – Hắn bĩu môi.

– Thế anh trở lại làm gì, chi bằng cứ chết quách ở trong cái bánh xe thời gian của anh đi, tôi còn được bình yên! – Tôi chỉ muốn trét thẳng đám sinh tố kem lên mặt hắn.

– Vì tôi nhớ cô!

Hắn đột ngột bật ra một câu. Một câu nói chẳng có gì đặc biệt, lại còn cải lương nữa, mà trước đây, bất kỳ một ai trong hai chúng tôi, dù đánh chết cũng chẳng thể nào thốt ra khỏi miệng.

Tôi ngây người, mặt đỏ ửng.

– Tuy rằng tìm khắp từ đầu đến chân cô chẳng có được mấy ưu điểm, – Hắn bổ sung rất kip thời – nhưng tôi thích cô cãi nhau với tôi, thích cái điệu bộ cô nhảy dựng lên khi bị tôi chọc giận, thích sự to gan mà vụng về của cô, trông vẻ ngoài thì lạnh lùng vô tình, song kỳ thực lòng dạ lại mềm oặt như kẹo bông. Tóm lại, nếu cô không ở bên cạnh tôi, thì cuộc sống của tôi sẽ thiếu vắng rất nhiều niềm vui. Dù sao, khoảng thời gian hai mươi năm cũng chỉ còn lại một năm, cho nên tôi phân chia nguyên linh thành hai nửa, ẩn giấu trong hai con yêu giun đất, hóa thân thành gã béo và gã gầy. Như vậy, không những có thể cả ngày trêu tức cô, còn có thể sống một cuộc sống nhẹ nhõm dưới một thân phận khác. Thật vui vẻ biết mấy! Cô biết đấy, yêu quái giun đất còn được gọi là rồng đất, nó sống dưới lòng đất, suốt đời hấp thụ vô số tinh hoa của đất, yêu khí đậm đặc hàng đầu trong giới yêu quái, đủ để che lấp hoàn toàn hai nửa mùi của tôi, không một ai có thể phát hiện ra được. Chỉ cần tôi không để lộ thân phận, thì tôi vẫn chưa vi phạm lời hứa. Nếu không phải là Mộ thực sự có ý muốn giết chết cô, thì tôi vẫn có thể tiếp tục làm gã béo gã gầy, sống thênh thênh vui vẻ. – Trong lúc nói, trên khuôn mặt hắn tràn đầy một vẻ hoài niệm về quá khứ, rồi hét toáng lên – Này, sinh tố kem!

– Ăn, ăn, ăn, ăn cho chết đi! – Tôi xúc hai thìa to tướng hất vào miệng hắn – Đồ khốn kiếp, rõ ràng việc gì cũng nhìn thấy, khi Mộ cướp mất thân phận, cướp mất thực thân của tôi, mà anh vẫn giả bộ như không biết gì? Anh thản nhiên nhìn tôi ở tiệm Mộ Thanh chịu đói chịu khát, phải bói bài Tarot để sống qua ngày, mà anh vẫn tiếp tục sống ung dung vui vẻ. Thậm chí tôi bị Ngao Thước dụ tới biệt thự Đông Hải, mà anh vẫn còn đóng kịch. Hay là nhất định phải đợi tới lúc gay cấn nhất, nhất định phải đợi tới lúc tôi chỉ còn lại nửa cái mạng, anh mới chịu xuất hiện?

– Không được đổ oan cho tôi! Chiếc vòng bình an tôi để lại cho cô đã cứu cô hai lần đấy! Cô có biết con rồng vàng trong đó là gì không? Là cả một trăm năm đạo hạnh của tôi đấy! Chỉ là để cho cô sử dụng trong khi cấp bách! Còn cả gã tượng gỗ Trương Đại Hà, nếu không phải tôi bỏ tiền thuê hắn cho cô sai vặt, thì ngay cả tiền mua mì ăn liền cô cũng không kiếm được! – Ngao Xí hết sức bất bình giải thích, sau đó lại thở dài – Nhưng tôi thừa nhận, tôi có ý muốn né tránh. Nếu có thể, không bao giờ tôi muốn giao đấu với Ngao Thước. Thảm cảnh năm xưa khi hắn chết dưới đao của tôi, tới tận bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được. Chỉ cần tôi nhất quyết không xuất hiện, chúng tôi sẽ không phải đối địch với nhau thêm một lần nữa. – Trên mặt Ngao Xí hiện ra một nụ cười đau khổ rất hiếm hoi – Nhưng tôi đã nhanh chóng phát hiện ra, suy nghĩ đó thực vô cùng đáng chết. Có những người, dù có né tránh kiểu gì cũng không thể không chạm mặt. Càng không dám đối diện, lại càng phải đối diện. Hắn lấy cô làm mồi nhử, đẩy cô vào đường cùng, chỉ vì muốn ép tôi xuất hiện. Nếu quả thực cô có chuyện gì sơ sẩy, hẳn tôi sẽ phải giày vò cả cuộc đời vì sự trốn tránh hèn hạ của mình. Nhưng cũng may mà cô mạng lớn.

Suy nghĩ thật sự của hắn quả nhiên đúng như những gì tôi dự đoán.


Chẳng biết là lòng dạ ai mềm oặt như kẹo bông! Hứ!

– Tôi không còn câu hỏi nào nữa.

Tôi phát hiện, đáp án mà tôi muốn biết, kỳ thực không cần hắn phải trả lời. Bởi vì những gì hắn nghĩ, tôi đều hiểu cả.

Hiện tượng này bắt đầu từ khi nào vậy nhỉ?

– A! – Hắn há miệng thật to, con mắt dán vào phần sinh tố kem còn lại.

Chẳng khác nào một đứa trẻ.

Nhìn đứa trẻ to xác này, tôi bất giác nhớ tới con rồng dữ Đông Hải bạo liệt, kiêu ngạo mà ngông cuồng ngoan cố, giương vuốt ngẩng đầu, nói cái gì mà dù có cõng tôi bay tới chết, cũng phải mang tôi đi khỏi.

Cái gã biến thái nhân cách phân liệt này, sao lại có thể tập trung tất cả mọi thứ không thể cùng tồn tại trên thế gian này vào mình một cách hoàn hảo đến vậy?

Tôi khẽ cười bó tay, dịu dàng đút cho hắn từng thìa, từng thìa cái món mà hắn yêu thích nhất.

Từ trận kiếp nạn sinh tử ấy tới nay, đã hơn một tháng. Ngao Xí sống, tôi sống, mấy gã kia cũng đều sống cả. Tuy chúng tôi đều bị thương, nhưng chỉ có Ngao Xí là nặng nề nhất, chí ít cũng phải làm xác ướp thêm nửa tháng nữa. Trong thời gian này, tiệm Không Dừng của tôi biến thành một bệnh xá tạm thời, còn tôi trở thành y tá nghiệp dư, lại học được cách làm đủ mọi loại đồ ngọt, ngày ngày chăm sóc hắn đến chân tay túi bụi. Tôi càng bận cuống quýt, hắn càng vui vẻ. Hơn nữa, không chỉ là món sinh tố kem hương vani, mà thực ra, chỉ cần là đồ ăn tôi tự tay nấu, bất kể là thứ gì, có ngon hay không, hắn đều ăn rất nhiệt tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui