Câu Chuyện Phù Sinh

Cách cửa tiệm Mộ Thanh không xa, có một chiếc camera, mới được lắp đặt từ hai tháng trước, nghe nói là để hưởng ứng công tác an toàn đô thị. Đây cũng chính là nguyên nhân sau khi bốn đứa trẻ mất tích, cảnh sát liền lập tức tìm đến Mộ. Theo như hình ảnh trong camera, nơi cuối cùng bốn đứa trẻ này xuất hiện khi mất tích đều là tiệm Mộ Thanh.

Tôi xem lại nhiều lần nội dung đoạn băng ghi hình trong camera – việc này chẳng có gì to tát, muốn lấy được những tư liệu này từ cơ quan cảnh sát, đối với một yêu quái lão luyện như tôi, chẳng hề khó khăn.

Thu hoạch chắc chắn là có. Tôi xem những đoạn ghi hình ở những thời điểm khác nhau, và phát hiện được một vấn đề chung – trong đoạn băng, chỉ có cảnh những đứa trẻ này bước vào trong tiệm Mộ Thanh, nhưng sau khi chúng vừa bước vào cửa tiệm, đoạn băng dường như bị thứ gì đó phá hoại, trong vòng hai tiếng đồng hồ tiếp theo, chỉ còn lại những tín hiệu hỗn loạn.

Nếu Mộ nói với cảnh sát rằng, bọn trẻ đã rời khỏi tiệm Mộ Thanh trong hai tiếng camera bị gián đoạn tín hiệu, thì cảnh sát cũng chỉ còn cách tạm thời tin cô ta, vì hiện tại chưa có bất cứ chứng cứ nào có thể chứng minh cô ta nói dối.

Nghi phạm không thể chứng minh được là có tội, thì coi như vô tội, luật pháp của loài người coi trọng chứng cứ. Nhưng tôi là một yêu quái, còn là một yêu quái lão luyện đã quanh quẩn suốt ngàn năm trong chốn nhân gian, tôi tin vào trực giác và con mắt nhìn người của mình hơn.


Tôi không ghét Mộ, nhưng tôi khẳng định cô ta có vấn đề, cửa tiệm của cô ta có vấn đề. Bốn đứa trẻ bị mất tích chắc chắn có liên quan tới cô ta.

Gã béo và gã gầy khá thích thú với nhiệm vụ mới mà tôi giao cho chúng – biến thành hai anh chàng đẹp mã, đến trường học của bốn đứa trẻ kia thăm dò tin tức. Niềm vui được tiếp cận với vô số những cô cậu nhóc đáng yêu đã tạm thời bù đắp cho sự chán chường do kinh doanh ế ẩm.

May mà hai gã này cũng không quá ngờ nghệch, ít nhiều cũng đã mang về cho tôi một số tin tức hữu dụng.

Bốn đứa trẻ đều là học sinh lớp 10 trường trung học số 12 của thành phố ở gần đây, hạnh kiểm tốt, thành tích học tập bình thường, xếp hạng trung bình của các lớp, mọi phương diện đều không có gì nổi bật. Nhưng bọn chúng là khách quen của tiệm Mộ Thanh.

Chính xác hơn, thì rất nhiều học sinh của ngôi trường này đều là khách quen của tiệm Mộ Thanh. Bọn chúng nói rằng, Mộ Thanh là một cửa tiệm thần kỳ, không chỉ bởi vì kẹo bông ở đây ngon tuyệt, mà còn bởi cô chủ tiệm sẽ xem bói miễn phí cho khách hàng bằng những lá bài Tarot. Hơn nữa, kết quả luôn chuẩn xác một cách kỳ lạ. Cho nên bọn chúng đều thích kéo tới tiệm Mộ Thanh, vì chúng có quá nhiều vấn đề muốn biết trong tương lai và những băn khoăn không có lời giải.

Gã béo và gã gầy hào hứng kể lại những tin vỉa hè đã thu thập được cho tôi nghe, nước bọt văng tung tóe.

– Bói bài… Tarot… – Tôi lẩm bẩm, nhấp một ngụm trà Phù Sinh. Vị đắng khiến tôi bình tĩnh lại. Gần đây, không chỉ bọn nhóc con tới tiệm tôi ít đi, mà ngay cả đám yêu quái cũng ít tới làm phiền tôi. Không có dịp mời người khác uống trà Phù Sinh, thì tự pha cho mình uống vậy.


– Cô chủ ơi, cô chủ tiệm ấy có lẽ không phải hạng dễ nhằn đâu! – Gã gầy gãi gãi cằm nói.

Gã béo cũng sấn lại, liến thoắng:

– Đúng đấy! Rõ ràng là nghi phạm đáng ngờ nhất, mà bộ dạng lại thảnh thơi như không hề liên quan tới mình, không hề nhìn ra một chút sơ hở! Hôm qua tôi lại nhìn thấy bố mẹ của một đứa trẻ bị mất tích chạy tới tiệm Mộ Thanh, túm chặt lấy cô ta không chịu buông, cuối cùng còn hết gào khóc lại dập đầu, cầu xin cô ta nói ra tung tích của con mình, nhưng cô ả này chỉ lạnh lùng nhìn họ mỉm cười, nói rằng mình chẳng biết gì về tung tích của đứa trẻ! Cô gái này chắc chắn không phải là người tốt!

– Không phải người tốt mà các người vẫn tới tiệm nhà người ta? – Tôi lườm gã béo trên mép vẫn còn dính kẹo bông, hừ một tiếng – Được rồi, các ngươi tiếp tục làm việc trong tiệm, không được phép ra ngoài lén lút làm việc riêng nữa. Những chuyện còn lại, ta sẽ lo liệu.

Gã gầy đảo mắt, thắc mắc:

– Cô chủ, chắc cô không bắt chước làm anh hùng, định đi tìm bọn trẻ về đấy chứ? Bố mẹ chúng chẳng phải người giàu có gì, không thể trả thù lao cho cô cả đống vàng như mấy con yêu quái kia đâu! Cô có chịu kinh doanh lỗ vốn bao giờ?


Tôi hít sâu một hơi, đưa tay chỉ vào nhà bếp, mắt đầy sát khí, nói với sự nhẫn nại cuối cùng:

– Các ngươi… cút đi nấu cơm!

Làm việc cho tôi bao lâu nay, hai gã đã thừa hiểu tính khí của tôi, bèn lủi vào trong bếp như một con thỏ.

Tôi uống một hơi cạn tách trà, nhìn ánh chiều dần tắt bên ngoài cửa sổ, ngoài phố người đi thưa thớt. Tôi nghĩ, đã đến lúc phải đi gặp cô ta thêm lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui